Trương Hàn đi ra kéo Lý Tiểu Minh đang thất hồn lạc phách đi vào:

- Nếu mọi chuyện đã như vậy rồi, chúng ta cũng không thể thay đổi được cái gì, quan trọng nhất bây giờ là chúng ta phải làm gì tiếp theo đây? - Trương Hàn luôn là người bình tĩnh và sáng suốt nhất trong số chúng tôi.

- Báo cảnh sát đi, chúng ta phải đòi công bằng cho Lý Phong, không thể bỏ mặc! - Tôi nhìn Lý Phong đã chết trước mặt mình, thầm nghĩ muốn đòi lại công bằng cho Lý Phong sau khi chị chết, để chị nhắm mắt xuôi tay.

- Không được, tuyệt đối không được báo cảnh sát! - Ngay khi tôi dứt lời, đã bị Trần Mãnh kịch liệt phản đối: - Báo cảnh sát thì cuộc đời này của chúng ta sẽ bị hủy hoại! Tất cả sẽ bị tống vào tù, thà chết còn hơn là sống những ngày đen tối đó!

Trần Mãnh hoảng hốt lo sợ, gã đã mất đi lý trí, không còn dáng vẻ ngang ngược, ngông cuồng như thường ngày.

Nhìn thấy bộ dạng này của gã, tôi nhịn không được mà bật cười. Hóa ra kẻ ác cũng có lúc sợ hãi.

- Chị Lý Phong cũng đã chết rồi, thế mà mày còn trốn tránh trách nhiệm. - Tôi quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Trần Mãnh với ánh mắt lạnh lùng: - Nếu không phải mày khăng khăng muốn đến đây, nếu không phải mày ép tao đưa chị Lý Phong tới, chuyện thế này có thể xảy ra ư?! Chị Lý Phong sẽ chết sao?!

Lời chất vấn lạnh lùng của tôi khiến vẻ mặt của Trần Mãnh khựng lại, sau đó gã tức giận bước lên phía trước, lấy hai tay túm cổ áo tôi.

- Đừng có giả vờ như mày không liên quan gì, nếu chúng ta bị bắt thì mày cũng chạy không thoát đâu!

- Tao biết. - Lòng tôi như tro tàn, tùy ý để cho Trần Mãnh túm lấy mình không thèm phản kháng: - Tao sẽ tự chịu trách nhiệm về những gì mình làm.

- Mày nói lại lần nữa!

- Báo cảnh sát đi!

- Mẹ mày dám báo cảnh sát thử xem! Có tin tao cũng giết cả mày luôn không?!

Trần Mãnh nổi giận, toàn thân giống như con chó điên, muốn xé nát tôi.

- Tụi bây bình tĩnh lại đi! - Trương Hàn ở bên cạnh tách hai người chúng tôi ra: - Mặc dù Ký Phong bị chúng ta dụ tới, nhưng người cũng đâu phải do chúng ta giết. Cho nên rốt cuộc là nó chết như thế nào?! ( truyện trên app tyt )

- Chẳng…chẳng lẽ có quỷ thật sao? - Giọng nói của Lý Tiểu Minh run rẩy, cái tay cầm đèn pin cũng run rẩy lia qua từng khuôn mặt của chúng tôi, cuối cùng ánh sáng dừng lại trên khuôn mặt đáng sợ của Lý Phong. Gã ta hét lên, đèn pin trong tay cũng rơi xuống đất.

- Đúng vậy! Nó cũng đâu phải do chúng ta giết, nó bị quỷ giết chết! - Trần Mãnh vừa nói vừa bước lên phía trước cởi dây thừng trói trên người Lý Phong.

- Truyện được chuyển ngữ và đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT, Fanpage: TYT - Đọc và nghe truyện bạn yêu thích - 

Lúc này, Trần Mãnh như chợt nhớ ra điều gì đó, gã liếc nhìn từng người chúng tôi:

- Hằng năm ở trong núi Tử Nhân đều có người chết bất đắc kỳ tử, chỉ cần chúng ta không nói thì sẽ không có chuyện gì.

- Ý mày là bọn mình phải thống nhất lời khai để qua mặt cảnh sát à? - Dường như Trương Hàn đã hiểu ý của Trần Mãnh.

- Đúng vậy! Chúng ta nghĩ kỹ lời khai trước, nói là nó chết bất đắc kỳ tử, thống nhất lời khai chắc chắn sẽ ổn thôi. Hơn nữa, vốn dĩ chúng ta đâu có giết nó. - Trần Mãnh đột nhiên nhìn thấy hy vọng, ánh mắt lộ ra vẻ khát khao nhìn mỗi người chúng tôi.

- Không, tao không đồng ý. - Tôi lập tức phản đối, nếu Lý Phong cứ chết không minh bạch như vậy, tôi sẽ cắn rứt lương tâm suốt phần đời còn lại.

Tuy nhiên, Trương Hàn và Lý Tiểu Minh đều đồng ý. Họ không muốn bị bắt, họ cũng không muốn để lại một vết nhơ lớn như vậy trong cuộc đời của mình. Rốt cuộc thì họ vẫn đang là học sinh cấp ba, sau này sẽ lên đại học, sẽ có một cuộc sống tốt đẹp.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play