Bịch! Tôi bị Trần Mãnh đá bay.

Tôi ôm ngực nằm gục trên mặt đất, vừa định đứng lên thì Trần Mãnh đã giẫm một đạp lên đầu tôi.

- Thằng hèn! Lúc này mà mày còn cứng đầu hả? Muốn chết đúng không? Có tin tao trói mày giống như nó nhốt vào bên trong dụ quỷ không?!

Tôi bị chân của Trần Mãnh giẫm đạp dưới đất, không thể giãy giụa, chỉ biết khóc lóc van xin gã:

- Lão đại, mày tha cho chị Lý Phong đi, chúng ta không thể giết người được, nếu ở đây thật sự có quỷ chị ấy sẽ chết đó, chúng ta sẽ trở thành hung thủ giết người mất!

- Mẹ mày! - Trần Mãnh lại đá tôi: - Làm quái gì có quỷ! Đây chỉ là một trò chơi thôi, còn ở đó mà hung thủ giết người, đầu óc mày bị lừa đá à? ĐƯA NÓ ĐI CHO TAO!

Trần Mãnh hét lên với hai người kia, tôi trực tiếp bị bọn nó lôi ra khỏi nhà gỗ. Tôi giãy dụa xin tha, quay đầu nhìn về phía Lý Phong, nhưng chỉ thấy mặt chị đầy vẻ sợ hãi. Rồi cửa gỗ bị đóng sập lại, chỉ còn lại một mình Lý Phong trong nhà.

Tiếng xin tha đến khàn giọng của Lý Phong vang lên trong căn nhà gỗ, một khắc cũng không ngừng. Nghe thôi đã rợn người!

Tôi bị ném xuống đất ở một bên, toàn thân đau đớn không bò dậy được, ba người Trần Mãnh trực tiếp ngồi tụ tập lại uống rượu, nói chuyện phiếm, hoàn toàn không để ý đến tiếng kêu gào của Lý Phong trong nhà.

Không lâu sau, một cơn gió lạnh đột nhiên thổi qua, sự lạnh lẽo thấu xương khiến tôi không nhịn được mà rùng mình một cái. Ngay sau đó, cánh cửa căn nhà gỗ bị một trận gió lạnh thổi mở, tiếng gào thét của Lý Phong trong nhà cũng đột ngột dừng lại.

Một ý nghĩ ngay lập tức xuất hiện trong đầu tôi, quỷ đến rồi!

Sự im lặng đột ngột khiến ba người Trần Mãnh thấy có hơi kỳ lạ, cộng thêm cơn gió vừa rồi họ cũng đã nhận ra điều gì đó, lập tức ném chai rượu xuống đất chạy vào nhà. Một lát sau, chỉ thấy Lý Tiểu Minh toàn thân run rẩy, kinh hồn bạt vía bước ra khỏi căn nhà gỗ.

- Chết người rồi…chết người rồi… - Vừa đi vừa lẩm bẩm như người mất hồn.

Nghe lời gã ta nói mà toàn thân tôi run sợ, vùng vẫy đứng dậy chạy tới trước nhà gỗ.

Tôi thấy Lý Phong bị trói vào ghế, trợn mắt, miệng há to, cả đầu thất khiếu chảy máu. Máu tươi chảy đầm đìa khắp nơi, vô cùng kinh khủng!

Lý Phong đã chết, chị bị quỷ giết chết!

Cái chết đột ngột của Lý Phong khiến tôi khiếp sợ và phẫn nộ!

- Truyện được chuyển ngữ và đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT, Fanpage: TYT - Đọc và nghe truyện bạn yêu thích - 

Mùi máu tươi nồng nặc kích thích lỗ mũi tôi, khiến tôi nóng nảy đứng lên:

- Không phải mày nói đây chỉ là trò chơi thôi à?! Không phải mày nói sẽ không chết người sao?!

Tôi giống như phát điên lao tới trước mặt Trần Mãnh, túm lấy cổ áo gã, lạnh giọng chất vấn, đồng thời cũng đấm một quyền vào mặt gã.

Trần Mãnh vốn đang trong trạng thái hoảng loạn, bị cú đấm của tôi đánh cho tỉnh lại, vẫy vùng thoát khỏi sự kiềm chế của tôi, lập tức đá một cước vào bụng tôi, đá tôi đến bên cạnh xác chết của Lý Phong.

- MẸ KIẾP, SAO BỐ MÀY BIẾT SẼ CHẾT NGƯỜI CHỨ! TAO NÀO BIẾT SẼ THÀNH RA THẾ NÀY ĐÂU! - Trần Mãnh mặc kệ máu tươi chảy ra ở khóe miệng, vẻ mặt dữ tợn gầm lên với tôi.

Có lẽ là bị cái chết kỳ quái của Lý Phong làm cho khiếp sợ, Trần Mãnh muốn tiến lên tiếp tục đánh tôi để trút cơn giận dữ trong lòng, nhưng Trương Hàn thất thần đứng bên cạnh sợ sẽ xảy ra án mạng lần nữa, vội vàng lao lên kéo Trần Mãnh đang nóng nảy lại. ( truyện trên app tyt )

Tôi cố giùng giằng, quỳ xuống trước mặt Lý Phong:

- Chị ơi, em xin lỗi, là em hại chết chị.

Tôi không ngừng khóc lóc ăn năn, một tát lại một tát giáng xuống mặt mình.

- Mẹ mày đừng có gào nữa! Nghe mày gào là tao bực mình. - Lúc này Trần Mãnh giống như một thùng thuốc súng, đang cố gắng áp chế ngòi nổ đã được châm đốt.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play