Ổ gà con đầu tiên mà A Công A Mẫu ấp ra, tổng cộng bốn con, dễ thương hết sức.
Buổi sáng tôi thức dậy, đã thấy A Mẫu dẫn đàn gà con bước còn xiêu xiêu vẹo vẹo đi loanh quanh trong sân, cảm thấy vô cùng mới mẻ và thích thú.
Theo quy định của nông thôn, gà con ban đầu phải cho ăn kê, hơn nữa còn dùng nước ngâm cho mềm rồi để ráo, buổi sáng Bàn Tử thức dậy đã làm món này, sau đó bắt đầu đắm chìm vào việc cho gà ăn.
“Đây là lứa gà cuối cùng chúng ta có cảm tình.” tôi nói với Bàn Tử: “Sau này đẻ thêm nữa, nếu anh còn có tình cảm, chúng ta sẽ không xuống tay được.”
“Không sao, chỉ cần chúng lớn đến độ hầm canh, tự khắc sẽ thịt, đến lúc đó mỗi dao xử một con.” Bàn Tử nói: “Bây giờ trông chúng dễ thương, tương lai thì ngon, không xung đột.”
Lúc này gà con chưa thể lên đường, ít nhất phải nuôi đến khi biết ăn côn trùng, vì thế cuộc sống của chúng tôi ở trong thôn cũng đến độ cực kỳ yên bình, xem như tạm dừng trạng thái du lịch, có thể lần nữa ngắm chuồn chuồn, bướm, ruộng lúa đong đưa và sắc mây nhu hòa như thủy mặc.
Mà lúc này ủy ban thôn ở Phúc Kiến cũng gửi thông báo đến chúng tôi, kêu Hỉ Lai Miên tổ chức hai tiết mục, một là thể loại ngôn ngữ, hai là thể loại biểu diễn, góp vui cho lễ Đâu Vĩ sắp tới.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT