Dưới tàng cây khô đằng già có một cái chuồng heo, trong chuồng heo có hai con heo béo mập ăn uống no đủ đang kêu ầm ĩ.

Bên cạnh chuồng heo có một gian nhà tranh, giờ phút này người trong phòng đang cãi nhau rất to.

Ồn muốn chết! Ôn Noãn cảm thấy não đau đớn, nàng muốn mở to mắt nhưng lại cảm thấy từng đợt choáng váng đánh úp lại.

"Tôi mặc kệ, hiện tại các người phải vứt ôn thần đen đủi này ra ngoài, nếu không thì đừng hòng ở lại phòng chất củi này nữa!

Lão nhân, ông mau nói gì đi! Chẳng lẽ ông không quan tâm tới chuyện mai sau mình có mặt mũi để đối diện với liệt tổ liệt tông của Ôn gia hay không à?!" Người nói lời này là một người phụ nữ đeo thoa bạc trên đầu, làn da hơi trắng, gò má hơi cao, đôi mắt giống như hình tam giác ngược, môi mỏng, vừa nhìn đã biết không phải một người dễ ở chung.

Đại phu nói nếu như đêm nay ôn thần vẫn không tỉnh lại thì phải chuẩn bị lễ tang.

Tháng sau là cháu trai trưởng của bà ta sẽ thành thân, bà ta tuyệt đối không cho phép ngôi sao chổi này va chạm hỉ sự của cháu trai trưởng, làm hỏng số phận của cháu trai trưởng, tương lai cháu trai còn phải thi Trạng Nguyên, làm quan lớn.

Hơn nữa bà ta đã sớm muốn đuổi cả nhà ngôi sao chổi này đi rồi!

Hiện tại có cơ hội tốt như thế thì sao bà ta có thể bỏ lỡ được chứ.

Ông Ôn nghe xong lời bình thê của mình nói thì đi đến mép giường, dò xét hơi thở của nữ hài nằm ở trên giường, như có như không.

Trong lòng ông ấy hoảng hốt, thật sự lo lắng nữ hài này cứ như vậy mà chết, sau đó va chạm hỉ sự của Lượng nhi, làm hỏng số phận của nhà lão đại!

Nhìn xem tiền đồ nhà lão tứ đã bị nha đầu này liên lụy tới mức nào là biết, ông ấy nhìn về phía chính thê của mình: “Quế Chi, Noãn nhi sắp không được rồi, người sắp tắt thở như này có khác gì người chết đâu chứ? Bà nhanh dùng chiếu bọc lại rồi ném người đi đi! Bà cũng không muốn tất cả mọi người trong nhà đều bị con bé liên lụy chết đâu đúng không?”

"Lão nhân, người một nhà đều là có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, nói cái gì mà liên lụy hay không liên lụy? Hơn nữa nha đầu này cũng là cháu gái của ông mà! Là một mạng người sống sờ sờ, sao ông có thể nhẫn tâm nói ném liền ném? Tôi không ném!

Noãn nhi phúc lớn mạng lớn, tuyệt đối sẽ không có việc gì. Chúng tôi ở lại phòng chất củi này không ra ngoài, trong vòng ba tháng tiếp theo đều không đi lên phòng trên, tuyệt đối sẽ không va chạm cháu trai trưởng của ông!" Một người phụ nữ lớn tuổi đầu tóc hoa râm, thân hình thon gầy, mặt không có bao nhiêu thịt lại còn đầy nếp nhăn gạt lệ nói.

Đó chính là một cái mạng người chứ không phải một miếng thịt, thế mà ông ấy lại có thể nói ném liền ném!

“Cha, con cầu xin người, đừng ném Noãn nhi, Noãn nhi sẽ không có việc gì, nhiều năm như vậy con bé vẫn chịu đựng được, lần này chắc chắn con bé cũng sẽ không có việc gì. Cha đừng ném con bé đi”

"Con bảo đảm những ngày tiếp theo chúng con sẽ không bước ra khỏi phòng chứa củi nửa bước! Sẽ không va chạm Lượng nhi". Ngô thị quỳ xuống, đôi mắt đỏ hồng nói.

Noãn nhi của bà thật là số khổ mà.

Hai đứa nhỏ đứng ở trong góc nhìn thấy mẫu thân quỳ xuống thì cũng quỳ xuống theo, kéo ống quần của ông Ôn khóc lóc nói: “Ông, đừng ném tam tỷ đi, nhất định tam tỷ sẽ khỏi! Chúng cháu sẽ không ra ngoài, về sau đều sẽ không ra ngoài!”

“Đúng vậy, chúng cháu không ra ngoài, sẽ không va chạm đại ca! Cầu xin ông nội đừng vứt bỏ tam tỷ. Tỷ ấy sẽ không có việc gì!”

“Không được, việc này không còn đường thương lượng nữa! Các người không ra ngoài cũng không đại biểu là nha đầu này sẽ không chết! Chẳng lẽ đã chết rồi mà còn giữ mãi ở trong phòng sao? Đã chết chính là đen đủi!”

Đồ xấu xa mấy người chính là không thể nhìn thấy chúng tôi được sống tốt, muốn hại Lượng nhi thi không đậu Trạng Nguyên, hại Ôn gia vĩnh viễn đều không thể nở mày nở mặt!" Vẻ mặt Chu thị hung ác nham hiểm trừng mắt nhìn nữ hài có sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường, ngay cả ngực cũng không có phập phồng.

Đây rõ ràng là sẽ chết!

“Không cần, sẽ không! Ông nội, đừng ném tỷ tỷ đi, tỷ ấy sẽ không chết...”

“Lão nhân, trái tim của ông có làm từ thịt không hả? Noãn nhi chính là một người sống sờ sờ mà! Sao ông lại có thể ngoan độc như thế!”

"Này..." Ông Ôn nhìn hai đứa cháu trai khóc đến đầy mặt nước mắt, có chút do dự.

Ông ấy cũng không muốn làm một người ông nhẫn tâm, làm chuyện thiếu âm đức này.

Nhưng mà số phận của cháu trai trưởng.

"Ông không ném thì để tôi ném! Chu thị thấy ông Ôn do dự thì lập tức vọt tới mép giường, một tay bế người lên muốn đi ra bên ngoài.

May mà ngôi sao chổi này bị bệnh nên thân thể hư nhược, nhẹ bẫng như trang giấy, nếu không thì bà ta cũng không ôm được.

Hành động của Chu thị quá đột nhiên, Vương thị hoảng sợ, vội đi tới đoạt lại cháu gái của mình.

“Chu thị! Bà mau buông Noãn nhi ra, nhỡ may quăng ngã con bé thì tôi liều mạng với bà!”

Chu thị ôm chặt nữ hài, không cho Vương thị đoạt lại: “Không bỏ! Tôi tuyệt đối không thể để cho ôn thần này hại cả nhà tôi!”

Hai người một người ôm nửa người trên của nữ hài, một người ôm nửa người dưới của nữ hài, cả hai không ai nhường nhịn ai!

“Noãn nhi không phải ôn thần! Chu thị, bà mau buông tay! Nếu không thì tôi liều mạng với bà!”

“Không bỏ! Hoặc là bà ném bỏ con quỷ chết sớm này, hoặc là mấy người dọn ra ngoài, đừng lây sự đen đủi cho chúng tôi!”

Hai người phụ nữ mắt to trừng mắt nhỏ, không ai chịu nhường nhịn.

Ngô thị đứng ở bên cạnh lo lắng đề phòng, đôi tay bà nửa vươn ra để ngừa vạn nhất, chỉ sợ nữ nhi không cẩn thận bị hai người quăng ngã, như vậy thì bà có thể trước tiên tiếp được con bé.

Hai đứa nhỏ cũng vây quanh ở bên cạnh, gấp đến độ xoay quanh, lại không biết làm gì mới tốt, chỉ có thể kêu tỷ tỷ, tỷ tỷ.

Ông Ôn nhíu mày: “Chu thị mau buông người ra, có việc gì thì từ từ thương lượng!”

"Không bỏ!" Chu thị dùng sức lôi kéo người đi ra ngoài.

Vương thị dùng sức ôm không bỏ.

"Buông tay!" Một giọng nói mỏng manh vang lên.

Ôn Noãn cảm giác chính mình sắp bị vặn chết, ngực nàng bị người ta ôm chặt làm cho hít thở không thông.

"Noãn nhi! Noãn nhi tỉnh rồi!" Ngô thị vẫn luôn nhìn chằm chằm vào nữ nhi của mình, vui sướng nói.

"Tam tỷ nói buông tay! Bà nội hai mau buông tay ra đi!" Tiểu nữ hài ở bên cạnh gấp đến độ dậm chân.

"Không bỏ, tỉnh lại thì như thế nào? Nói không chừng đây là hồi quang phản chiếu! Lão nhân, mau giúp tôi, đem người ném đi! Ông có còn muốn Lượng nhi thi đỗ Trạng Nguyên hay không! Nếu như Lượng nhi bị ngôi sao chổi này va chạm, thi không đậu Trạng Nguyên thì tôi sẽ liều mạng với ông! Liệt tổ liệt tông của Ôn gia cũng sẽ liều mạng với ông!" Chu thị ôm chặt Ôn Noãn, gắt gao không bỏ, lời nói được thả ra giống như pháo liên châu.

Ôn Noãn bị ôm chặt đến trợn trắng mắt, thân thể của nàng rất vô lực, còn chẳng có nổi sức lực để giãy giụa!

"Buông tay, bà sắp lặc chết Tam tỷ rồi!" Tiểu nam hài cái khó ló cái khôn, há mồm cắn vào cánh tay Chu thị.

Chu thị bị đau nên buông lỏng tay ra.

Nửa người trước của Ôn Noãn rơi xuống!

Ngô thị nhanh tay tiếp được nàng, sau đó, gắt gao ôm vào trong ngực.

Ôn Noãn cảm thấy một trận choáng váng, cả người vô lực.

Đây là cái thân thể làm từ đậu hủ sao? Cả người nhũn ra!

Vương thị sốt ruột nói: “Mau đặt Noãn nhi lên trên giường.”

Ngô thị nhanh chóng thả Ôn Noãn lại trên giường, che chở.

Chu thị bị cắn, tát một cái lên trên mặt tiểu nam hài: “Chó con! Dám cắn lão nương! Cháu của tiện nhân chính là tiện!”

Tiểu nam hài bị đánh đến té ngã trên mặt đất, hàm răng cũng bị rớt mất một cái, phần má cũng lập tức bị sưng lên, dấu vết năm cái dấu ngón tay hết sức rõ ràng.

"Người xấu!" Tiểu nữ hài thấy ca ca bị đánh, trực tiếp tiến lên dùng đầu đâm vào người Chu thị.

Chu thị bị đâm làm lảo đảo lui lại mấy bước, thiếu chút nữa té ngã.

"Tiểu tiện nhân!" Bà ta ổn định thân hình liền giơ tay lên muốn đánh người.

"Chu thị! Đồ tiện nhân này, tôi liều mạng với bà!" Vương thị thấy Chu thị dám đánh cháu trai của mình thì trực tiếp tiến lên, tóm lấy tay bà ta, giơ tay tát cho Chu thị một cái tát.

"Vương thị, cái đồ đàn bà đanh đá này!" Chu thị bị đánh đến thất thanh thét chói tai, duỗi tay muốn cào vào mặt Vương thị.

Vì thế chính thê và bình thê của ông Ôn lại thành công đánh nhau rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play