Chập tối, tôi và Lý Phong cùng nhau lên đường đi về phía núi Tử Nhân. Khi lên đến núi thì sắc trời đã dần tối sầm lại, từng đợt gió lạnh thổi qua khiến tôi không khỏi rùng mình. Mặc dù bây giờ là mùa hè, nhưng cơn gió lạnh này chẳng những không làm người ta thấy sảng khoái mà còn mang theo một ít lạnh thấu xương.

Tôi có hơi sợ hãi muốn quay đầu lại đi về, chỉ là khi nghĩ đến ánh mắt của bọn Trần Mãnh lại càng sợ hãi hơn, nếu tôi không mang Lý Phong đến thì chắc chắn hậu quả sẽ rất thảm. Cho nên tôi chỉ có thể cố nén sự sợ hãi dẫn Lý Phong đến chỗ chúng tôi đã hẹn trước đó.

Rất nhanh tôi đã nhìn thấy ngôi nhà gỗ bỏ hoang trong rừng, đó là nơi chúng tôi đã hẹn nhau. Bên trong có ánh đèn lập lòe, ba người Trần Mãnh đã tới rồi.

Tôi dẫn Lý Phong đến gần, khi Trần Mãnh thấy tôi mang người tới thì trên mặt lộ ra một nụ cười hưng phấn:

- Lão tứ làm tốt lắm.

Trần Mãnh vừa khen vừa đi tới, cùng với Lý Tiểu Minh và lão nhị Trương Hàn tạo thành một vòng vây, vây quanh tôi và Lý Phong.

Lúc này Lý Phong cũng phát hiện ra điều bất thường, quay đầu lại nhìn tôi với vẻ mặt lạnh lùng:

- Triệu Tự Cẩm, mày lại dám lừa chị!

Tôi chưa bao giờ nhìn thấy Lý Phong có biểu cảm như vậy, trong lòng lập tức hoảng sợ không thôi, không ngừng lui bước:

- Chị, em cũng bị ép buộc, tụi nó nói muốn em đưa chị đến chơi trò chơi. Bằng không tụi nó sẽ đánh chết em.

Tôi nhìn đôi mắt đầy bi phẫn của Lý Phong, có lẽ chị đã triệt để thất vọng về tôi rồi.

- Làm đi! - Trần Mãnh không cho Lý Phong cơ hội phản ứng, lập tức nhào tới đánh nhau với Lý Phong, cùng lúc đó hai người Lý Tiểu Minh và Trương Hàn cũng nhào tới. Lý Phong nhanh chóng bị chế ngự, tay chân đều bị dây thừng trói lại.

Tôi ở bên cạnh run rẩy nhìn cảnh tượng trước mắt, mặt Lý Phong bị thương, khoé miệng cũng bị chảy máu, chị nằm trên mặt đất nhìn tôi với vẻ mặt dữ tợn. Tôi biết chị hận tôi nên áy náy cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào chị.

- Truyện được chuyển ngữ và đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT, Fanpage: TYT - Đọc và nghe truyện bạn yêu thích - 

Ba người Trần Mãnh tiến lên phía trước, kéo Lý Phong bị trói chặt vào trong căn nhà gỗ. Tôi không dám bước vào, chỉ len lén đứng ở ngoài cửa nhìn.

Trong nhà, Trần Mãnh kéo Lý Phong lên một cái ghế, tay chân chị cũng bị trói chặt trên đó, Lý Phong liều mạng giãy dụa, nhưng lại chẳng có mảy may gì. Ngay sau đó, Lý Tiểu Minh lấy ra mấy lá phướn (cờ) gọi hồn đã mua ở cửa hàng đồ tang lễ, nhét vào sau cổ áo Lý Phong.

Lúc này Lý Phong mới biết rốt cuộc chúng tôi đang muốn làm gì, đồng tử của chị bỗng mở to, giống như nhìn thấy thứ gì đó khủng khiếp, cố gắng giãy dụa vùng vẫy.

- Đừng! Tụi mày không thể làm vậy được! Xin tụi mày thả tao ra đi. - Lý Phong vừa khóc lóc vừa hướng về phía Trần Mãnh xin tha.

Hừ! Trần Mãnh nhổ một bãi nước bọt vào Lý Phong:  ( truyện đăng trên app TᎽT )

- Không phải lúc trước mày cứng đầu lắm à? Bây giờ biết xin tha, nhưng đã chậm rồi! Bố mày không tin là mày không sợ!

Lý Tiểu Minh và Trương Hàn ở bên cạnh cũng bật cười ha hả.

Lý Phong thấy ba người bọn nó không lay động, nên lập tức quay đầu nhìn tôi đang trốn ngoài cửa.

- Em trai, mau thả chị ra, ở đây có quỷ, sẽ chết người đấy! Em mau nói với bọn nó thả chị ra đi, em trai, chị van xin em đó.

Bị Lý Phong gọi như vậy, lòng tôi lập tức mềm nhũn, đồng thời cũng sợ hãi thật sự giống lời chị nói, sẽ có người chết. Tôi không thể nhìn Lý Phong chết trước mặt mình được. Vì vậy tôi lấy hết can đảm run rẩy tiến lên, muốn gỡ dây thừng cho Lý Phong.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play