Tôi thở dài, cũng lười quan tâm hắn. Thực ra trong lòng tôi còn có chút mong chờ, rốt cuộc hắn sẽ khiến chúng tôi hết sảy hay hết hồn.
Trong chuyến du lịch thật sự, có chút mong chờ nho nhỏ thật ra cũng là hạnh phúc.
Chúng tôi lái xe đến Mặc Thoát, nhưng lên đường rồi mới biết Mặc Thoát xa cỡ nào.
Dự định ban đầu là cứ đi rồi nghỉ, núi non sông ngòi chúng tôi ngắm nhiều rồi. Trước kia, khi nhìn thấy sông núi tráng lệ hay vực sâu kỳ tích, tôi cho rằng cảnh đẹp trên thế gian là vô cùng vô tận, không bao giờ ngắm hết, không bao giờ đi hết.
Nhưng trên thực tế, hiện giờ tôi biết thế giới này có tận cùng, mọi thứ đều có điểm cuối, so với cảnh đẹp, có một chuyện còn phong phú hơn nhiều, đó chính là được ăn món ngon.
Bàn Tử lĩnh ngộ được điều này trước tôi cả nửa đời, cho nên trong tay hắn có một tờ kế hoạch săn thực do trưởng nhóm fan cứng của Hỉ Lai Miên chuẩn bị cho hắn. Chúng tôi vừa đi vừa hốc, sống qua ngày.
Mấy ngày đầu của hành trình, vẫn còn tràn đầy cảm giác hạnh phúc đi đường, đến ngày thứ ba, tôi lại bắt đầu nhớ đến Hỉ Lai Miên. Tôi lướt weibo của Hỉ Lai Miên, kể Bàn Tử nghe những chuyện mới xảy ra, là tiết mục cố định mỗi buổi sáng của chúng tôi.
Cuối cùng, đến ngày thứ tư, chúng tôi đã qua đường hầm chùa Cao Nhĩ(1), vào Dã Nhâu câu, đây chính là tín hiệu đã đến gần Mặc Thoát.
Chúng tôi xuống ăn bánh mì ở một trạm dừng chân, xúc xích ở đây toàn là Tam Hối, Ngân La gì đó, thoạt nhìn cứ nghĩ là loại đi đâu cũng có, nghĩ kỹ lại, thì cảm thấy nhãn hiệu này có gì đó không đúng.
Người bạn Lão Quảng của Bàn Tử xuất hiện ở đây, là một tay người Tạng, không biết vì sao lại gọi là Lão Quảng. Đen đen, nhưng rất gầy rất đẹp trai, tuổi còn nhỏ lắm, tôi đoán chỉ 18, 19 tuổi, đôi mắt lấp lánh như ánh sao.
Tên tiếng Tạng của cậu ta là Giang Bạch Kỳ Gia, tôi nghe mà khó hiểu, Kỳ Gia trong tiếng Hán nghĩa là “cứt chó”. Cũng giống như tập quán người Hán, ở tộc Tạng, tên xấu cũng có nghĩa nhà cậu ta neo người, cha mẹ sợ con cái chết yểu. Nhưng hai chữ Giang Bạch này, lại khá hiếm thấy.
Cậu ta đưa chúng tôi vào làng Bát Giác Lâu, hôm nay không đi nữa, sáng mai sẽ đến thẳng Mặc Thoát.
Dọc đường tôi và Muộn Du Bình đều không hỏi gì, cứ mặc cho Bàn Tử sắp xếp, Bàn Tử lại nói thao thao với Lão Quảng. Tôi không biết Hậu Hải Sát Nhân Vương như mình đang ở đây làm gì nữa, nhưng không khí được hâm nóng rất tốt.
Chúng tôi đến rất sớm, bọn họ dẫn chúng tôi vào thẳng nhà Giang Bạch Kỳ Gia, thằng nhóc này chắc là nhà giàu có địa phương, nhà cửa rất khang trang.
Chúng tôi vào trong, đến sân sau nhà họ, nhìn thấy cảnh sắc sân sau vô cùng đẹp đẽ, có thể nhìn thấy cả một sơn cốc, có dòng suối nhỏ từ trên sơn cốc chảy xuống, thực ra cũng không tính là suối nhỏ, nên nói là một dòng sông nhỏ.
Bên ngoài sân sau có một chuồng ngựa, trong đó có bảy tám con, bốn con đã đóng yên.
Giang Bạch Kỳ Gia dẫn chúng tôi đến bên cạnh con ngựa, nói với chúng tôi: “Chú Bàn Tử đã kể đầu đuôi với các chú chưa?”
“Chưa.” tôi đáp luôn, nhìn Bàn Tử.
