Hôm nay Tống Cẩm Hâm và Tống Cẩm Tú cùng nhau đi đến cửa thành đón đám người Ôn Lượng và Ôn Ngọc.
Không ngờ sẽ nhìn thấy người của tứ phòng.
Nghĩ đến ba huynh đệ Ôn Thuần là để tử của Lâm lão, tương lai nói không chừng...
Hắn lôi kéo ống tay áo của Tống Cẩm Tú: "Muội muội, là gia đình tứ biểu thúc, chúng ta đi lên chào hỏi một tiếng đi!"
Tống Cẩm Tú nhìn qua, thật sự nhìn thấy Ôn Gia Thụy dẫn theo mấy đứa nhỏ mua bánh bao.
Bọn họ tới phủ thành làm gì?
Tống Cẩm Tú nhìn thoáng qua mấy người bọn họ, thấy quần áo mặc trên người bọn hơn tốt hơn trước kia không chỉ một chút.
Rốt cuộc ngân lượng của đá ngọc phỉ thúy kia đã được bọn họ đưa đến nha môn trả lại cho Cẩn Vương chưa?
Nàng ta nghĩ đến lời nói của cha nàng ta, Lâm sơn trưởng cũng không phải người bình thường, bao nhiêu người muốn dính chút quan hệ cũng đều không thể trèo lên được
Nàng ta lập tức gật đầu: "Được rồi!"
Hai người đang muốn đi qua, lúc này xe ngựa của đại phòng đã vào thành.
Ôn Ngọc xốc rèm che trên xe ngựa lên, vẫy tay với hai người bọn họ: "Cẩm Hâm biểu ca, Cẩm Tú biểu tỷ, bọn muội ở chỗ này."
Hai người nhìn về nơi phát ra âm thanh, cũng không rảnh lo một bên khác, vội vàng đi tới đón người.
Bọn họ tới cửa thành chính là để đón mấy người Ôn Ngọc.
Sau khi hai nhà chào hỏi xong, Tống Cẩm Hâm chỉ tiệm bánh bao: "Gia đình tứ biểu thúc cũng tới phủ thành, chúng ta qua đó chào hỏi một tiếng đi."
Ôn Ngọc nhìn thấy mấy người Ôn Noãn, lộ vẻ mặt ghét bỏ: "Mấy người ở nông thôn kia vào thành làm gì?"
Tống Cẩm Hâm không có trả lời, hắn ta mỉm cười, vẻ mặt hiền ôn văn nhã: "Nếu gặp được, chúng ta qua đó chào hỏi một tiếng đi, cũng không thể quá thất lễ!"
Ôn Ngọc nghe vậy bĩu môi nói: "Cả nhà kia đều là ôn thần, ai lại gần thì ai gặp xui xẻo! Cũng không biết bọn họ tới phủ thành có nơi ở lại hay không đâu! Biểu ca, bây giờ ca qua chào hỏi, bọn họ muốn vào trong phủ ở lại, ca sẽ không biết xấu hổ mà từ chối bọn họ sao? Nếu huynh mời bọn họ vào trong phủ ở lại, vậy thì muội không đi, ở cùng gia đình bọn họ thì đều không chuyện tốt gì cả!"
Quách Thiến Ni cảm thấy có chút kỳ lạ, vì sao vừa rồi bọn họ xếp hàng vào thành lại không nhìn thấy bọn họ.
Tiệm bánh bao cách cổng thành không xa, nhìn dáng vẻ của bọn họ cũng là vừa mới vào thành.
Tống Cẩm Tú nghe được lời này, sắc mặt hơi thay đổi, nàng ta kéo ống tay áo của Tống Cẩm Hâm: "Đại ca, vẫn là đừng đi đi. Cũng không biết gia đình bọn họ bận chuyện gì vội, đừng quấy rầy bọn họ."
Mặc dù gia đình tứ phòng đã bái Lâm lão làm thầy, nhưng mà chờ mấy huynh đệ bọn họ học sách làm ra tên tuổi thì cũng là rất nhiều năm sau.
Biểu muội Ôn Uyển thì khác, nàng ta đã vào kinh, sắp bay lên cành cao biến thành phượng hoàng rồi!
Vì tứ phòng mà đắc tội với đại phòng thật sự không có lời!
Tống Cẩm Hâm nhìn thoáng qua hướng tiệm bánh bao, suy nghĩ một chút, cũng không có kiên trì nữa.
Hai người nhanh chóng lên xe ngựa nhà mình, rời đi.
Ôn Ngọc nhìn thoáng về hướng tiệm bánh bao, vẻ mặt khinh bỉ, đi vào phủ thành cũng chỉ ăn được mấy cái bánh bao!
