Bước đi trên đường, Ôn Gia Mỹ cứ vuốt bụng mãi, biểu cảm ảm đạm, ánh mắt trống rỗng, giống như kẻ mất hồn.
Ôn Noãn không thấy chút sức sống nào trên người tiểu cô, tầm mắt nàng dừng lại trên bụng tiểu cô, nghĩ thầm đứa nhỏ này đến không đúng lúc.
Cho dù có sinh hay không cũng là một lựa chọn gian nan.
Ôn Noãn lôi kéo tay của tiểu cô, nghĩ nên an ủi tiểu cô thế nào.
Nàng thật sự không biết cách an ủi người khác, còn về đánh người thật ra nàng vẫn khá thành thạo.
Ôn Noãn nghĩ nghĩ mới nói: "Tiểu cô, nếu tiểu cô vẫn chưa hết giận, cháu quay lại giúp tiểu cô đánh cho tên tra nam kia thêm một trận nữa? Chọc mù đôi mắt của lão thái bà kia, phế cái kia của tên tra nam đi, đập nát căn nhà đó! Thẳng đến khi tiểu cô hài lòng mới thôi?"
Ôn Gia Mỹ sực tỉnh người lại, vẻ mặt khẩn trương: "Không cần, không cần! Đủ rồi... đánh đủ rồi! Tiểu cô rất hài lòng."
Nghĩ đến sự tàn nhẫn lúc nãy của Ôn Noãn, bà nghĩ mà có hơi sợ.
Bây giờ mấy món đồ trong nhà trên cơ bản đã bị đập bể hết sạch rồi.
Đến nỗi người, nếu đánh thêm chỉ sợ cũng sẽ xảy ra chuyện.
Ôn Gia Thụy ngồi đằng trước lái xe bò: "Tiểu muội đừng đau lòng, không đi đường xưa của mẹ nữa. Người đàn ông như thế không đáng để dựa dẫm cả đời! Hòa li thì cuộc sống càng thư thái! Sau này tứ ca nuôi muội, còn cả đứa bé trong bụng muội nữa... , ca sẽ đối xử với nó như con mình. Nếu là bé trai, thì dạy thằng bé đọc sách biết chữ, để thằng bé tham gia khoa cử. Sau này thi đậu công danh, kiếm tiền nuôi muội. Nếu là một bé gái vậy cũng sẽ dạy con bé đọc sách hiểu lý lẽ, sau này tích cóp cho con bé một phần của hồi môn thật phong phú, gả cho một gia đình tốt."
Tư tưởng của Ôn Gia Thụy khác với Ôn Noãn, vốn dĩ ông không nghĩ đến lựa chọn bỏ đứa bé này.
Đã có con, đương nhiên phải sinh ra, đó là một sinh mạng.
Lại nói thuốc phá thai lúc này là loại thuốc lang hổ, uống một chén có khả năng sẽ mất cả mạng sống.
Cho dù còn sống, thân thể cũng bị hủy hoại trong một giây, sau này không thể sinh nữa.
Ôn Gia Thụy vẫn hy vọng tiểu muội của mình sau này có thể xây dựng lại cho mình một tổ ấm riêng, cho dù không cưới nữa, đứa nhỏ được sinh ra, cũng trở thành nơi ký thác của tiểu muội.
"Tiểu cô, đừng nghĩ quá nhiều! Con người mà, mỗi ngày chỉ cần suy nghĩ nên làm thế nào để sống tốt hơn là được. Nhân sinh không như ý, thường chỉ được tám chín trên mười! Chỉ cần còn sống thì không có trở ngại nào không thể vượt qua, không có con đường nào không thể đi tiếp! Chỉ có con đường còn đang dang dở, dừng lại hay không tùy thuộc vào lựa chọn của tiểu cô."
Ôn Gia Mỹ ngẩn ra.
Thật lâu sau, dường như bà đã nghĩ thông suốt điều gì, ánh mắt kiên định rồi nói: "Tiểu cô biết rồi."
Chuyện này xảy ra quá đột nhiên!
Bà chưa kịp phục hồi tinh thần lại, có một loại cảm giác tương lai không biết nên đi đâu.
Có một loại cảm giác tuyệt vọng với cuộc sống!
Bà sống quá mệt mỏi, bản thân mệt, cũng liên lụy đến người khác, vì sao phải sống nữa?
