Vừa hay thấy Vương thị hâm mộ nhìn đội ngũ tiễn đưa, Chu thị không nhịn được đi qua, cười nói: "Đại tỷ, ngươi cũng tới đưa Uyển Nhi sao? Uyển nhi nhà ta có phải rất lợi hại hay không? Mọi người đều nói nàng đứng đầu toàn bộ huyện, còn nói nếu mà nàng có cơ hội được Hoàng Thượng ban thưởng, thì sẽ cầu Hoàng Thượng cho ta một cái danh hào cáo mệnh phu nhân đấy!"
Mắt Vương thị trợn trắng: "Còn không phải chỉ là đi tham gia tranh cử, có gì đặc biệt hơn người! Đừng chắn con đường của ta, ta còn đang vội vàng về nhà."
Chỉ là đi tham gia tranh cử, có thể tiến vào hay không đều không chắc chắn, nhưng mà Noãn Nhi thì lại khác.
Ngày hôm qua Thập Thất nói, Noãn nhi lập công lớn, được Hoàng Thượng ban thưởng, ban phong làm Hương Quân, còn ban cho một tòa nhà lớn ở phủ thành.
Thánh chỉ rất nhanh sẽ đến, còn nói nàng vào kinh tạ ơn ở thiên thu yến.
Đó là Hoàng Thượng tự mình hạ chỉ mời Noãn nhi, lúc này mới ghê gớm!
Nghĩ đến đây Vương thị đồng tình liếc mắt nhìn Chu thị một cái.
Vợ Nhị Lại Tử ở bên cạnh không nhịn được châm chọc nói: "Ôi, có gì đặc biệt hơn người sao? Đây chính là chuyện lớn quang tông diệu tổ! Uyển nhi không chỉ mang đến quang vinh cho Ôn gia thôn, còn cho toàn bộ Ninh Viễn huyện, mang đến quang vinh cho Ninh Hoài phủ! Bà nói có gì đặc biệt hơn người sao? Bà cảm thấy không có gì ghê gớm, cũng không thấy nhà bà có một người ghê gớm như vậy? Người một nhà toàn ôn thần!"
Vương thị phi một tiếng: "Cháu gái tôi còn có thể có tiền đồ nhiều hơn thế này! Cứ chờ xem!"
Lúc này dòng người lại đi về phía trước một ít, Vương thị có đường có thể đi rồi, ba ấy cũng lười phải so đo với mấy người này, cứ thế tránh ra.
Vợ Vĩnh Phúc ở sau lưng bà ấy phi một tiếng thấp giọng nói: "Mấy đứa cháu gái của bà ta không phải bị từ hôn, thì chính là con dâu nuôi từ bé, còn có tiền đồ sao? Tiền đồ cái rắm! Không giống Uyển nhi vừa thấy chính là người có phúc khí, không có đứa ôn thần kia liên lụy, lập tức là có thể bay lên đầu cành. Về sau à, bà chờ hưởng phúc đi! Khi đó cũng đừng quên hàng xóm chúng tôi nhé-"
Tức phụ Nhị Lại Tử gật đầu, vẻ mặt khinh bỉ nhìn bóng dáng Vương thị: "Nữ nhi bà ta không sinh được trứng chắc là cũng sẽ bị hưu, toàn gia quả thật là ôn thần, ai cưới khuê nữ nhà bà ta làm vợ thì người đó xui xẻo!"
"Chẳng thế thì không à, đồ sao chổi! Hà gia trước kia có gia cảnh cũng không tệ lắm, bởi vì cưới Ôn Gia Mỹ mà hiện tại cũng xuống dốc! Thật đúng là ôn thần! Mẹ Gia Phú, may mắn ngày đó bà đuổi cả nhà này đi, nếu không nào có vinh quang của hôm nay?"
Chu thị hơi hơi mỉm cười: "Tôi cũng sợ, nhưng đành bất đắc dĩ, mọi người không cảm thấy tôi nhẫn tâm tuyệt tình là được."
Vợ Nhị Lại Tử lập tức nói: "Làm sao có thể thế được, loại ôn thần này nên bị mọi người đuổi đánh! Nếu tôi mà là thôn trưởng thì đã đuổi bọn họ ra khỏi thôn! Từ khi bọn họ dọn đến cuối thôn, ở gần nhà tôi, khiến nhà tôi đến một mẫu ruộng cuối cùng cũng phải bán đi! Thật là xúi quẩy!"...
