Hà Hoán Hồng oán hận nhìn Ôn Gia Mỹ, trong mắt hận ý quay cuồng, bùng cháy đến làm người sợ hãi: "Nếu các ngươi không biết cảm ơn! Hôm nay lão tử sẽ hưu cô! Xem có thể tìm được người tốt hơn hay không! Cô là đồ Tang Môn tinh, đồ gà mái không biết đẻ trứng! Gả đến đây khiến Hà gia nhà ta bị hại thê thảm! Đầu tiên là gia đạo sa sút, sau đó lại là đoạn tử tuyệt tôn! Để cô hầu hạ tôi cùng và mẹ tôi, đó là do cô thiếu nợ chúng tôi!"
Thân hình Ôn Gia Mỹ lung lay.
Vợ Dương tử ở bên cạnh dậm chân, vẻ mặt sốt ruột khuyên nhủ: "Tướng công, chàng đừng nói lời tức giận!"
Sau đó nàng ta lại nói với Ôn Gia Mỹ: "Đại tỷ"
Ở dưới ánh mắt như muốn giết người của Ôn Noãn, lập tức sửa miệng "Ôn tỷ, một người phụ nữ tốt không hầu hai chồng! Lời Tướng công nói chỉ là lời nói lúc tức giận, thật sự hắn rất yêu tỷ, nếu không phải tỷ không sinh ra hài tử, hắn lo lắng tuyệt hậu, không có mặt mũi gặp tổ tiên thì hắn cũng sẽ không tính toán cưới ta! Ta là một bé gái mồ côi, không ai muốn, chỉ cầu có nơi che mưa chắn gió, tỷ ở lại đi! Ta sẽ không uy hiếp đến tỷ!"
Tiếp theo nàng ta ôm bụng quỳ xuống: "Ôn tỷ, tỷ đừng trách tướng công, muốn trách thì trách ta. Lúc ấy hắn nhảy xuống sông cứu ta. Khi đó hôn mê bất tỉnh, lẻ loi một mình, hắn chăm sóc ta một đêm, sau đó hắn cũng nóng lên. Mơ mơ màng màng nghĩ ta là tỷ, mới có thể... Vốn dĩ ta không nghĩ quấy rầy hắn, chính là một tháng sau không nghĩ tới ta phát hiện bản thân có hỉ, ta không đành lòng giết hại một sinh mệnh, lại không có năng lực nuôi dưỡng hài tử, vì vậy mới có thể tìm tới hắn.
Hắn thật sự là một người lương thiện, nam tử hán đỉnh thiên lập địa!"
Giọng nói vợ Dương tử nhẹ nhàng, tư thái hạ xuống cực thấp, nước mắt rơi tý tách.
Một bộ dạng vừa nhìn đã thấy thương tâm.
Lời này nói ra khiến Hà Hoán Hồng càng thêm không cần Ôn Gia Mỹ, cảm thấy chỉ có Cần Nhi mới là tri âm của hắn!
Ôn Gia Mỹ vẫn không nói chuyện như cũ, bộ dáng ngốc ngốc.
Hiển nhiên là bị đả kích quá lớn!
Lúc này Tưởng thị cũng nói: "Gia Mỹ, nương biết con là hài tử tốt lại rất thiện tâm, nhất định sẽ không nhẫn tâm thấy có chuyện một xác hai mệnh đúng không? Con cũng không đành lòng giết hại một hài tử, để hài tử không có cha đúng không? Con yên tâm, con ở lại trong nhà, nếu Hoán Hồng dám không tốt đối với con, ta là người đầu tiên không buông tha cho hắn! Con là chính thê, ai cũng không dao động được địa vị của con!"
Nếu mà hưu Ôn thị, về sau việc nhà này ai làm?
Bà ta không làm được!
"Nếu như cô nguyện ý ở lại thì tôi cũng không ngại cô khắc phu cùng với không sinh ra hài tử." Hà Hoán Hồng nói.
Mấy ngày nay mỗi ngày hắn cùng nương hắn nấu cơm giặt giũ thấy thật phiền phức.
Đại phu lại nói thai của Cần Nhi không ổn định, không thể mệt nhọc, cần phải tĩnh dưỡng.
Cũng không biết câu nào khiến Ôn Gia Mỹ xúc động, tay Ôn Gia Mỹ sờ sờ bụng, bà ấy đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tưởng thị lại nhìn thoáng qua Hà Hoán Hồng: "Tôi muốn hòa li, về sau không hề liên lụy gì nhà các ngươi!"