Đừng tưởng rằng trở thành đồ đệ của Lâm lão thì có gì đó đặc biệt hơn người, đã không còn bạc bán được từ đá ngọc phỉ thúy, một chút bạc kia của bọn họ có thể đủ nuôi dưỡng ra một cái tú tài hay không cũng thành vấn đề!
Nàng ta không tin Lâm lão sẽ tiếp tục bò bạc ra nuôi bọn họ đọc sách!
Mấy người kia cũng chỉ là châu chấu mùa thu, nhảy nhót không được bao lâu.
Đợi tiêu hết một chút bạc kia, chẳng phải là bị đánh về nguyên hình hay sao?
Ôn Noãn mua bánh bao xong, nàng cảm giác giống như có người đang nhìn mình, nàng quay đầu lại nhìn qua, vừa lúc nhìn thấy Ôn Ngọc buông rèm xe ngựa xuống.
Nàng chỉ xem như không nhìn thấy, nàng đi đến bên xe ngựa của Nạp Lan Cẩn Niên, đưa hai cái bánh bao cho hắn.
Sau đó mấy người lên xe ngựa đi thẳng đến phủ đệ ngự tứ.
Trong lòng Quách Thiến Ni có nghi hoặc, sau khi Ôn Ngọc buông rèm xuống, nàng ta ngồi qua bên đó, kéo rèm lên nhìn thoáng qua, đã không còn nhìn thấy bóng người nhà tứ phòng nữa.
Chỉ thấy ba chiếc xe ngựa không cần điều tra, không cần giao phí vào thành vừa rồi đi ngang qua trước mặt mình.
Trong lòng Quách Thiến Ni hiện lên một suy nghĩ, nhưng rất nhanh nàng ta đã lắc đầu.
Sao có thể!
Phủ đệ Ngự tứ là phủ đệ phú quý nhất toàn bộ châu phủ, là khu vực được canh gác nghiêm ngặt, toàn bộ đường phố ở đầu ngõ này đều có binh lính canh gác, người không liên quan không được tiến vào!
Bình thường bá tánh chưa từng được đi vào con phố này, bên trong là người nào ở cũng không biết.
Toàn bộ con phố này không có bao nhiêu hộ gia đình, bên trái đường phố cũng chỉ có phủ Cẩn Vương và phủ ngự tứ của hương quân, hai phủ đệ chiếm một con phố, có thể thấy được phủ đệ kia lớn đến mức nào!
Bên kia có sáu phủ đệ, có phủ của Lưỡng Quảng Tổng Đốc, phủ của tri phủ Giang Hoài, phủ tướng quân, Từ phủ, Lâm phủ và Đường phủ.
Mỗi chủ của một phủ đệ đều dậm chân một cái là có thể làm cả Giang Hoài phủ phải rung động!
Ba chiếc xe ngựa dừng lại ở một cánh cổng lớn sơn son thiếp vàng.
Trước cửa còn có hai con sư tư đá uy vũ trang trí, là phủ đệ của gia đình giàu sang phú quý điển hình.
Đoàn người xuống xe ngựa.
Nạp Lan Cẩn Niên nói với Ôn Gia Thụy: "Ôn thúc, đây là phủ đệ Hoàng Thượng ngự tứ."
Người một nhà: "..."
Ôn Gia Thụy nhìn phía đối diện, lại nhìn phủ đệ có tường vây nhìn không thấy điểm cuối ở trước mặt.
Vừa rồi một đường đi tới, hình như ông nhìn thấy phủ tướng quân, phủ tri phủ, phủ Tổng đốc gì đó...
Cho nên, phủ đệ này của ông còn lớn hơn phủ tướng quân, phủ tri phủ, phủ Tổng đốc... gì đó gấp hai lần sao?!
"Thập Thất, đây là trang bị phủ đệ cho hương quân? Có phải là quá lớn không?"
Sao còn lớn hơn phủ đệ của người đứng đầu một châu phủ là như thế nào?
Nạp Lan Cẩn Niên: "Noãn nhi lập được công lao rất lớn, bảo vệ quốc gia của hiện tại, có lợi ích cho rất nhiều đời sau nên mới cố ý ban thưởng như thế".
Đương nhiên không phải phủ đệ của một hương quân nhỏ bé có thể ở lại!
Đây là hắn tranh thủ đạt được.
Đây là Lý thừa tướng tiền triều tham ô, xây dựng ở quê nhà của mình, nghe nói cả phủ đệ tiêu tốn 50 vạn lượng bạc trắng, sự tráng lệ huy hoàng của phủ đệ này có thể so sánh với hoàng cung!
Sau đó bởi vì Lý thừa tướng bị tố cáo, bị xét nhà nên phủ đệ này bị thu vào triều đình.