Hai người dùng hết sức lực nịnh bợ lấy lòng.
Chu thị nhìn bóng dáng Vương thị vội vàng rời đi, trong lòng càng thêm đắc ý!
Vương thị?! A -
Rất nhanh thôi bà ta sẽ không có tư cách so với mình!
Về sau bà cũng lười phải trả lời Chu thị!
――
Ôn Noãn cùng Ôn Gia Thụy chờ người tiễn đưa tan đi, mới đánh xe bò đi Hà gia thôn.
Đường Hà gia thôn xóc nảy, Ngô thị cố ý cầm hai chăn bông cũ lót ngồi cho Ôn Gia Mỹ cùng Ôn Noãn.
Một người là phụ nữ có thai, một người là bệnh tật ốm yếu từ nhỏ, thật sự không chịu được giày vò.
Lần trước Ôn Noãn về đến nhà, Ngô thị thấy khuôn mặt nhỏ của Ôn Noãn đã có chút xanh xao.
Lần này tới Hà gia thôn, so với lần trước còn muộn hơn một chút, rất nhanh đã đến giữa trưa.
Ba người ở ngoài phòng đã nghe thấy được một trận nói cười vui sướng, còn có một giọng nữ trẻ tuổi.
Thời gian này đúng là thời gian chuẩn bị nấu cơm, trong nhà cửa lớn lại đóng chặt có chút kỳ quái.
Ở trong thôn, khi trong nhà có người, rất ít nhà đóng kín cửa, để như vậy sẽ thuận tiện cho bà con hàng xóm tới chơi.
Nhà Ôn Noãn là bởi vì ở tại cuối thôn, láng giềng lại gần sau núi, lo lắng có lợn rừng và một vài thứ xông tới nên mới có thể đóng cửa cả ngày.
Hơn nữa nhà nàng là "Phúc địa", đóng cửa lại bởi vì thật sự có điều muốn giấu!
Ôn Gia Mỹ có chút kinh ngạc: "Trong nhà có khách tới sao?"
Bà ấy đang muốn gõ cửa, Ôn Noãn lại giữ tay tiểu cô lại.
"Tiểu cô, từ từ, nghe một chút bên trong là người nào tới rồi lại nói."
Tuy rằng Ôn Gia Mỹ có chút kinh ngạc, nhưng vẫn nghe Ôn Noãn nói mà không lập tức vào nhà.
Bên trong phòng ở trong viện, giọng nói của một nữ tử trẻ tuổi vang lên: "Nương, quần áo này được làm thật tốt! Vải dệt cũng rất mềm mại, cảm ơn mẫu thân. Sau khi bảo bảo được sinh ra nhất định rất thích."
Nương? Ôn Gia Mỹ có chút kỳ quái, tướng công là con trai độc nhất, ba đời đơn truyền, hắn ta không có huynh đệ tỷ muội, là ai gọi mẹ chồng của mình là nương?
Lúc này giọng nói Tưởng thị vang lên: "Đây là quần áo ta làm cho kim tôn, tất nhiên phải sử dụng nguyên liệu tốt nhất."
"Nương thật tốt, con thay hài tử cảm ơn bà nội! Đại bảo, con có một bà nội đối xử với con rất tốt! Về sau trưởng thành nhớ rõ phải hiếu thuận bà nhé!" Phụ nhân trẻ tuổi vuốt bụng hơi hơi phồng lên rồi mỉm cười nói.
Lúc này hài tử trong bụng đá nàng ta một cái, nàng ta không nhịn được "Ai u" một tiếng.
"Làm sao vậy?" Tưởng thị căng thẳng đứng lên.
Hà Hoán Hồng cũng căng thẳng ôm lấy nàng ta: "Làm sao vậy, có phải có chỗ nào không thoải mái hay không?"
Phụ nhân trẻ tuổi vui mừng nói: "Không phải, là hài tử, tướng công, hài tử vừa rồi đá thiếp! Rất dùng sức!"
Hài tử trong bụng hiện tại đã hơn năm tháng, đã động được rồi.
"Thật sự sao, để ta sờ sờ, đá chỗ nào?" Hà Hoán Hồng đặt tay ở trên bụng phụ nhân, vẻ mặt vui mừng nói.
