Ôn Noãn nghe xong cũng không khách khí: "Có thể giúp được bá tánh ở biên giới là tốt rồi. Nếu không còn việc gì thì tôi đi trước."

Lúc này Lâm Phong đến bẩm báo: "Chủ tử, Quách cô nương và Đường phó tướng cầu kiến, nói có tin tức tốt truyền đến từ lầu canh Tây Bắc."

Ánh mắt Nạp Lan Cẩn Niên lạnh lùng: "Sắp xếp một chút."

"Vâng!" Lâm Phong lập tức lui xuống.

Nạp Lan Cẩn Niên nhìn về phía Ôn Noãn, ánh mắt lạnh lẽo đã sớm không còn tồn tại nữa: "Nha đầu, làm phiền cô một chút."

-

Nạp Lan Cẩn Niên dẫn theo Ôn Noãn đi vào một ngọn núi giả, hắn đẩy nhẹ một tảng đá, lộ ra một mật đạo tối đen.

Tối tối, không chút ánh sáng, giống như một hang động đen ngòm.

"Đi theo tôi." Nạp Lan Cẩn Niên dẫn đầu đi xuống trước.

Ôn Noãn nhướng mày, sau đó đi theo phía sau hắn tiến vào đường hầm.

Sau khi Nạp Lan Cẩn Niên bước vào, đi được vài bước, đã ngừng lại, duỗi tay chuyển động một chút cơ quan trên vách tường, đóng cửa động lại.

Thoáng chốc, bốn phía càng tối hơn.

Nhất thời Ôn Noãn không thể nhìn thấy, trực tiếp đụng vào người hắn.

Ôn Noãn không nhịn được mà xoa xoa cái mũi, trong lòng chửi thầm: Xương cốt của người này cứng thật!

"Cẩn thận."

Một tay Nạp Lan Cẩn Niên đỡ bả vai nàng, trong bóng đêm đôi mắt của hắn vẫn có thể thấy rõ khung cảnh phía trước như cũ: "Đụng đau không?"

"Vẫn ổn." Ôn Noãn cũng không thèm để ý.

Nạp Lan Cẩn Niên không nói gì nữa mà kéo tay nàng: "Đi theo tôi đi."

Qua nửa tiếng sau, Ôn Noãn đã ở trong một gian phòng dành cho khách.

Nàng nhìn nam tử trước mắt, khóe miệng không nhịn được mà nhếch nhếch, quá giống!

Nếu không phải nàng quá quen với thân thể của hắn, chỉ nhìn mặt, cũng có thể nhận lầm người.

Nạp Lan Cẩn Niên thấy Ôn Noãn trừng mắt dùng sức nhìn thân thể của người ở trước mặt, huyệt Thái Dương của hắn hung hăng nhảy nhảy.

"Khụ khụ, có thể bắt đầu rồi!" Nạp Lan Cẩn Niên nói xong, lập tức xoay người đi vào bên trong.

Không thấy đâu!

Ôn Noãn sực tỉnh người lại, nhanh chóng cầm ngân châm đã chuẩn bị xong ở một bên lên châm cứu cho "Nạp Lan Cẩn Niên số 2" trước mắt.

Khi Lâm Phong dẫn theo Quách Minh Diễm và Đường tướng quân tiến vào, thì thấy một màn như vậy.

Nạp Lan Cẩn Niên trần trụi nửa người đưa lưng về phía bọn họ, Ôn Noãn cắm châm ở sau lưng hắn.

Đã cắm rất nhiều châm.

Điều hấp dẫn người ta nhất chính là, hắn không có tay phải, toàn bộ cánh tay đã bị chặt đứt từ vai!

Trên vai, giờ phút này được bọc một lớp băng gạc thật dày.

Đồng tử Quách Minh Diễm co rụt lại!

Tay Cẩn Vương thật sự nghiêm trọng đến mức phải chém toàn bộ cánh tay!