Hơn nữa phủ đệ này mới xây dựng xong, còn chưa có người vào ở, cũng xem như phủ mới.
Trong triều có biết bao người nhìn trúng phủ này, chờ đợi được ban thưởng phủ này!
Năm đó Quách Minh Diễm cứu một đội quân đội muốn xin phủ đệ này nhưng Hoàng Thượng cũng không ban thưởng cho nàng ta.
Phủ Giang Hoài cách kinh thành không xa, là đất phong của Nạp Lan Cẩn Niên, hơn nữa phủ đệ này tiếp giáp với phủ Cẩn Vương, Hoàng Thượng dự định lấy nơi này làm sơn trang tránh nóng!
Nhưng bởi vì phủ đệ này tiếp giáp với phủ Cẩn Vương, đến phủ Giang Hoài đã có nơi đặt chân, nếu ông lại cải tạo thành sơn trang tránh nóng thì chắc chắn những quan lại lại đó sẽ nói ông xa hoa dâm dật, sau đó đâm đầu vào cây cột ở điện Kim Loan, lấy cái chết chứng minh!
Hoàng Thượng nói không lại Nạp Lan Cẩn Niên, cuối cùng nhịn đau từ bỏ những thứ yêu thích!
Bởi vì phủ đệ này nằm bên cạnh phủ Cẩn Vương, nên Nạp Lan Cẩn Niên mới đòi lấy.
Hắn nghĩ sau này đả thông tường vây giữa hai phủ để xây dựng một cánh cửa, hắn đi ăn cơm sẽ tiện lợi hơn!
Ôn Gia Thụy nghe vậy, lập tức quỳ xuống hướng về phía kinh thành: "Long ân của Hoàng Thượng mênh mông cuồn cuộn, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
Những người khác đều quỳ xuống theo.
Cả nhà đều quỳ, Ôn Noãn: "..."
Có cần tự giác như vậy không?
Hoàng Thượng cũng không biết!
Ngô thị lôi kéo hạc trong bầy gà là Ôn Noãn: "Noãn nhi!"
Ôn Noãn quỳ xuống với vẻ mặt táo bón.
Thôi, thôi! Quỳ một cái là có một phủ đệ, vậy thì quỳ đi!
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn vẻ mặt táo bón của Ôn Noãn, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Hắn xua tay: "Không cần quỳ, Hoàng Thượng sẽ không để ý."
Ôn Noãn vừa mới khụy một gối xuống cũng lập tức đứng thẳng lên, thuận tiện nâng Vương thị dậy: "Bà nội, Thập Thất ca nói không cần quỳ, mau đứng lên đi! Hiện tại quỳ Hoàng Thượng cũng không nhìn thấy, quỳ cũng coi như uổng phí!"
Mọi người: "..."
Thật sự là đại nghịch bất đạo!
-
Người một nhà vào phủ đệ, sau khi dàn xếp và ăn cơm xong mới đi tham quan khắp nơi.
Toàn bộ phủ hương quân có tổng cộng mười sáu sân.
Cây cột chạm trổ, khắp chốn tinh xảo, tráng lệ huy hoàng!
Người một nhà đi nửa canh giờ mới tham quan xong toàn bộ phủ đệ, mệt mỏi quá sức!
Ôn Noãn chọn một sân yên tĩnh, những người khác cũng từng người chọn một sân mình thích.
Buổi tối ăn cơm xong là lập tức đi ngủ sớm.
Đoàn người đưa thánh chỉ sáng sớm liền khua chiêng gõ trống vào thành, làm oanh động toàn bộ bá tánh Giang Hoài phủ.
Lần này ban chỉ ngoài một vị thái giám bên cạnh Hoàng Thượng, còn có vài Ngự Lâm Quân hộ tống vật phẩm ngự ban.
Nạp Lan Cẩn Niên sáng sớm liền trèo tường tới nhà Ôn Noãn: "Người truyền chỉ đã tới cửa thành, chuẩn bị tiếp chỉ."
Người nhà Ôn Noãn vội thay bộ đồ mới sạch sẽ, chuẩn bị bàn thờ, đi đến trước cửa chờ chuẩn bị tiếp chỉ.
Tiếng khua chiêng gõ trống càng ngày càng gần.
Vài hộ gia đình ở Ngự Kim phố đều bị quấy rầy, sôi nổi làm người gác cổng lưu ý chuyện gì đang xảy ra.
Một chiếc xe ngựa sang trọng đỗ bên ngoài cánh cổng sơn son thếp vàng.
Trong xe ngựa đi xuống một vị lão thái giám cầm phất trần.
Tóc của lão thái giám đã điểm bạc, da dẻ rất trắng, trên khuôn mặt nhẵn nhụi không có một sợi râu.
Hắn ngẩng đầu đi vào, nhìn thấy Nạp Lan Cẩn Niên đứng ở một bên liền rụt cổ, eo cong, vội vàng cung kính hành lễ: "Nô tài ra mắt Thập Thất gia, Thập Thất gia Phúc An."
"Lý công công miễn lễ, nhanh ban chỉ đi!" Nạp Lan Cẩn Niên nhàn nhạt nói.
"Đúng vậy!" Lão thái giám làm sao còn có tâm tư khác, người ở trong cung ai không phải kẻ lõi đời, mà người ông ấy hầu hạ chính là Hoàng Thượng, càng là người lõi đời trong lõi đời!
Cẩn Vương mới sáng sớm đã xuất hiện ở đây, chứng minh điều gì?
Dù sao, ông ấy cũng không dám chọc dù chỉ một chút ít!
Giọng nói nhẹ nhàng của lão thái giám lại vang lên: "Thánh chỉ đến! Mời Ôn Noãn tiếp chỉ."
Lão thái giám vốn dĩ muốn nói Ôn Noãn tiếp chỉ, nhưng ở dưới ánh mắt của người nọ, lão thái giám liền nhanh trí mà bổ sung thêm một chữ mời!
Ôn Noãn tiến lên trước quỳ xuống: "Dân nữ Ôn Noãn tiếp chỉ."
Người nhà cũng đi theo quỳ xuống, tâm tình kích động.
Thật sự có thánh chỉ, tuy rằng bọn họ đã sớm biết, thậm chí tối qua đã vào ở trước.
Nhưng đều không cảm thấy chân thật!
Dù sao Hoàng Thượng ban phong làm hương quân, đối với nữ tử mà nói chính là vinh quang lớn!
Từ khi Nạp Lan quốc khai quốc tới nay, Ôn Noãn là người đầu tiên!
Một tiếng "Thánh chỉ đến" làm cho bọn họ rốt cục tin tưởng!
Noãn nhi thật sự quá lợi hại!
Thực sự được Hoàng Thượng ban thưởng!
Về sau ai còn dám nói nàng là ôn thần?
"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Ôn Noãn của trấn Thăng Bình huyện Ninh Viễn phủ Giang Hoài, khéo léo tinh tế, tài giỏi, có một không hai, phát minh sáng tạo ra... những vũ khí thần kỳ này thật tuyệt vời, mạnh đến mức có thể tiêu diệt, bẻ gãy nghiền nát, là vũ khí quan trọng để bảo vệ quốc gia!... Công lao vô cùng lớn, nữ tữ không thua cánh mày râu, là tấm gương tốt cho nữ tử trong thiên hạ! Đặc ban phong làm Tuệ An hương quân, thưởng một toà nhà ở Ngự Kim Phố Giang Hoài phủ, trăm mẫu ruộng tốt, trăm lượng hoàng kim, một đôi ngọc như ý và rất nhiều lăng la tơ lụa, khâm thử!"
"Hương quân, mời tiếp chỉ!"
Sau khi liệt kê thật dài, Ôn Noãn chỉ chú ý tới ban thưởng cuối cùng, Hoàng Thượng cũng quá keo kiệt!
Tại sao không phải vạn lượng hoàng kim?
Ôn Noãn cung kính đưa tay tiếp nhận thánh chỉ: "Thần nữ Ôn Noãn tạ ơn Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
Lão thái giám cười nói: "Chúc mừng Tuệ An hương quân!"
Ôn Noãn hơi mỉm cười, đưa qua một cái túi tiền: "Cảm ơn công công."
Có Nạp Lan Cẩn Niên ở bên cạnh, lão thái giám nào dám nhận lấy.
"Công công nhận lấy đi! Công công đưa thánh chỉ lại đây, một đường trời giá rét, vất vả, nên mua chút rượu uống ấm áp thân mình."
Lão thái giám nhìn thoáng qua Nạp Lan Cẩn Niên, thấy sắc mặt của hắn vẫn như thường mới dám nhận lấy.
Khi nhận lấy, vốn dĩ ông ấy cho rằng nhiều nhất chỉ là mấy cái tiền đồng, không ngờ nó lại nhẹ như vậy, giống như không có gì.
Ông ấy kinh ngạc một chút.
Trước mặt hoàng thượng, không phải Cẩn Vương nói cả nhà Tuệ An hương quân rất nghèo, nghèo đến nỗi không có một căn nhà đàng hoàng, chỉ ở phòng trúc sao?
Vừa ra tay chính là ngân phiếu, còn hào phóng hơn vô số quý nhân ở Kinh Thành!
Chẳng lẽ là mượn bạc?