"Ôn tỷ, tỷ thật sự nhẫn tâm sao? Tướng công cùng nương đều đã cầu xin tỷ như vậy rồi? Nếu mà tỷ không chấp nhận được ta, vậy chờ khi ta sinh hài tử ra thì ta sẽ đi! Đứa nhỏ này sau khi sinh sẽ để lại cho tỷ, tỷ sẽ thành mẹ ruột của nó, được không? Ta bơ vơ không nơi nương tựa, nên cũng không muốn hài tử của ta về sau cũng bơ vơ không nơi nương tựa. Cầu tỷ thương hài tử một chút."
Ôn Noãn cười lạnh: "Tra nam tra nữ quả nhiên xứng đôi! Không cần! Tra nam này tiểu cô của ta cũng không cần đâu! Chính ngươi giữ lại đi! Cha, người đi tìm thôn trưởng của thôn này đến đây làm chứng, chúng ta hưu phu! Thuận tiện mượn chút giấy và bút mực tới viết hưu thư!"
"Được!" Ôn Gia Thụy nhanh chóng đi ra ngoài.
Còn việc để một mình Ôn Noãn ở chỗ này, ông cũng không lo lắng, khuê nữ còn lợi hại hơn người cha như ông, một người có thể đánh mười mấy người!
Quả thật quá dũng mãnh!
Hà Hoán Hồng thấy bản thân ăn nói khép nép cầu bọn họ, bọn họ vẫn kiên trì muốn hưu phu nên cũng nổi giận: "Hưu phu? Là tôi hưu cô! Ôn thị, cô đừng hối hận! Về sau có muốn quay lại thì tôi cũng không cần cô!"
Lúc này đôi mắt Tưởng thị hoãn đến quá mức, toàn bộ bốn phía vành mắt đều đen đến không thể đen hơn!
Bà ta không muốn mất đi một nha hoàn sai sử, nên nói: "Ôn thị, cô thật sự suy nghĩ rõ ràng rồi sao? Cô không ở lại Hà gia chúng tôi, bị hưu về nhà mẹ đẻ chính là sẽ bị người dân thiên hạ nhạo báng, lại còn phải xem sắc mặt huynh tẩu để sống. Hiện tại bọn họ nói được dễ nghe, khuyên cô hòa li! Chính là chờ đến khi mỗi ngày cô ở nhà mẹ đẻ ăn của bọn họ, dùng của bọn họ, làm hỏng thanh danh cháu gái nhà mẹ đẻ, về sau cô sẽ hối hận vì quyết định hôm nay!"
Ôn Gia Thụy rất nhanh tìm được thôn trưởng Hà gia thôn, thôn trưởng khuyên thật lâu, Ôn Gia Thụy vẫn kiên trì, Ôn Gia Mỹ nói một câu hòa li rồi không nói chuyện nữa.
Thôn trưởng lắc lắc đầu, cũng không quản chuyện nhà hắn nữa.
Ôn Gia Thụy viết thư hòa li xong, nổi giận đùng đùng đi qua, để Hà Hoán Hồng ấn dấu tay.
Sau khi Hà Hoán Hồng ấn dấu tay xuống, một tay ném hưu thư vào người Ôn Gia Mỹ: "Cút! Đồ Tang Môn tinh!"
Ôn Noãn duỗi tay bắt lấy, nhìn thoáng qua, trong lòng thoáng yên tâm rồi cất gọn lại.
Tưởng thị thấy Ôn Noãn như thế, một ngụm máu thiếu chút nữa đã không kiềm chế được mà phun ra!
"Đúng rồi, nhà mẹ đẻ cô giống như có hai đứa chất nữ cũng bị từ hôn đi? Tấm tắc... Quả nhiên cả nhà ôn thần! Hưu cũng tốt! Miễn cho tai họa đến Hà gia chúng ta!"
Nếu không thể giữ người lại, Tưởng thị nói chuyện lập tức không cần khách khí!
Thân thể Ôn Gia Mỹ cứng đờ, đúng rồi, bị hưu, sẽ làm hỏng thanh danh của các cháu gái.
Ôn Gia Mỹ đau khổ nhắm mắt lại.
Bà ấy giống như một người đến chỗ nào cũng đều gây rắc rối cho người khác!