Nạp Lan Cẩn Niên số 2 quay đầu lại liếc mắt nhìn hai người một cái, cặp mắt lạnh băng kia vẫn đạm bạc như mọi lần: "Chuyện gì?"

Ôn Noãn: "..."

Ngay cả giọng nói cũng giống nhau như đúc?

Sao hắn có thể làm được?

Đường tướng quân sực tỉnh người lại từ cơn khiếp sợ và tiếc hận, lập tức trả lời: "Bẩm Thập Thất gia, bồ câu Tây Bắc đưa thư về, nhóm lầu canh đầu tiên đã thành công cản trở đợt cướp đoạt của Tây Bắc Đột Quyết, cứu toàn bộ bá tánh trong thôn, bảo vệ tính mạng của thôn dân và tài vật! Hơn nữa thôn dân còn bắn chết hơn mười người Đột Quyết ở trong lầu canh!"

Đây là chuyện xưa nay chưa từng có!

Năm vừa rồi thôn nào có người Đột Quyết tiến vào, không bị giết sạch, thì chắc chắn cũng bị cướp sạch!

Lầu canh này quả thật quá lợi hại.

Quách Minh Diễm vẫn luôn trừng mắt nhìn mặt Nạp Lan Cẩn Niên, không nói gì.

Nàng vẫn không thể tin được.

Nàng muốn nhìn thử xem có phải là Nạp Lan Cẩn Niên thật hay không.

Nạp Lan Cẩn Niên số 2 nhếch môi, lộ ra một nụ cười lạnh, ánh mắt hiện ra sự lạnh lẽo, giọng nói như sương: "Nhìn đủ chưa?"

Trái tim Quách Minh Diễm nhảy dựng, phục hồi tinh thần lại, lập tức nói: "Thập Thất gia, cha tôi muốn mở rộng lầu canh ở biên giới Nam Cương, không biết ý của Thập Thất gia thế nào?"

Tin tức như vậy chắc hẳn Cẩn Vương đã sớm nhận được, không thể trở thành lý do cầu kiến, cho nên nàng ta đã sớm suy nghĩ tốt, nên nói thế nào.

"Việc này nói sau, ta phải thi châm, không còn chuyện gì, vậy các người lui ra đi!" Nạp Lan Cẩn Niên không kiên nhẫn nói.

"Vâng."

Hai người đã quen với sự lạnh lùng của hắn, lần này có thể triệu kiến lúc đang thi châm, đã khiến bọn họ cảm thấy nằm ngoài ý muốn!

Hai người cung kính lui ra ngoài.

Ôn Noãn nhổ hết châm trên người Nạp Lan Cẩn Niên số 2 ra.

Nạp Lan Cẩn Niên bước ra.

Nạp Lan Cẩn Niên số 2 đứng lên, nhanh chóng mặc quần áo vào, xé da mặt xuống cung kính hành lễ: "Chủ tử."

Giọng nói khôi phục bình thường.

"..."

Ôn Noãn tò mò đánh giá hắn!

Nhân tài!

Nàng muốn học bản lĩnh thay đổi giọng nói này!

"Lui ra đi!" Nạp Lan Cẩn Niên lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn.

Nạp Lan Cẩn Niên số 2: "..."

Lúc nãy hắn làm chưa tốt ở điểm nào sao?

Nạp Lan Cẩn Niên lại liếc mắt nhìn hắn một cái: Còn không mau lui ra? Muốn ở lại đây làm gì?

Lưng Nạp Lan Cẩn Niên số 2 cứng đờ, nhanh chóng cung kính lui xuống.

Sau khi Nạp Lan Cẩn Niên số 2 rời khỏi đây, Nạp Lan Cẩn Niên nhìn về phía Ôn Noãn, ánh mắt lạnh như băng là một mảnh ấm áp: "Tháp canh là cô lại lập công lớn, công lao lần này đợi đến thiên thu yến trực tiếp diện thánh lĩnh thưởng đi."