Bà không muốn sống nữa, cho nên cũng không nghĩ đến đứa trẻ trong bụng sau này phải làm sao bây giờ!
Bà sờ bụng chỉ là hành động theo bản năng.
Nhưng mà, bà sờ sờ bụng, bây giờ bà có con.
Sinh mạng của bà cũng không còn là của riêng bà nữa!
Hơn nữa còn những người thân vẫn luôn quan tâm đến bà, nếu bà đi rồi, chắc chắn bọn họ sẽ rất đau lòng.
Vẫn chưa báo đáp ân tình dưỡng dục của cha mẹ!
Bà còn rất nhiều việc cần phải làm!
Làm người không thể quá ích kỷ!
Bà không thể đi, bà phải sống thật tốt để báo đáp lại bọn họ, sau đó toàn tâm toàn ý nuôi dưỡng đứa nhỏ lớn lên thành người.
Ôn Noãn nhìn thần sắc của tiểu cô, mới yên lòng.
Toàn bộ thân thể của bà dựa vào thùng đồ được xếp thành một chồng, trên chiếc chăn bông cũ cứng bang bang, nhìn lên bầu trời.
Bầu trời xanh xanh, mấy cụm mây trắng đang trôi.
Nhìn xem bầu trời thật đẹp!
Cuộc sống thật tươi đẹp!
Tuyệt đối không thể mất đi hi vọng vào cuộc sống, sống trên đời, ai mà không từng trải qua phong sương vũ tuyết?
Ba người đi đến cửa hàng bày bán gia cụ trong huyện, ông chủ Chu thấy Ôn Noãn, ánh mắt nóng bỏng.
"Ông chủ Chu, đồ nhà chúng cháu đặt đã làm xong chưa?"
"Đã làm xong một phần, các vị lại đây xem thử!" Ông chủ Chu thả đầu gỗ trong tay xuống, dẫn bọn họ đi ra đằng sau kho hàng nhìn thử.
Hậu viện đằng sau khá rộng, có mười mấy thợ xẻ gỗ.
Thấy bọn họ tiến vào, cũng chỉ ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, rồi tiếp tục làm việc.
Ông chủ Chu dẫn bọn họ đi vào một gian nhà rộng lớn.
Bên trong bày biện rất nhiều gia cụ mới tinh chỉnh tề.
Phía trên mỗi bộ gia cụ đều được đặt một cái thẻ, dán một tờ giấy màu hồng viết tên khách và ngày nhận.
Ôn Noãn liếc mắt một cái đã nhìn thấy sản phẩm đặc biệt mà nàng thiết kế, đơn giản nhưng lại không mất đi sự đặc trưng của gia cụ.
Ông chủ Chu làm ra dựa trên bản thiết kế của nàng.
"Chỉ đủ thời gian để làm gia cụ chưng trong phòng khách như giường, bàn đọc sách, còn cả tủ quần áo, kệ gỗ, bàn trang điểm và một số bàn nhỏ, những thứ nhỏ nhặt khác vẫn chưa làm xong."
"Không sao, làm xong gia cụ trong phòng khách là được." Ôn Noãn xem xong cảm thấy rất vừa lòng.
"Ông chủ Chu, bao nhiêu bạc? Cháu trả trước một nửa bạc, mười ngày sau ông chở những gia cụ đã làm xong đến cuối thôn Ôn gia trấn Thăng Bình được chứ?"
"Được, không cần trả bạc, tôi đưa số gia cụ này đến nhà cháu, sau này tôi chưng những mẫu gia cụ kia ra bán ở cửa hàng tôi. Được không?"
Ôn Gia Thụy kinh ngạc: "Ông chủ, ông làm như thế sẽ lỗ vốn đấy?"
Ôn Noãn đã sớm nhìn ra được sự yêu thích của ông chủ đối với bộ gia cụ mà nàng thiết kế.
Nàng cười nói: "Cảm ơn ông chủ Chu, nhưng mà ông chủ Chu, cháu không cần ông đưa tặng số gia cụ này."
Đến lượt ông chủ Chu kinh ngạc, thế mà lại có người không muốn nhận quà tặng?
Ôn Noãn nói tiếp: "Ông chủ Chu, chúng ta hợp tác đi!"...
