Muốn ra ngoài thăm thú không?

Sau Tết Bàn Tử đưa ra câu hỏi này, đến khi tôi nghiêm túc suy nghĩ, đã là mấy tháng sau đó rồi.

Bức tranh sơn dầu được gửi về từ Mặc Thoát đặt dựa vào một khoảng tường trong biệt thự, kích thước không thích hợp lắm, nhưng tôi vẫn treo nó lên. Bức tranh này thực ra luôn nhắc nhở tôi: có phải nên trở lại thăm không.

Tôi từng đi đến đường quay đầu chưa, rất ít, thế giới này rộng lớn như vậy, đã đuổi theo Muộn Du Bình quá nửa đời rồi, hồi ức ở mỗi nơi đều khiến người ta khó lòng hồi tưởng.

Tôi quen được rất nhiều người, có rất nhiều ảnh chụp. Bọn họ xem cuộc đời quý giá, nhưng tôi dường như từng nhỏ đã không có suy nghĩ ấy, lưu giữ rất ít ảnh chụp, cũng chưa từng chú tâm thiết kế. Nhưng khách của Hỉ Lai Miên lại chụp cho chúng tôi rất nhiều, có lúc rửa ra gửi đến cho chúng tôi, tôi đều ghim trong phòng khách biệt thự. Nếu không nhờ bọn họ, tôi sẽ chẳng có nhiều ảnh chụp ba người đến vậy.

Bọn họ đã chụp lén, chắc sẽ cảm thấy trong ảnh chứa nội dung. Tôi biết nội dung mà bọn họ nói là gì, ba chúng tôi quả thực không giống những người khác, chúng tôi đã trải qua quá nhiều, dù có ngồi không, cũng như thể có vô số quỷ thần phật đà lảng vảng sau lưng.

Cho nên rất nhiều ảnh đều đẹp vô cùng, nói theo cách của Bàn Tử, giống như ảnh nhân văn mà năm xưa người  u Mỹ chụp bộ lạc châu Phi vậy.

Nhưng những bức ảnh này đều được chụp ở Hỉ Lai Miên, tôi tựa hồ đã sắp quên rất nhiều hồi ức đau khổ trong quá khứ, khiến ký ức của tôi chỉ bắt đầu từ nơi này.

Đương nhiên cũng sẽ hoàn toàn không có Mặc Thoát, cùng những tư liệu hồi ấy vác máy ảnh đi chụp.

Ý của Bàn Tử muốn trở lại thăm thú, thực ra rất rõ ràng, là muốn đến Mặc Thoát.

Nói thật đó là nơi gột rửa tâm hồn, chứ không phải địa điểm nghỉ mát tốt, nếu bạn có tố chất cơ thể cường tráng, gột rửa tâm hồn ở đó, cùng lúc tinh thần thư thái, e rằng thể xác sẽ xuất hiện rất nhiều phản ứng không hay.

Ý Bàn Tử cũng không phải về đó nghỉ mát, mà là về thăm. Trước giờ chưa từng thử cảm giác quay lại, có vài nơi nói thật năm xưa đi được, giờ lại không đi được nữa, ví dụ như Tây Sa và ba ngọn núi tuyết Trường Bạch. Nhưng Mặc Thoát lại tiện hơn rất nhiều.

Lúc nghe Bàn Tử nói, tôi đã xiêu lòng rồi.

Nhưng loay hoa loay hoay, bận này bận kia, đủ thứ yêu cầu chiêu đãi trong thôn, cũng không biết tại sao năm nay đặc biệt nhiều, bận mãi đến tận bây giờ. Bàn Tử cũng không nhắc lại nữa.

Đến khi tôi nhìn lại bức tranh sơn dầu kia, mới nhớ ra chuyện này, bèn đi thương lượng với Bàn Tử.

Bàn Tử thở dài: “Cuối cùng cậu cũng nhớ ra. Tôi vốn định đến Tết mới đi, dù sao cũng phải đóng cửa, giờ sắp đến mùa cao điểm du lịch rồi, cậu mà đi thì phải nghỉ bán đấy.”

Tôi lưỡng lự giây lát, nhưng kế đó đã hạ quyết tâm.

Con người tôi, cầm lên không được chứ bỏ xuống được.

“Hai ngày sau mình đi.”

“Chúng ta đi tiếp nhận sản nghiệp của Tiểu Ca ở đó mà, việc làm ăn ở đây thực ra không cần tiếp tục nữa, quay về chúng ta mua đứt cái thôn này san bằng xây miếu, đạo tràng Trương Khởi Linh.”

“Về thăm núi tuyết, không làm gì cả.” tôi nói.

Chỉ là về thăm thử.

“Sau đó đi loanh quanh, chơi bời một tí.” tôi nói, tôi chưa từng cùng mọi người đi du lịch mà không mang theo bất cứ mục đích nào.

“Thế không đem trang bị?”

“Tất nhiên không đem.”

“Cậu đừng hối hận đấy.”

“Quyết không hối hận.”

“Vậy đi thế nào?”

“Lái xe đi.”

“Chu choa, lại giở giọng tiêu sái, có phải cậu cắn thuốc, bị ảo tưởng sức mạnh rồi không.”

Tuy khoảng cách hơi xa, nhưng không thành vấn đề với chúng tôi, khoảng một tuần chắc chắn đến nơi, bây giờ quốc lộ thông suốt, Mặc Thoát cũng không khó đi. “Không cần hỏi ý Tiểu Ca sao?” Bàn Tử hỏi.

Tôi ngẫm nghĩ, cũng phải, y lại vào núi rồi, theo quy luật thì chắc ngày mai sẽ về, quả thực cần hỏi y, bởi vì du lịch chỉ có ý nghĩa với người phàm, đối với y mà nói, cuộc sống như vậy chắc gọi là lang bạt. Chẳng biết y có hứng thú không.

“Nếu đi, tôi muốn về Ba Nãi một chuyến.” Bàn Tử chợt nói.

“Được, đi Mặc Thoát về sẽ đi với anh.” tôi nói, ngọn núi tuyết trong lòng đã như một bức tranh lần nữa trải ra, không khí lạnh khô hanh đã cuộn lên từ sâu trong ký ức tôi.

Không biết vì sao, trong lòng có một cảm giác hưng phấn, lần trước đến đó, cảm giác khó hình dung bằng lời ấy, giờ lại dâng lên trong lòng.

Chính từ nơi ấy, tôi đã đi đến khoảng thời gian tăm tối nhất cuộc đời.

Nay có thể quay đầu nhìn lại rồi, đồng chí Ngô Tà.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play