Ôn Noãn tò mò hỏi: "Huynh nói sẽ được ban thưởng cái gì đây?"

Nạp Lan Cẩn Niên nhướng mày: "Cô nghĩ muốn cái gì?"

Ôn Noãn: "Trăm vạn lượng vàng!"

Khóe miệng của Nạp Lan Cẩn Niên giật giật: "Tiền đồ!"

Ôn Noãn gật đầu: "Tôi chính là có tiền đồ như vậy đấy!"

Nạp Lan Cẩn Niên: "..."

Ôn Noãn vẫy tay: "Nếu không có việc gì thì tôi đi đây! Tối nay nấu đồ ăn ngon cho huynh!"

Nạp Lan Cẩn Niên nhìn thoáng qua sắc trời, nhanh như vậy đã qua một cái buổi chiều.

"Tôi đưa cô, tối nay tôi muốn ăn cá hầm ớt."

"Không có cá."

"Trong hồ có, chúng ta đi câu hai con đi." Trong ánh mắt của Nạp Lan Cẩn Niên hiện lên tia sáng.

Ôn Noãn nhíu mày, thích ăn cá như vậy sao?

Thôi, nể tình hai con ngựa và một chiếc xe ngựa có tác dụng giống như giấy thông hành, câu cá thì câu cá thôi!

Cô rất giỏi câu cá!

——

Quách Minh Diễm vẫn chưa rời đi, nàng ta ở ngoài cổng, chờ Ôn Noãn xuất hiện, hỏi một chút về tình hình của Nạp Lan Cẩn Niên, nhưng mà một lần chờ chính là một buổi chiều.

Nàng ta có chút buồn bực vì sao lâu như vậy vẫn không xuất hiện.

Nghĩ đến bóng dáng vừa nhìn thấy, hiện tại nàng ta mới biết được mỗi lần nông nữ hạ tiện kia châm cứu cho Cẩn Vương, Cẩn Vương đều phải cởi quần áo.

Thật là quá không biết xấu hổ, một nữ tử cũng học loại thuật châm cứu này!

Chuyên môn giúp nam nhân châm cứu, nàng mưu đồ là cái gì?

Nghĩ đến đây, nàng ta có chút không bình tĩnh, nàng ta kéo bông tai trên tai mình xuống, sau đó gõ cửa.

Bên hồ.

Ôn Noãn câu nửa canh giờ đều là câu được cẩm lý, không có một con có thể ăn.

Nàng nhịn không được mà nhìn về phía Nạp Lan Cẩn Niên đang thong dong thả một thùng cá cảnh ở bên cạnh: "Trong hồ này thật sự có nuôi cá sao? Tôi nói không phải là cá cảnh! Cá này không thể ăn!"

Sắc mắt của Nạp Lan Cẩn Niên không hề thay đổi, hắn gật đầu nói: "Đương nhiên!"

Ôn Noãn lộ vẻ mặt buồn bực: "Có? Sao tôi câu nửa ngày vẫn không câu được một con nào? Vận khí này cũng quá tệ!"

Nạp Lan Cẩn Niên nghiêm túc gật đầu: "Tôi câu được còn nhiều hơn, đều là cá cảnh cả, vận may còn tệ hơn cả cô!"

Ôn Noãn: "..."

Đây có được xem là an ủi không?

"Mặt trời sắp xuống núi rồi, không còn kịp nữa, lần sau huynh lại ăn cá sau đi! Tôi muốn xuống núi."

"Được!"

Vậy lần sau câu tiếp đi!

Hai người buông cần câu xuống, chuẩn bị xuống núi.

Quách Minh Diễm lấy cớ rớt một chiếc bông tai nên trở về tìm, sau đó nhìn thấy cảnh tượng ở bên hồ này.

Mặt trời chiều ngã về tây, ráng màu đầy trời, khắp đất trời nhiễm đầy màu vàng kim của ánh mắt trời.