Bàn Tử liền chống chế: “Không cần nói với bọn họ, trong ba chúng tôi tôi trẻ tuổi nhất, chuyện tôi đồng ý, bọn họ chắc chắn đồng ý, phải không Thiên Chân.”
Tôi nhìn Bàn Tử, Bàn Tử cũng nhìn tôi, nói tiếp: “Hơn nữa nếu bọn họ không đồng ý, tôi cũng không miễn cưỡng được đúng không, vậy chi bằng đồng ý trước, vẫn còn tỉ lệ 50%.”
“Rốt cuộc là hoạt động gì?” Tôi hỏi Giang Bạch.
“10 ngày sau, ở đây sẽ có một cuộc thi, gọi là cưỡng ngựa bắn súng, là cuộc thi ở địa phương chúng tôi. Vốn đã tổ chức từ hồi Tết, nhưng vì đủ mọi lý do, kéo dài đến tận bây giờ. Trong làng sẽ thưởng 200 con dê, năm nay Tây Tạng có một doanh nghiệp thịt tài trợ để quảng cáo văn hóa, còn có đài truyền hình trực tiếp, cho nên cần một đội người địa phương khác tham dự.”
Tôi nhìn Bàn Tử: “Cưỡi ngựa bắn súng là cái gì? Chúng tôi không biết.”
“Cậu yên tâm, chắc chắn cậu biết.” Bàn Tử nói: “Chính là bắn súng, trong nòng súng bỏ thuốc nổ, sau đó dùng ngòi dẫn nổ châm lửa bắn ra. Trong thời gian quy định, số phát bắn càng nhiều, thì thắng, so tốc độ thôi mà.”
“Cưỡi ngựa bắn súng, khó là ở chỗ cưỡi ngựa kìa.” tôi nói, ở trên ngựa uống nước còn khó nữa là.
“Ba chúng ta đều biết.” Bàn Tử nói: “Chúng ta cũng không cần thắng, chúng ta chỉ tham gia thôi, cuộc thi này của bọn họ gọi là Đại hội cưỡi ngựa bắn súng toàn quốc, nếu toàn là người địa phương thì tiêu rồi. Cho nên các nơi đều mời đội ngũ đến tham gia, mọi người thêm náo nhiệt, chúng ta là đội Phúc Kiến.”
“Phúc Kiến biết chúng ta đến dự thi không?” tôi thở dài, nhìn Bàn Tử.
“Không biết, nhưng dù sao đội Bắc Kinh cũng tới rồi, cậu đoán là ai tới?” Bàn Tử cười tà.
Tôi nhìn hắn, trong lòng nổi lên một suy nghĩ chẳng lành.
“Anh đã lừa bao nhiêu người tới?”
“Nhiều hơn cậu nghĩ.” Bàn Tử tìm con ngựa leo lên: “Đi, theo Bàn gia đến nơi bằng phẳng, thử một lần các cậu sẽ thấy vui ngay.”
Tôi nhìn Muộn Du Bình, y cũng đang hỏi ý kiến tôi.
“Không được lợi thì anh không làm đâu, chúng ta chỉ vui là chính thôi sao?” tôi hỏi Bàn Tử: “Sao tôi thấy không tin chút nào?”
Bàn Tử quay đầu, nhìn tôi bằng ánh mắt hoàng tử thảo nguyên: “Thiên Chân Đốn Ba, tối nay ăn cơm cậu sẽ biết mục đích của tôi. Ngày mai vẫn đến Mặc Thoát như thường, sẽ không ảnh hưởng hành trình của cậu.”
Tôi và Muộn Du Bình lại nhìn nhau, đều tung mình lên ngựa, Giang Bạch Kỳ Gia có vẻ vô cùng hưng phấn: “Chào mừng đội Phúc Kiến.”
“Tôi còn tưởng chúng ta là đội Chiết Giang chứ.” tôi cũng cười.
Bốn người thúc ngựa, men theo dòng sông nhỏ phóng từ sân nhà Giang Bạch vào sâu trong khe núi.
Trời xanh mây trắng, nước biếc sông bạc, đích đến của chúng tôi không phải tuyệt cảnh nguy hiểm không có đường về, mà là thôn làng dân tộc giữa nhân gian khói lửa, cảm giác rất khác lạ.
Chú thích
(1) Đường hầm chùa Cao Nhĩ: Nằm giữa trấn Tân Đô Kiều và huyện Nhã Giang, thuộc châu tự trị Cam Tư của dân tộc tạng Garzê tỉnh Tứ Xuyên, vì đường lên núi khá khó đi nên người ta đào hầm đi cho an toàn. Đây được xem là một trong 318 thắng cảnh dọc đường quốc lộ Trung Quốc.