Nửa tiếng sau, ông chủ Chu cầm tập công văn hợp tác ghi rất tường tận, không có một chút lỗ hổng nào, nhìn Ôn Gia Thụy ca ngợi nói: "Gia Thụy, con gái của cậu ghê gớm thật!"
Đây là công văn hợp tác hoàn thiện nhất mà bản thân ông ấy từng gặp qua!
Câu từ dùng rất kín đáo, không có bất cứ lỗ hổng nào, quả thật khiến người khác bội phục không thôi.
Không ép lợi ích xuống tối thiểu vì lòng tham của bản thân, mà là đưa cần dài câu cá lớn!
Trực tiếp yêu cầu năm mươi phần trăm lợi nhuận ròng từ gia cụ mà nàng thiết kế!
Đương nhiên, bây giờ ông chủ Chu không biết năm mươi phần trăm lợi nhuận từ gia cụ mà Ôn Noãn thiết kế là gì.
Một năm sau, những gia cụ bán chạy trong cửa hàng của ông đều là do nàng thiết kế.
Vài năm sau, năm mươi phần trăm lợi nhuận của nàng hầu như là một nửa lợi nhuận của cửa hàng gia cụ!
Bởi vì 95% sản phẩm bán ra của cửa hàng đều do Ôn Noãn thiết kế.
Nhưng mà ông Chu kiếm được thêm vô số bạc so với mười mấy năm trước đây.
Đặc biệt là những kiểu dáng nước ngoài bán rất chạy, càng lời to.
Bây giờ, nếu không phải lời nói của nàng có quá sức hấp dẫn quá lớn! Mà chính ông ấy ngoại trừ lợi hại trong việc chạm trổ, thật ra cũng không quá am hiểu về mảng buôn bán thì ông cũng sẽ không đồng ý.
Ôn Gia Thụy ngoài miệng nói khách khí, trên mặt lại khó nén đắc ý: "Đâu phải, ông chủ Chu quá khen!"
Con gái ông đương nhiên phải giỏi rồi!
Cuối cùng Ôn Noãn và ông chủ Chu thương lượng một vài điều khoản, Ôn Noãn quyết định tháng đầu tiên cứ bán 5 mẫu gia cụ đã, sau đó mỗi tháng tiếp theo sẽ bán ra một mẫu mới, những vật phẩm nhỏ khác thì cứ thêm vào bán tùy ý, nhưng mỗi tháng không dưới bốn sản phẩm, tức là mỗi lần đến phiên chợ sẽ có một sản phẩm nhỏ được ra lò.
Thương lượng xong hết mọi việc, ba người liền đi về nhà.
Về đến nhà, Vương thị biết chuyện Ôn Gia Mỹ thì tức giận đến mức trực tiếp té xỉu.
Khiến cho người một nhà sợ tới mức không nhẹ, ôn Noãn đang ấn huyệt, dùng mây tía, rất nhanh đã cứu bà ấy tỉnh dậy.
Vương thị tỉnh lại thì ôm Ôn Gia Mỹ khóc lớn: "Con gái đáng thương của mẹ, sao con lại khổ hơn cả mẹ..."
Người một nhà khuyên thật lâu, bà mới bình tĩnh lại.
Vương thị lau nước mắt, cũng suy nghĩ thông suốt, không nghĩ thông thì cũng là sự thật! Không thể thay đổi được!
Bà tức giận nói: "Không sai! Chịu khổ nhọc hầu hạ gia đình nó cả đời, chưa bao giờ có được một ngày yên ổn! Còn không bằng sống một mình, nhẹ nhàng hơn! Bây giờ cũng có con rồi, đứa nhỏ trong bụng con, mẹ sẽ chăm giúp con, chờ sau này đứa nhỏ lớn rồi, con nên hưởng phúc!
Ôn Gia Mỹ cũng nghĩ thông suốt, bà cũng xót đứa nhỏ này, từ ngày kết hôn bà đã trông ngóng đứa nhỏ này! Chắc đây là lễ vật mà ông trời ban cho bà, nếu không thì bà không thể sống sót.
Sau khi nghĩ thông suốt, thế nhưng bà lại cảm thấy cả người cũng trở nên nhẹ nhàng.
Bây giờ mỗi ngày bà ở nhà mẹ đẻ làm giúp một vài công việc nhẹ nhàng, như hái rau, nhóm lửa, những việc nặng khác người trong nhà không cho bà đụng vào, ngay cả rửa rau cũng không cho bà rửa, nói thời tiết quá lạnh, miễn cho bà bị cảm lạnh.
Ngày và đêm cứ luân phiên nhau, rất nhanh đã mấy ngày trôi qua.
Chiều hôm nay, sau khi Ôn Noãn châm cứu giúp Nạp Lan Cẩn Niên, Nạp Lan Cẩn Niên dẫn nàng đi đến một cái chuồng ngựa.
Hắn đi đến trước mặt một con ngựa màu hồng đỏ: "Thích không?"
"Thích!" Ôn Noãn thành thật trả lời.
Ôn Noãn liếc mắt đã thích con ngựa này, thật sự quá đẹp!
Lông ở phần thân ngựa mang một màu hồng đỏ, nhu thuận mà như phát sáng, không có một cọng lông thừa, tròng mắt nhanh như chớp, khi nhìn người khác lộ ra một tia cảnh giác.
Nghe thấy nàng nói thích, khóe miệng Nạp Lan Cẩn Niên không tự giác mà khẽ nhếch lên.
"Nhưng mà dùng con ngựa này để kéo xe có phải quá lãng phí, quá phong tao hay không?"
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn về phía con ngựa lớn màu nâu đứng bên cạnh: "Con ngựa này mới là con ngựa dùng để kéo xe cho cô, nó là chiến mã, khá ổn trọng, nó từng trải qua chiến sự, gặp nguy không loạn, năng lực tùy cơ ứng biến khá mạnh."
Ôn Noãn: "..."
Nghe hắn nói như thế, đây quả thật là một con ngựa tướng quân!
Dùng để kéo xe ngựa có phải quá đại tài tiểu dụng?
Nạp Lan Cẩn Niên hình như đã nhìn ra sự rối rắm của nàng, liền nói: "Con ngựa này quá già rồi, không phù hợp để làm chiến mã, kéo xe thì khá ổn."
Ôn Noãn nghe xong cũng không rối rắm, nói cảm ơn.
Nạp Lan Cẩn Niên lại dẫn nàng đi vào trong một chiếc xe ngựa đỗ ở trước mặt: "Đi lên nhìn xem thử có thích hay không."
"Nhà tôi đã chuẩn bị một chiếc xe ngựa."
Ngày mai nhà bọn họ sẽ vào phủ thành chuẩn bị tiếp chỉ, người một nhà đều ra ngoài, thuê xe ngựa không tiện, cho nên Ôn Noãn bảo Ôn Gia Thụy đi đặt làm một chiếc xe ngựa.
Gần đây ba huynh đệ Ôn Thuần luôn muốn đi lên phủ thành nộp công khóa, Ôn Gia Thụy cũng cảm thấy trong nhà đúng thật cần một chiếc xe ngựa.
"Một chiếc xe ngựa không đủ chỗ ngồi, hơn nữa chiếc xe ngựa này được đặt làm riêng, có biểu tượng đặc thù, còn cả biểu tượng hương quân, không thể mua được ở ngoài. Xe ngựa này cho dù có đi đến huyện nào, binh lính ở cửa thành thấy biểu tượng này, chẳng sợ nửa đêm cũng sẽ để cô đi qua."
Nạp Lan Cẩn Niên không nói, đây là xe ngựa do cục xe chế tạo, có biểu tượng độc hữu của hắn, xe ngựa như thế này toàn bộ Nạp Lan quốc không quá mười chiếc.
Ôn Noãn nghe xong, làm sao lại từ chối! Đây là giấy thông hành cả nước!
"Thập Thất ca, xe ngựa và con ngựa này bao nhiêu bạc?"
Nạp Lan Cẩn Niên: "Không cần, xe ngựa này vốn là trang bị cho hương quân. Con ngựa kia, xem như ban thưởng lầu canh, nhóm lầu canh đầu tiên đã thành công ngăn cản một đám Đột Quyết, không có bá tánh hay tài vật bị tổn thất, ngược lại còn giết được vài tên."
Hoàng huynh nói vẫn chưa biết thành quả lầu canh, ban thưởng quá lớn không hợp?
Bây giờ thấy rồi đi!