Một người tuấn tú đoan trang, một người xinh xắn lanh lợi, sóng vai nhau ngồi ở ven hồ thả câu.

Không biết nữ tử kia nói gì đó, sắc mặt nam tử có chút nghiêm túc, nhưng mà khi nữ tử quay mặt sang bên khác, hắn lại khẽ nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười mỉm tuyệt đẹp.

Nụ cười như vậy, nàng ta chưa bao giờ gặp qua!

Hình ảnh ấm áp đến mức làm Quách Minh Diễm cảm thấy chói mắt!

Cẩn Vương là nam nhân Hoàng Thượng tứ hôn cho mình, là nam nhân của nàng ta!

Tiện nhân kia dựa vào đâu mà ngồi ở bên người hắn?

Cho dù tay hắn đã chặt đứt!

Cho dù cha và ông nội của mình sẽ không tiếp tục đồng ý để mình gả cho hắn thì nàng ta cũng sẽ không từ bỏ hắn!

Nàng ta đã sử dụng hứa hẹn mà ông cố nội của mình dùng mạng đổi với tiên hoàng, nàng ta sẽ không bao giờ nhường cho người khác!

Sắc mặt của Quách Minh Diễm có một chút dữ tợn.

Thấy hai người bọn họ đứng lên, nàng ta nhanh chóng điều chỉnh lại sắc mặt.

Nạp Lan Cẩn Niên và Ôn Noãn quay người lại thì thấy Quách Minh Diễm đứng ở tàng cây cách đó không xa.

Ôn Noãn không có biểu cảm gì.

Nạp Lan Cẩn Niên nhíu mày, giọng điệu lạnh nhạt: "Sao cô còn ở nơi này?"

Quách Minh Diễm vén áo thi lễ: "Bẩm Thập Thất gia, tôi làm rơi một chiếc hoa tai nên trở về tìm."

Nạp Lan Cẩn Niên không nói gì nữa, nói với Ôn Noãn: "Đi thôi!"

"Ừ" Ôn Noãn gật đầu.

Hai người lướt qua nàng ta rời đi.

Quách Minh Diễm cắn môi dưới, nhìn bóng dáng của hai người, nhịn không được mà nói: "Ôn cô nương, không phải cô nói tay của Thập Thất gia chỉ cần châm cứu là có thể chữa khỏi sao? Vì sao phải chặt bỏ toàn bộ cánh tay? Không phải cô mua danh chuộc tiếng đấy chứ? Vốn dĩ tay của Thập Thất gia không cần chặt, vì sao cô châm cứu thì phải cắt đi?"

Ôn Noãn dừng bước chân, dùng miệng lưỡi lý trí của bác sĩ nói: "Lại lần nữa trúng độc, bệnh tình yêu cầu."

"Cho nên cô không có cố hết sức lực chữa khỏi tay ngài ấy? Cô có biết hay tay của Thập Thất gia quan trọng đến mức nào không? Cô có biết tay của ngài ấy liên quan đến..." Toàn bộ giang sơn và xã tắc không?!

Quách Minh Diễm còn chưa nói xong, Nạp Lan Cẩn Niên đã quay đầu lại dùng giọng điệu vô cùng lạnh lùng nói: "Câm miệng!"

Quách Minh Diễm có chút tủi thân: "Nhưng mà lúc trước tay của ngài đã có chút tri giác rồi, hiện tại lại... Chắc chắn là người này không cố gắng hết sức!"

Nạp Lan Cẩn Niên lạnh lùng cười: "Nhờ phúc của cô, về kinh tiếp chỉ một chuyến, tay cũng mất, cô vừa lòng chưa?"

Nạp Lan Cẩn Niên nói dứt lời lại nói với Ôn Noãn: "Đi thôi!"

Quách Minh Diễm đứng ở dưới tàng cây, khí lạnh từ trong đáy lòng tràn ra ngoài.

