Lúc kể với Muộn Du Bình, y nhìn vào mắt tôi, gật gật đầu.
Tôi cảm thấy y đang cân nhắc, lại như không hề cân nhắc.
Khi ấy tôi không xác nhận, sau đó mới phát hiện y bắt đầu thu dọn đồ đạc, thì biết y đã chuẩn bị xuất phát rồi, không do dự quá nhiều.
Tôi và Bàn Tử lập tức bắt đầu chuẩn bị, chuyến du lịch lần này thời gian rất dài, tiệm phải gửi cho người địa phương. Nhưng trong lòng chúng tôi, còn có một cảm giác nôn nóng, xuất phát sớm, trở về sớm. Có lẽ còn kịp mùa cao điểm.
Công tác chuẩn bị đầu tiên chính là mua một chiếc xe second hand, Bàn Tử hỏi có cần bảo Vương Minh lái con xe tới không, tôi ngẫm nghĩ rồi nói thôi đi, cậu ta làm ăn cần xe hơn, con Kim Bôi đó tuy già gân, nhưng phải chạy đến Mặc Thoát e là sẽ báo hỏng giữa đường mất.
Vẫn nên mua một chiếc xe second hand, lái một chuyến về rồi lại bán đi, giá cả so với thuê xe cũng không chênh lệch mấy, nhưng tiện hơn rất nhiều.
Vì thế lùng sục trong thành phố nửa ngày, chọn được một chiếc Dũng Sĩ của BAIC(1), tình trạng rất tốt nhưng lớp sơn đã hỏng, chúng tôi tốn 30 ngàn tân trang, lại mua một đống linh kiện, nước hoa, thảm lót các thứ. Hai người đều lái một lúc cho quen, cảm thấy không có vấn đề gì lớn, bèn lái về Hỉ Lai Miên.
Kế đó, buổi tối ba người không nói gì, mạnh ai nấy thu dọn hành lý. Tôi lấy túi phụ kiện nhiếp ảnh, các loại ống kính thời còn là Quan Căn, tuy đều rất cũ rồi, nhưng ít nhất tôi thấy quen thuộc, Bàn Tử chuẩn bị đồ ăn, dụng cụ cấp cứu sửa chữa, Muộn Du Bình chuẩn bị quần áo chống lạnh và túi ngủ.
Chỉ là không có xẻng, cảm giác cũng không khác khi chúng tôi đi xuống đất là bao. Tôi lắp xong máy ảnh, rồi bắt đầu thử lại cảm giác trong sân. Rêu đã mọc lên rất nhiều, cỏ nước trong hồ đã có trạng thái thưa thớt, giống như mái tóc của người trung niên. Qua mùa hè này, có lẽ sân vườn sẽ trở thành khoảng sân trong tưởng tượng của tôi.
Sáng hôm sau, chúng tôi dậy lúc 7 giờ, rồi xuất phát luôn, lái xe mở chỉ đường bắt đầu đến Mặc Thoát.
Trong điện thoại Bàn Tử có thể loại nhạc kỳ kỳ quái quái mà tôi thích, đều cắt từ các phim điện ảnh khác nhau, hoặc chỉ là tình cờ nghe rồi ghi âm lại, còn có nhạc disco mà hắn thích. Tìm một bài bắt đầu mở vòng lặp, lại nghe đến phát cáu.
Năm xưa khi ở Mặc Thoát, đọc rất nhiều tư liệu, lúc mệt đều nghe những ca khúc này, tựa vào cửa sổ ngắm tuyết lớn bên ngoài. Cảm giác những tiếng hát này không thể thấm vào cõi lòng mình, mà thấm đi đâu mất.
Khi ấy càng nghe càng trống rỗng.
Bây giờ nghe lại, lại cảm thấy có hơi ồn ào.
Có thể là mấy năm nay, lòng đã chứa chan, không còn cần những thứ này lấp đầy nữa.
Bàn Tử gọi điện cho bạn bè bên đó, lúc tôi lái xe hắn ngồi trên ghế phụ lái, hơi vặn mình, có vẻ không muốn cho tôi nghe giọng nói trong điện thoại. Tôi thầm thở dài, chắc chắn hắn đang sắp xếp vài tiết mục mà nếu tôi nghe thấy sẽ nghi ngờ.
“Đúng rồi, ba người, cậu sắp xếp đi, nhân vật lớn.”
“Ừa ừa, phải, y đến đấy, đúng rồi, đến cả, cậu phải chuẩn bị sẵn đấy. Không phải, nếu chuyện cậu nói là thật, vậy chúng tôi đến nơi sẽ lập tức giải quyết cho cậu, vấn đề là tôi cảm thấy cậu đang bốc phét.”
“Lão Quảng, nếu không phải như cậu nói, mẹ nó, hậu quả tôi không chịu trách nhiệm đâu, cậu biết bạn của tôi rồi đó, Hậu Hải Sát Nhân Vương, cậu đừng tự chuốc lấy cái vạ này.”
Bàn Tử cúp điện thoại, bắt đầu cắn hạt dưa, tôi nhìn hắn: “Từ khi nào tôi thành Hậu Hải Sát Nhân Vương rồi, liên quan gì đến Hậu Hải?”
“Hắn cũng có hiểu đâu, cho hắn tự nghiền ngẫm, càng nghiền ngẫm chúng ta càng có cảm giác thần bí.”
“Rốt cuộc anh đang liên hệ ai? Chúng ta đi du lịch cơ mà?”
“Đúng là đi du lịch, cậu đừng lo, tuyệt đối sẽ không làm mất nhã hứng của các ông lớn, tôi tìm một lão Tây Tạng, chuẩn bị một chuyến đi sâu lắng cho chúng ta.”
Tôi thở dài: “Lần trước còn chưa đủ sâu lắng hả?”
Bàn Tử châm thuốc, mở cửa sổ nhả khỏi: “Sâu hơn lần trước luôn.”