Dọc đường cưỡi ngựa, băng qua một đập nước nhỏ, dưới ánh nắng nước ở đây nổi lên một quầng sáng trắng, hết sức thần kỳ, ngựa leo lên con đường bê tông trên đỉnh đập nước, thì thấy có phụ nữ bên kia phát súng và thuốc nổ.

“Súng, nguy hiểm, quản lý thống nhất, có thể lấy để luyện tập.” Giang Bạch nói với chúng tôi, gọi chúng tôi xuống ngựa, chúng tôi điền thông tin, còn lăn vân tay, sau đó mỗi người lấy một khẩu súng.

Khẩu súng này rất ngắn, khác xa chúng tôi nghĩ, sau đó có người phụ nữ bước tới, cột khăn đầu cho ba chúng tôi, còn cắm ba ngòi lửa lên khăn đầu, dùng tiếng Tạng nói với chúng tôi.

Mấy câu này rất đơn giản, chúng tôi đều nghe hiểu được, ý là phía trước có bật lửa, có thể châm những ngòi lửa này, ngòi lửa có thể dùng để châm thuốc súng.

Sau đó cô ta cho mỗi người chúng tôi một thứ kỳ lạ, đeo trên cổ.

Bàn Tử ngửi thì biết, đây là thuốc nổ gói trong ống giấy, tất cả ống giấy đều được dùng dây thừng xuyên qua, đeo trên cổ. Khi thi đấu, tôi phải dùng miệng cắn ống giấy, không thì lúc ngựa chạy, tay hoàn toàn không thể túm được ống thuốc nổ tung bay trên cổ.

Tiếp tục cưỡi ngựa đi tới, tôi mới nhận ra Bàn Tử điêu cỡ nào, một tay cầm súng, một tay phải giật một ống thuốc nổ nhét vào nòng súng, sau đó lập tức dùng ngòi lửa châm lửa rồi bắn.

Thao tác này, cần phải buông hai tay khỏi dây cương mới thực hiện được, cũng có nghĩa là, lúc cưỡi ngựa chỉ có thể dựa vào hai chân.

“Sao trước đầu khẩu súng lại có cái nĩa.” Bàn Tử nhìn súng của mình, súng của chúng tôi không giống súng từng dùng trước đây, phía trước còn gắn thêm hai cái nĩa.

“Đây là đặc trưng của súng Tạng, nĩa này có thể làm lưỡi lê, đặt xuống còn có thể làm giá đỡ, tôi nói: “Bàn Tử, cuộc thi này rốt cuộc so gì vậy?”

Bàn Tử đáp: “Lát nữa cậu thấy là biết ngay ấy mà.”

Lúc này chúng tôi mới bắt đầu nghe thấy phía trước phát ra tiếng nổ súng, Giang Bạch hưng phấn lên, gia tăng tốc độ chạy lên phía trước, chúng tôi lập tức đuổi theo.

Rời khỏi đập nước đến con đường đất đối diện, sau đó từ đường đất lại xuống bờ sông nhỏ trong hẻm núi, tuy nhiên là phía bên kia của dòng sông.

Suốt 30 phút, chúng tôi lên rồi lại xuống một sườn núi, thì thấy trước mặt là khoảng đất rộng lớn của hẻm núi, rất nhiều người cưỡi ngựa ở đó, sau đó chúng tôi được trông thấy cách thức thi đấu cưỡi ngựa bắn súng.

Người kia hai chân cưỡi ngựa chạy, sau đó buông cả hai tay để bắn súng, tốc độ rất nhanh, nhét ống giấy vào họng súng, lập tức dùng ngòi lửa châm lửa, nháy mắt đã bắn ra thành một tia lửa trong không trung, kế đến anh ta lập tức nạp ống thuốc nổ thứ hai, lần nữa châm lửa.

Cùng lúc ngựa phi nước đại, anh ta không ngừng bắn súng, chạy hết một đoạn đường dừng lại, có người sẽ hô lên anh ta bắn được bao nhiêu phát, tốc độ như thế nào.

“Thực tế lúc thi đấu, là một đám người cùng chạy sao?” tôi nhìn mà líu lưỡi: “Xem ai nhanh hơn, ai bắn được nhiều phát hơn, đúng không?”

“Bây giờ đều là chạy một mình, trước đây thì là cả đám cùng chạy, nhưng dù súng bắn chỉ thiên, cũng rất nguy hiểm.” Giang Bạch ngoái lại nói với chúng tôi, thì có người đi tới, châm lửa cho ngòi lửa của chúng tôi.

Ngòi lửa sáng lên, tôi nghĩ đến thuốc nổ treo trên cổ mình, lát nữa còn phải cắn thuốc nổ, ngòi nổ giắt trên đầu, tôi bắt đầu thấy bất an.

“Thử đi?” Giang Bạch cổ vũ chúng tôi.

“Tôi cảm thấy chúng tôi sắp đi đời rồi.”

“Đừng nhát thế chứ.” Giang Bạch bật cười: “Cứ chạy chầm chậm đã, cưỡi ngựa từ từ thôi.”

Bàn Tử thích súng, nhét luôn thuốc nổ vào nòng súng, bắn một phát lên trời, phừng một tiếng, tia lửa bay vút lên không.

Ngựa có vẻ rất quen thuộc, hoàn toàn thờ ơ.

Bàn Tử hưng phấn hét lên một tiếng, cắn thuốc nổ, thúc ngựa chạy tới trước, xông đến khu luyện tập của vận động viên.

Tôi và Muộn Du Bình nhìn nhau, Muộn Du Bình mặc bộ quần áo thi đấu này trông têu tếu, nhưng lại tràn đầy tinh thần địa phương.

Khăn đầu của tôi trông rất giản dị, khăn đầu của y trông lại giống loại của con trai trưởng thôn đội, cô gái kia đúng là thiên vị.

“Thế nào?”

“Trước kia từng tham gia.” y nói với tôi.

Tôi khá kinh ngạc, quả nhiên không có gì là mới với Muộn Du Bình, bèn hỏi y: “Vậy chúng ta thử nhé?”

Y gật đầu, nhìn thuốc nổ trong tay, bắt đầu thử nhét vào súng, lúc này nhìn thấy Muộn Du Bình đã thúc ngựa lên trước, y buông cả hai tay, ngựa chạy được sáu bảy bước, đã liên tiếp bắn nhanh bốn phát.

Động tác trôi chảy lưu loát, bốn phát súng nổ liên tục quá nhanh, khiến người bên cạnh đều nhìn về phía chúng tôi.

Dường như y cũng rất ngạc nhiên vì mình lại nhanh như thế, nghi hoặc nhìn khẩu súng.

“Vụ Kha Gia Ba?” tôi lại nghe thấy một ông cụ đang hóng chuyện bên cạnh, nhìn Muộn Du Bình kêu lên kinh ngạc.

==========

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play