Ôn Noãn lạnh lùng nhìn Tưởng thị, vẻ mặt châm biếm: "Tiểu cô ta về sau có gặp phải chuyện như thế nào cũng không nhọc bà lo lắng! Tuyệt đối sẽ tốt hơn khi ở lại ổ sói của các người! Bà vẫn nên nhổ cỏ cho nhi tử của bà đi! Đã xanh đến đến tỏa sáng luôn rồi!"
Tưởng thị nhìn về phía đầu tóc Hà Hoán Hồng: Có ý gì? Đâu có mọc cỏ đâu!
Có chỗ nào bị bạc rồi? Chỉ là có mấy cái sợi bạc mà thôi!
"Tiểu muội, Noãn nhi, chúng ta cũng về nhà thôi!"
"Từ từ!" Ôn Noãn nhìn quần áo trên người vợ Dương Tử, trên mặt lộ ra một nụ cười lạnh.
Da đầu ba người tê dại: Nàng muốn làm sao?
"Trả lại của hồi môn cho tiểu cô tôi!"
Tưởng thị vừa nghe thấy vẫn còn muốn của hồi môn: "Cái của hồi môn gì, mấy năm nay nàng ta còn không thể sinh ra được một quả trứng, những của hồi môn đó đã sớm đổi thành bạc cho nàng ta đi khám đại phu rồi!"
"Còn muốn của hồi môn? Tôi không bắt nàng ta bồi thường gia sản cho tôi là còn tốt rồi! Ôn thần! Tang Môn tinh!"
Ôn Noãn không để ý tới hai người: "Cha, cha có nhớ rõ những đồ vật là của hồi môn của tiểu cô không?"
"Nhớ rõ!"
Năm đó khi gả tiểu muội đi, Noãn nhi còn chưa được sinh ra, của hồi môn được chuẩn bị rất nhiều.
"Trên người bà ta mặc cái áo bông này chính là của hồi môn, là bà nội con tự tay làm! Còn có tủ chén cùng chén sứ trắng bên trong. Thau đồng này, thùng gỗ nữa, còn có tủ quần áo cùng giường..."
Đợi Ôn Gia Thụy nói xong, Ôn Noãn tiến lên.
"Ngươi làm gì? Ngươi làm gì!!! A -" Tưởng thị sợ tới mức liên tục lui về phía sau, rồi thét chói tai!
Ôn Noãn cởi áo bông trên người Tưởng thị ra, xé thành hai nửa, ném xuống đất.
"A! Ngươi đừng quá đáng! Ngươi làm gì! Thau đồng này không phải!"
Gót chân nhỏ đá một cái, cái đế thau đồng hướng lên trời.
Gót chân nhỏ giẫm một phát, đế thau đồng lập tức bị xuyên qua!
Người trong phòng: "..."
Chân ngắn nhỏ duỗi ra, toàn bộ tủ chén đều bị nàng đạp xuống!
Bộ chén sứ trắng đẹp đẽ nát đầy đất, toàn bộ tủ chén cũng tan thành từng mảnh.
Cẳng chân Ôn Noãn vừa thu lại, lạnh lùng liếc mắt nhìn ba người một cái, đi vào trong phòng.
Vẻ mặt ba người hoảng sợ, Tưởng thị cùng vợ Dương Tử nhanh chóng chạy đến chỗ Hà Hoán Hồng, tránh ở một góc nhìn Ôn Noãn hung dữ.
"Không được!" Tưởng thị yếu ớt kêu lên, nhưng dù thế nào cũng không dám tiến lên ngăn cản.
Theo sau là thùng gỗ, tủ quần áo, bàn trang điểm...
Tất cả đều bị Ôn Noãn một chân đá vỡ thành từng mảnh!
Năm đó của hồi môn mới tinh, dùng mười mấy năm tuy rằng đã cũ, nhưng năm đó dùng loại gỗ cũng là loại gỗ tốt, hiện tại vẫn rắn chắc vững chắc như cũ, nhưng mà ở dưới chân nàng giống như đã bị hỏng, như bị mọt ăn...
Thời gian chỉ nửa chén trà nhỏ, đã khiến gian nhà ở thành một mảnh hỗn độn!
Y phục bị xé rách, vải vụn, vụn đầu gỗ rơi đầy đất.
Cuối cùng, vẻ mặt Ôn Noãn bình tĩnh đi ra, ánh mắt dừng ở y phục mặc trên người vợ Dương Tử cùng quần áo tiểu hài tử trên tay nàng ta.
Đây đều là vải dệt lúc trước nhà nàng làm cho tiểu cô.
Ôn Noãn đi về phía vợ Dương Tử.
"A! Đừng tới đây!" Tức phụ Dương kêu thảm thiết một tiếng!
Ma quỷ! Nàng là ma quỷ!
Tức phụ Dương tử lập tức ném áo lót trong tay cho Ôn Noãn, Ôn Noãn trực tiếp xé thành hai nửa, sau đó ném xuống đất trong đống quần áo!
Nàng tiếp tục đi về phía nàng ta.
Tức phụ Dương tử sợ tới mức nhanh chóng lui về phía sau, nàng ta nghĩ đến cái gì, lập tức cởi hết quần áo trên người, ném cho Ôn Noãn: "Ta cho ngươi, ngươi đừng tới đây!"
Vợ Dương tử sợ tới mức lui về phía sau, không cẩn thận vướng ngã nằm lên người Hà Hoán Hồng trên mặt đất, ngồi đúng bộ phận quan trọng nào đó của hắn, một tiếng tiếng kêu thảm thiết như giết heo vang vọng ba ngày, bay thẳng lên trời xanh!
Ôn Noãn cầm quần áo ném về phía sân trống trải trên mặt đất, tìm được mồi lửa, thổi thổi, ném vào trong quần áo, một trận lửa bùng lên!
Ôn Noãn xử lý đều là của hồi môn của Ôn Gia Mỹ, những cái khác không phải thì không chạm vào.
"Được rồi, cha, còn có nữa không? Đồ vật của nhà ta tuyệt đối không thể tiện nghi cho những kẻ lòng lang dạ sói!"
Tưởng thị cùng tức phụ Dương Tử hoảng sợ nhìn Ôn Noãn, đến thở mạnh cũng không dám, cả người đang hơi hơi phát run.
Hiện tại đã bắt đầu vào mùa đông, nhiệt độ không khí chỉ có mấy độ, cũng không biết hai người là lạnh hay là sợ!
Ôn Gia Mỹ: "Không... Đã không còn!"
Noãn nhi, quá ―― hung dữ!
Ôn Gia Thụy đau đầu một trận, Noãn nhi càng lúc càng tùy hứng, cố tình làm bậy!
Hắn còn tưởng rằng nàng muốn mang những cái của hồi môn đó đi, nên mới nói ra.
Hiện tại thì hay rồi!
Một trận đập phá như vậy, tuyệt đối nổi danh khắp làng trên xóm dưới!
Về sau sẽ không phải toàn bộ người trong huyện đều biết nàng là người đàn bà đanh đá còn hung dữ đây chứ?
Hiện tại Ôn gia thôn đã có người lén truyền sau lưng, chỉ là không dám trắng trợn táo bạo nói ra mà thôi.
"Vậy đi thôi!" Ôn Noãn tiêu sái vỗ vỗ tay.
"Được." Ôn Gia Mỹ ngoan ngoãn nghe lời, bị dọa đến nỗi thương tâm vừa rồi đều đã quên!
Ôn Noãn đi được vài bước thì ngừng lại, quay đầu lại nhìn vợ Dương Tử: "Đúng rồi. vợ Dương tử, đứa nhỏ này mang họ của ông chủ tiệm tạp hóa, hay là họ Hà? Cô biết rõ ràng không?"
Ôn Noãn ném xuống lời này xong, ba người cứ thế rời đi.
Sau một lúc lâu ba người bị dọa tới hồn phi phách tán mới hoàn hồn.
"Hòa li là tốt! Hòa li là tốt! Thật là đáng sợ!" Tưởng thị nỉ non.
Vợ Dương tử lại đổ mồ hôi lạnh, câu nói cuối cùng của nha đầu chết tiệt kia là có ý gì?
Chẳng lẽ nàng biết cái gì sao?
Hài tử trong bụng nàng ―― bản thân nàng cũng không biết là của ai.
Không, chắc là của Hà Hoán Hồng, mấy tháng trước, chỉ có hắn tới nhiều nhất!
Những người khác chỉ là ngẫu nhiên tới một lần.
Cả người Hà Hoán Hồng đều đau, đối với lời nói của Ôn Noãn còn chưa phục hồi tinh thần lại, hắn ta không còn sức lực gì nói: "Gọi đại phu ―― ta sắp chết đến nơi rồi!"