Ngày hôm sau, ốc gạo vẫn có mùi hôi, nhưng đã đỡ hơn chút so với lúc trước.
Cần nói rõ một điều là, tôi dùng nước suối địa phương để ngâm, nước suối vùng Quảng Tây có hương thanh mát, tôi đến đây mấy ngày mới bắt đầu ngửi được mùi hương này. Thứ mùi này không thể nào phân loại được, có lẽ là một mùi hương của nước, nhưng mũi tôi vốn đã không tốt, Bàn Tử nói đây là ảo khứu của tôi.
Sau đó tôi phát hiện thật sự như vậy, dù tôi dùng tay vọc nước suối, cũng có thể ngửi thấy mùi này.
Tôi nhận ra đây là một loại phản ứng khứu giác do nhiệt độ của nước suối mang lại cho con người, có thể là mũi tôi hỏng hóc lâu ngày, vì thế cơ thể bắt đầu xuất hiện năng lực bổ trợ, khiến tôi có thể thông qua xúc giác để cảm nhận mùi vị.
Tôi cũng từng nghe Hạt Tử nói, có những lúc anh ta không cần dùng mắt, cũng có thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, loại “nhìn thấy” này vẫn khác với nhìn bằng mắt, là một loại “nhìn thấy” trên xúc cảm.
Cho nên chúng tôi có lẽ cũng không cần ngũ quan, Muộn Du Bình cũng kể với tôi, khi thân nhiệt y lên đến một ngưỡng nhất định, thực ra rất khó để phân rõ có phải là dùng mắt để giao chiến với đối phương không, khoảnh khắc ấy, giống như mọi tế bào trong cơ thể đều có thể nhìn thấy đối phương.
Vì thế cả buổi sáng tôi đều ở bên dòng suối, thử dùng làn da để ngửi mùi hương, chơi ngu như thế ba bốn tiếng đồng hồ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT