Tôi nhìn ông cụ kia, ông cụ nhìn Muộn Du Bình, lộ ra ánh mắt hết sức nghi ngờ.

Ánh mắt ấy như thể ông ta đang tìm kiếm gương mặt này trong bộ não, động tác vừa rồi của Muộn Du Bình có thể đã gợi lên hồi ức xa xưa nào đó của ông ta, nhưng gương mặt ấy đã quá xa xôi, không thể nhận biết.

Giọng nói kia lẫn trong tiếng thuốc súng, Muộn Du Bình không dừng lại, cũng không quay đầu nhìn ông cụ, cứ chăm chăm thúc ngựa về phía trước.

Tôi theo sau, lúc ngang qua ông cụ kia, tôi nhìn ông ta, ông ta đã già lắm rồi, thật sự rất già, ánh mắt có sự mơ màng mà sốt ruột khiến người ta xót xa.

Ông ta quen người này, nhưng ông ta đã quá già, không nhớ ra nổi, lại không có ai lý giải được tâm trạng ông ta lúc này, có thể chỉ có tôi lý giải được, bởi vì tôi đã chú ý đến.

Tôi và Muộn Du Bình gia nhập với Bàn Tử, luyện tập mấy lần, rất kích thích rất vui, nhưng cũng rất nguy hiểm. Giang Bạch nhìn thấy thủ pháp của Muộn Du Bình, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nói đây là cách bắn súng mà chỉ những cao thủ lão luyện nhất mới biết dùng, hơn nữa không phải dùng để thi đấu.

Cách bắn của Muộn Du Bình là bắn thực chiến dùng trong chiến tranh, bởi vì trong động tác của y có bước thêm bột sắt – đương nhiên, chỉ là mô phỏng, trong tay chúng tôi không có bột sắt.

Tôi nhìn y, thầm nghĩ bộ anh trai từng đi lính hả.

Luyện cỡ hơn một giờ, tôi đã mệt bở hơi tai, thắt lưng vốn đã không khoẻ, giờ lại cảm thấy mỏi nhừ như bị người ta tiêm hai mũi Hyaluronan – theo câu pha trò nhạt nhẽo của Bàn Tử.

Lúc chúng tôi rời đi, tôi hỏi Giang Bạch, Vụ Kha Gia Ba nghĩa là gì. Giang Bạch nói với tôi: “Chính là vua súng, bắn súng trên ngựa, thời chiến tranh, chiến sĩ lợi hại nhất được gọi là Vụ Kha Gia Ba.” nói rồi cậu ta nhìn tôi, chỉ chỉ ông cụ: “Có phải ông ta nói, chú nghe được không.”

Tôi gật đầu, Giang Bạch tiếp: “Ông cụ đó gặp ai bắn giỏi đều sẽ tán thưởng như vậy, không cần để ý, ông ấy không tỉnh táo lắm đâu.”

Tôi gật đầu, khe khẽ thở phào một hơi.

Kẻ địch gặp lại nhau vào những lúc thế này, nếu thật sự năm đó quen Muộn Du Bình, sẽ khiến người ta vô cùng khó chịu.

Chúng tôi đi ngang ông cụ, tôi nhìn ông ta, ông ta nhìn Muộn Du Bình, dưới ánh nắng nơi đây, mặt ông cụ chằng chịt vết nhăn, giống như một bức ảnh chụp chân dung nghệ thuật đoạt giải thưởng.

Giờ cơm tối, tôi đã tha thứ cho vụ tự ý quyết định của Bàn Tử, sắp xếp của hắn khiến tôi mong chờ cuộc hội họp bạn bè ở đây – tuy không biết hắn đã mời ai, cũng có thể khiến tôi không quá đắm chìm vào những cảm xúc năm xưa ở nơi này.

Tôi phải mang tâm trạng hoàn toàn khác, đưa Muộn Du Bình cùng đi thăm thú, chứ không phải khóc lóc tỉ tê.

“Tôi chỉ lo cậu già rồi, mau nước mắt, nên tìm chút hoạt động thanh niên cho cậu thôi.”

“Tôi chưa bao giờ cảm thấy mình già, chỉ có anh câu cửa miệng luôn là hồi còn trẻ, hồi còn trẻ mà thôi.” tôi đốp lại Bàn Tử.

Bàn Tử khiến tôi nhìn rõ hiện thực, cậy già lên mặt mẹ nó thích thật, bây giờ bắt đầu cậy, thì lợi to.

Người đãi cơm tối là doanh nghiệp gia công ngành thịt lớn nhất ở đây, một thương nhân người Tạng, chính là nhà tài trợ cho cuộc thi lần này, rõ ràng đang thể hiện ông ta là nhà giàu nhất ở đây, hơn nữa thực ra là nguồn cung ứng cho Hỉ Lai Miên chúng tôi.

Ở đây có một thông tin, tôi đột nhiên nhớ ra, Hỉ Lai Miên có bán thêm snack khô bò Yak, bán chạy vô cùng, đặc biệt là shop online trong thôn, gương mặt người này được in làm nhãn hiệu bao bì snack đó.

Thứ này quả thực bán chạy, Bàn Tử quen ông ta, có lẽ là do Bàn Tử phụ trách mua hàng.

“Thì ra chúng ta còn có nghiệp vụ ở đây?” tôi kinh ngạc: “Vậy chúng ta là bên A hay bên B?”

“Bên A.” Bàn Tử rót trà bơ cho tôi: “Đối tác của chúng ta tới hết rồi.”

“Anh còn có âm mưu gì nữa không đấy, đừng khiến tôi hết hồn thêm nữa.” tôi nhìn Bàn Tử.

Bàn Tử nói: “Còn một chuyện nữa, lúc ăn cơm cậu sẽ biết, không phải hết hồn, chắc chắn là hết sảy.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play