Tưởng thị ở bên cạnh cũng rất vui mừng: "Hài tử nhỏ như vậy mà có sức lức như thế, nhất định là nam hài tử! Năm đó mẹ mang thai Hoán Hồng, khi Hoán Hồng đá mẹ cũng rất dùng sức."
Phụ nhân mỉm cười: "Hổ phụ vô khuyển tử!"
Hà Hoán Hồng: "Ha ha... , không sai, hổ phụ vô khuyển tử!"...
Trong phòng một trận nói cười vui mừng, ngoài phòng sắc mặt Ôn Gia Mỹ tái nhợt đến dọa người.
Ôn Gia Thụy tức giận đến nỗi cả người phát run!
Một chân Ôn Noãn đá văng cửa gỗ.
Một phiến ván cửa bay lên,"Phanh" một tiếng thật mạnh rơi xuống ở trước mặt ba người.
Tiếng cười trong phòng đột nhiên im bặt.
Hình ảnh ấm áp kia khiến hai mắt Ôn Gia Mỹ đau đớn.
Nước mắt lập tức rơi xuống.
Hà Hoán Hồng bảo vệ một vị phụ nhân ở sau lưng.
Nhìn cửa gỗ trên mặt đất, một dáng vẻ kinh hồn chưa định.
Mũi chân Tưởng thị bị cửa gỗ đập đến, một con mắt cũng bị một khối đầu gỗ nhỏ bay ra bắn vào, đau đến nỗi bà ta phải ngồi xuống đất, một tay che chân lại, một tay che đôi mắt lại, nước mắt không ngừng chảy ra.
Trời ơi, mắt bà ta rất đau, sẽ không mù chứ?
Không được!
Ôn Gia Thụy vọt đi vào đầu tiên, vung nắm đấm lên nhằm vào Hà Hoán Hồng.
"Trời ơi! Giết người! Đánh người rồi!" Tưởng thị sợ tới mức thất thanh thét chói tai, cho dù đau vẫn vội vàng nhanh chóng bò dậy chạy đi!
Phụ nhân trẻ tuổi ôm bụng chạy sang một bên, cũng là sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, cao giọng kêu to: "Cứu mạng! Cứu mạng! Giết người!"
Ôn Noãn đỡ Ôn Gia Mỹ đi đến.
Nàng lạnh lùng nhìn Tưởng thị: "Đôi mắt của bà nội thông gia vẫn tốt chứ?"
Một con mắt không hề che lại kia của Tưởng thị đối diện với ánh mắt như đông lạnh của Ôn Noãn, sắc mặt trắng nhợt.
Lúc này bà ta mới phát hiện là Ôn Gia Mỹ cùng đại ca nàng ta đã trở lại!
"Chính là... Chính là hai ngày này giống như đột nhiên tốt lên một ít, có thể thấy rõ mọi thứ." Ánh mắt Tưởng thị lập loè.
Ôn Noãn hừ lạnh một tiếng: "Tôi còn không biết mắt mù sẽ đột nhiên tốt lên, che giấu nhiều năm như vậy cũng làm khó bà rồi! Rất mệt phải không?"
Tưởng thị: "..."
Mắt thấy Ôn Gia Thụy đã đánh người đủ rồi, Ôn Noãn mới nói: "Cha, đừng đánh!"
Nếu đánh chết, vì loại người này mà phải mất đi tiền đồ của mình thì thật không đáng giá!
Dạy dỗ một chút là được.
Thấy lực đạo vừa rồi của cha nàng, chắc là chặt gãy ba cái xương sườn rồi.
Ôn Gia Thụy dừng tay, ánh mắt sắc bén dừng ở trên cái bụng hơi hơi phồng lên của phụ nhân trẻ tuổi.
Phụ nhân trẻ tuổi rụt rụt thân thể, tránh ở phía sau Tưởng thị: "Nương, người kia là ai?"
Tưởng thị nhanh chóng ngăn ở trước mặt phụ nhân trẻ tuổi, cũng là sợ tới mức run bần bật, không ngừng lui về sau, vẻ mặt hoảng sợ: "Ngươi muốn làm gì? Ta nói cho ngươi, giết người thì sẽ phải đi tù!"
Ôn Gia Thụy hừ lạnh một tiếng: "Tiểu muội, hưu phu!"