Cẩn Vương là đang trách nàng ta sao?

Nhưng mà nàng ta cũng không biết hắn sẽ lại trúng độc lần nữa!

Nàng ta chỉ là thích hắn, muốn gả cho hắn, sau đó cố gắng tranh thủ mà thôi, có cái gì sai chứ?

Quách Minh Diễm nhìn bóng dáng nhỏ xinh ở nơi xa kia, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, trong mắt hiện lên một tia khủng hoảng.

Sẽ không phải là tiểu tiện nhân kia cố ý chứ?

Đầu tiên là nói có thể trị hết, đây là quỷ kế của gian tế kia! Cuối cùng mục đích là đạt được sự tin tưởng của Cẩn Vương, sau đó chém toàn bộ cánh tay của hắn!

Một công đôi việc!

Đây rõ ràng là một âm mưu vô cùng bí hiểm!

Không được, nàng ta muốn nói cho Thái Hậu!

Gương mặt Quách Minh Diễm tái nhợt, vội vàng rời đi!

Nàng ta sẽ không để người nọ thực hiện được!...

Buổi tối, Nạp Lan Cẩn Niên cơm nước xong trở về, trước tiên là bảo Lâm Phong ngày mai thả một trăm con cá có thể ăn vào trong hồ, còn nhất định phải nuôi sống.

Đột nhiên Lâm Phong rất nhớ Viên quản gia bị chủ tử bỏ lại ở kinh thành nuôi chó.

Giết người thì hắn biết, nào biết nuôi cá chứ!

Yêu cầu của chủ tử thật sự càng ngày càng kỳ quái, nuôi cá ở sân sau? Lại còn nuôi cùng với cá cảnh?

Chưa từng nghe thấy!

――

Ngày hôm sau, ba chiếc xe ngựa đồng thời xuất phát đi phủ thành.

Phủ thành, thủ phủ của phủ Giang Hoài, sự phồn vinh và náo nhiệt ở này này không phải các huyện trấn xa xôi khác có thể so sánh.

Mỗi ngày xe ngựa xếp hàng vào thành nối liền không dứt.

Hôm nay phủ thành có chợ phiên, sắp đến tết rồi, thôn dân đều mang theo sản phẩm sản xuất trên đồng ruộng vào thành bán, thuận tiện mua chút hàng tết về nhà ăn tết.

Các thương nhân trên khắp cả nước cũng mang theo một xe lại một xe hàng hóa trời nam đất bắc vào thành.

Ôn Gia Thụy vội vàng đánh xe ngựa, vốn dĩ ông cho rằng cần xếp hàng thật lâu mới có thể đến phiên mình, không ngờ Lâm Phong vẫy tay với ông: "Ôn lão gia, theo kịp."

Xe ngựa của Nạp Lan Cẩn Niên vào từ một bên cửa hông, binh lính canh giữ lập tức cắm trường thương xuống mặt đất, đứng nghiêm, cung kính đón xe ngựa đi qua cửa thành.

Đừng nói là thu phí vào thành, ngay cả điều tra cũng không cần!

Hai chiếc xe ngựa nhà Ôn Noãn, một chiếc là Ôn Gia Thụy điều khiển, một chiếc xe khác là Viên Lập điều khiển.

Ba chiếc xe ngựa ở trong ánh mắt hâm mộ ghen ghét hận của mọi người, vô cùng thuận lợi đi vào thành.

Vừa qua khỏi cổng thành, Ôn Gia Mỹ ngửi được mùi hương bánh bao, nhịn không được mà nói: "Thơm quá."

Sau đó bụng của nàng truyền ra tiếng lột xột.

Không biết vì sao, hiện tại bà ấy rất nhanh đói.

Ôn Noãn nghe được, thai phụ không thể đói bụng, nàng lập tức bảo Ôn Gia Thụy tìm một chỗ dừng xe ngựa lại, đi mua bánh bao ăn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play