Kỳ nghỉ hè thật nhàm chán, nhàm chán đến mức chúng tôi chỉ biết ngồi mắt to trừng mắt nhỏ với nhau. Thế là lão đại Trần Mãnh đề nghị đi chơi ở núi Tử Nhân ở ngoại ô thành phố, tôi lập tức từ chối.
Núi Tử Nhân là một khu rừng nhiệt đới rộng lớn rậm rạp, lúc trước chỉ là một ngọn núi không tên. Trong những năm chiến tranh đã có rất nhiều tù nhân bị xử tử ở đây, người chết trên núi cũng ngày càng nhiều. Về sau ngọn núi này trở thành núi Tử Nhân trong miệng mọi người, ngay cả bây giờ cũng thường xuyên có người chết bất đắc kỳ tử ở trong đó.
Ở chỗ chúng tôi có một truyền thuyết, nghe nói những người thọ mệnh chưa hết mà chết bất đắc kỳ tử thì không thể vào địa phủ đầu thai, linh hồn của họ sẽ luôn lang thang ở nơi họ chết, trở thành cô hồn dã quỷ. Nếu mấy thứ cô hồn dã quỷ này muốn được chuyển kiếp đầu thai, nhất định phải tìm được một kẻ chết thay, thay bản thân ở lại nơi đã chết trở thành cô hồn dã quỷ.
Do đó núi Tử Nhân trở thành nơi cấm địa trong miệng người già.
- Cấm địa cái cứt chó gì, bố mày không bao giờ tim mấy thứ đó! - Trần Mãnh không những nghi ngờ truyền thuyết, mà còn nảy sinh hứng thú mãnh liệt: - Đêm nay chúng ta đi xem thử, bố mày không tin có quỷ đâu!
Vừa nghe Trần Mãnh nói vậy, hai người kia cũng lập tức hứng thú, lão tam Lý Tiểu Minh càng trực tiếp đi tới trước mặt Trần Mãnh, cười nói:
- Lão đại, tao nghe nói có một loại trò chơi là gọi hồn…
Sau khi Lý Tiểu Minh nói xong, ánh mắt Trần Mãnh lộ ra vẻ hưng phấn: ( truyện trên app tyt )
- Được rồi, bây giờ tụi bây đi chuẩn bị đi, trước khi trời tối chúng ta sẽ lên núi, bố mày muốn xem xem quỷ nhập vào người trông như thế nào! Về phần tìm người cứ giao cho lão tứ, không phải con nhỏ Lý Phong kia cứng đầu lắm à? Bố mày muốn coi coi bị quỷ nhập vào người thì nó có sợ không, nó có cầu xin tha thứ không.
Nghe được Trần Mãnh vậy mà nhờ tôi dụ Lý Phong lên núi, dùng chị để làm mồi nhử để quỷ nhập vào người, tôi lập tức từ chối. Tuy đã tuyệt giao với Lý Phong, nhưng dù sao chúng tôi cũng cùng nhau trưởng thành từ nhỏ, tôi không muốn nhìn thấy chị gặp chuyện xui xẻo.
- Hay là thôi đi, nếu thật sự muốn đi thì chúng ta tự mình đi xem thôi, chơi cái trò này lỡ có chuyện xảy ra thì phải làm sao?
Trần Mãnh tức giận tát một cái vào đầu tôi:
- Nhìn bộ dạng hèn nhát của mày kìa, nào có quỷ thật, chỉ là một trò chơi mà thôi! Nếu mày không chịu cũng được thôi, tụi tao sẽ lấy mày để dụ quỷ.
Nhìn ánh mắt của ba người Trần Mãnh, toàn thân tôi không ngừng run rẩy. Tôi biết rõ nếu tôi không làm theo, họ thật sự có thể lôi tôi ra thử. Tôi không dám chống đối lại họ, tôi sợ phải quay lại khoảng thời gian kia.
Đồng thời, trong lòng tôi cũng tự nhủ mình rằng đó chỉ là truyền thuyết và trò chơi mà thôi. Hơn nữa chúng tôi có nhiều người như vậy, coi như thật sự có quỷ thì có lẽ nó cũng không dám xuất hiện.
Cứ như vậy, tôi đã đưa ra quyết định sai lầm nhất từ khi sinh ra đến giờ.
Tôi tìm được Lý Phong, nói với chị là Trần Mãnh hẹn tôi tối nay đến núi Tử Nhân. Nếu tôi không đi bọn nó sẽ bắt nạt tôi giống như lúc trước, nhưng tôi sợ không dám đi một mình, muốn chị đi cùng tôi.
Lý Phong vẫn là người chị tốt như vậy, nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của tôi, chị không nói hai lời, lập tức đồng ý đi cùng tôi.