Mấy năm nay tiểu muội đều phải hầu hạ hai con sói mắt trắng này!
Tưởng thị nghe xong lời này sắc mặt thay đổi, rất nhanh lại cứng cổ nói: "Hưu phu? Là hưu thê mới đúng! Mấy năm nay Ôn thị đến trứng cũng chưa sinh được một quả, Hà gia chúng tôi không hưu nàng ta đã được coi là tận tình tận nghĩa lắm rồi!"
Phụ nhân trẻ tuổi tránh ở phía sau Tưởng thị: "Đại tỷ, ta nguyện ý làm tiểu thiếp, tỷ không nên trách tướng công, hắn chỉ là lo lắng không có con thì sẽ tuyệt hậu, trăm năm sau không còn mặt mũi gặp tổ tiên mà thôi! Mà ta cũng là nữ nhân số khổ, chỉ nghĩ muốn một gia đình ấm áp! Ta sẽ không tranh với tỷ, về sau sinh xong hài tử cũng là hài tử của tỷ, ta để nó gọi tỷ một tiếng nương."
Tròng mắt phụ nhân trẻ tuổi xoay chuyển, nghe nói Ôn thị này chịu thương chịu khó, đương nhiên không thể hưu, một kẻ không sinh nổi một quả trứng, hoa tàn ít bướm, làm sao có thể đánh thắng mình?
Giữ lại trong nhà làm nha hoàn sai sử, về sau nàng ta sẽ không cần làm bất cứ việc gì chẳng phải càng tốt?
Ôn Noãn cũng lạnh lùng liếc mắt đánh giá phụ nhân trẻ tuổi một cái, nàng liếc mắt một cái đã nhận ra phụ nhân này chính là quả phụ nàng từng gặp ở tiệm tạp hóa trong thành một tháng trước.
Hình như mọi người gọi là vợ Dương Tử?
Không nghĩ tới vợ Dương Tử cùng ông chủ tiệm tạp hóa có một chân, lại cùng Hà Hoán Hồng có một chân?
Nàng nhìn cái bụng hơi hơi phòng lên của nàng ta, khiến nàng ghê tởm đến không chịu được: "Phi! Ai là đại tỷ ngươi? Đừng gọi bậy, ngươi còn không xứng! Tiểu cô của ta cũng không đảm đương nổi vị trí nương của hài tử ngươi."
Ánh mắt tức phụ Dương Tử bất chính, trong lòng có khi là đang tính kế cái gì đó?
Ôn Noãn nghĩ lại, tiểu cô có thể bị người tính kế cái gì?
Đơn giản chính là tính tình chịu thương chịu khó cùng một thân sức lao động giá rẻ.
Người này tám chín phần mười là tính toán giữ tiểu cô ở trong nhà hầu hạ một nhà lòng lang dạ sói này!
Ôn Noãn đỡ Ôn Gia Mỹ đang dại ra, tức giận nói: "Tiểu cô, Hà gia này không thể ở lại được. Cà nhà lòng lang dạ sói! Một người giả mù giả điếc lừa người hầu hạ bọn họ không biết ngày đêm, một người trong ngoài không đồng nhất, mặt người dạ thú, còn không quản được nửa người dưới của mình, nam nhân như vậy gả cho hắn có rắm dùng? Gả chồng là để phó thác chung thân, không phải tìm chết!"
Ôn Gia Mỹ không nói chuyện.
Ôn Noãn tiếp tục nói: "Gả cho nam nhân như vậy, chịu khổ chịu nhọc còn ghê tởm chính mình! Hưu hắn, chúng ta về nhà tìm người tốt hơn!"
Hà Hoán Hồng này muốn học ông Ôn sao? Nằm mơ đi!
Hà Hoán Hồng nằm trên mặt đất, đau đến khuôn mặt đều vặn vẹo, miệng đều bị đánh sưng lên, hắn nhìn Ôn Gia Mỹ, trong mắt tràn đầy hận ý, mồm miệng không rõ nói: "Tìm người tốt hơn? Phi, nàng ta là Tang Môn tinh, ta nguyện ý lưu nàng ta lại, là do lòng ta thiện! Còn muốn tìm người tốt hơn? Quả thật là không giữ phụ đạo! Vốn dĩ muốn cho nàng ta làm chính thê, Mị Nương làm bình thê, ta xem như đã tận tình tận nghĩa."