Ôn Noãn không đáp lời nàng ta mà hỏi ngược lại: "Cô đến đây có chuyện gì? Mượn bạc sao?"
Nụ cười của Ôn Uyển suýt chút nữa đã dập tắt, con nha đầu này luôn mở miệng khiến người ta nghẹn chết!
"Noãn nhi vẫn hay thích nói giỡn như vậy. Tỷ đến đây để tạm biệt muội, ngày mai tỷ sẽ vào kinh tham gia đào tạo và tranh cử cho thiên thu yến. Mấy tháng nữa mới có thể trở về, cho nên hôm nay mới cố ý đến tạm biệt với mấy muội, thuận tiện hỏi xem mấy muội có thích gì không, tỷ ở kinh thành sẽ mang về cho."
Khi Ôn Uyển nói đến thiên thu yến, khóe mắt của Nạp Lan Cẩn Niên đang ngồi uống trà ở chỗ kia cũng lóe lên, hắn âm thầm lưu ý!
Thấy hắn nghi ngờ ngẩng đầu nhìn về phía mình.
Nụ cười của nàng ta càng tươi hơn, tựa như đóa sen trắng không dính bụi trần, thánh khiến và xinh đẹp động lòng người.
Nàng ta vô ý hơi nghiêng đầu, dùng góc cạnh đẹp nhất của mình hướng về phía Nạp Lan Cẩn Niên.
Dáng vẻ của Ôn Uyển xinh đẹp, ngọt ngào, phong thái đa dạng, chỉ một cái nhíu mày hay một nụ cười cũng vô cùng mê người, vừa nhìn thấy đã vui tai vui mắt.
Ôn Uyển rất đẹp, nàng lại biết cách trang điểm, ăn mặc, tướng mạo của nàng ta càng nảy nỡ, dáng người càng trưởng thành thì càng xinh đẹp! Là loại đẹp đến mức khiến cho người ta không thể rời khỏi tầm mắt!
Vẻ đẹp như vậy mới có thể cạnh tranh với những mỹ nữ ở kinh thành.
Bên cạnh đó nàng ta còn có kỹ năng chơi đàn xuất sắc.
Vì vậy nên Tống Quý Cường và Huyện thừa đại nhân mới xem trọng nàng ta như vậy, mấy vạn lượng cũng đồng ý trả giúp cho nhà của nàng ta!
Đây xem như cũng là một loại đầu tư!
Lỡ như đầu tư vào được một con kim phượng hoàng thì sao?
Ôn Noãn nhíu mày: "Chúc mừng, cảm ơn và không cần."
"Noãn nhi, muội không cần khách sáo, quần áo ở kinh thành còn có những trang sức ngọc trai nhiều sắc màu, còn xinh đẹp và tinh xảo hơn so với nơi này của chúng ta! Quần áo trên người đại tẩu đều mua từ kinh thành trở về! Đến lúc đó tỷ cũng sẽ mang cho muội và Nhu nhi một chút. Nhu nhi cũng nên biết cách ăn mặc, tuy muội ấy từng là con dâu nuôi từ bé..."
Ôn Uyển nói đến đây đã lập tức dừng lại, còn lộ vẻ bối rối sửa lời: "Mẹ tỷ nói cô nương lớn tuổi, dù thế nào cũng nên ăn mặc cho tốt, nữ hài tử thì còn vụng về, đến lúc đó tỷ lại mang mỗi thứ một ít cho mọi người!"
Nói xong Ôn Uyển còn lấy ra túi tiền tinh mỹ: "Đây là túi tiền tỷ thêu, muội cùng Nhu nhi mỗi người một cái. Tỷ đi đây! Ngày mai nếu có thời gian thì đến tiễn tỷ nhé!"
Ôn Uyển đặt mấy túi tiền lên trên bàn trúc, sau đó mỉm cười hành lễ với Nạp Lan Cẩn Niên, nụ cười tươi như nắng, còn có chút thẹn thùng, lại là một phen tư thái mê người khác.
Nàng ta khôn ngoan không ở lại mà trực tiếp rời đi.
Ôn Noãn: "..."
Ôn noãn nhìn Nạp Lan Cẩn Niên rồi nhìn túi tiền: "Huynh nói xem, nàng có phải cố ý đến gặp gỡ huynh không?"
Nạp Lan Cẩn Niên liếc mắt nhìn Ôn Noãn một cái: "Làm sao có thể!"
Ôn Noãn cũng hiểu không thể nào!
Nàng có chút không hiểu: "Hay là nàng ta cố ý đến nhà tôi để lả lơi khoe khoang không phải với huynh mà là với tôi?!"
Đừng dọa nàng nha! Nàng không muốn làm gay!
Nạp Lan Cẩn Niên: "..."
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn mấy túi tiền trên bàn, một mùi hương tỏa ra khiến sắc mặt hắn tối sầm, hắn vung tay một cái là mấy túi tiền đó đã rơi vào trong bếp lò ở phía xa xa, lập tức bị lửa nuốt sống.
Vẻ mặt Ôn Noãn tiếc nuối: "Thêu tốt như vậy, đem ra ngoài bán cũng đổi được mấy trăm văn tiền đó!"
Nạp Lan Cẩn Niên: "Cô thiếu bạc?"
Làm sao có thể!
"Làm gì có ai chê tình quá nhiều bạc đâu?" Ôn Noãn liếc hắn một cái.
"..."
Đúng vậy!
Nạp Lan Cẩn Niên lấy ra một túi tiền màu đen, bên trên thêu một con rồng màu vàng: "Đây là phí chữa tay của tôi."
Ôn Noãn nhận lấy mở ra, nàng nhìn thoáng qua đã nhíu mày: "Huynh không sợ tôi không trị khỏi sao?"
Nạp Lan Cẩn Niên cầm chén trà tao nhã uống một ngụm, giọng điệu học theo người nào đó: "Trị không hết thì lấy lại bạc, chưa từng có người nào dám tính kế tôi, muốn tính kế tôi? Còn phải hỏi qua nắm tay của tôi có đồng ý không!"
Ôn Noãn: "..."
"Yên tâm, nếu huynh ngoan ngoãn nghe lời thì chắc chắc sẽ chữa trị tốt. Lấy một quặng ngọc có một nửa là ngọc thạch thấp kém làm tiền thuốc men, tôi còn bị lỗ đó!" Ôn Noãn cất túi tiền đi!
Đã vào trong túi nàng rồi, làm sao có thể lấy ra được!
Thật ra trên đời này có thể trị được tay của hắn cũng chỉ có nàng, hơn nữa ở hiện đại nàng cũng kiếm được không ít tiền từ các ca giải phẫu! Hơn nữa một tháng nàng chỉ làm một ca giải phẫu.
Hiện tại mỗi ngày nàng đều châm cứu cho hắn, còn vừa nấu cơm cho hắn ăn!
Chỉ lấy một quặng ngọc là đã rẻ cho hắn lắm rồi!
Được tiện nghi mà còn khoe mẽ, chắc là nói nàng!
Nghĩ đến trước đó nàng hóa trang thành các loại hình tượng để đi khắp nơi vừa mua vừa lừa, mua đi tất cả ngọc thạch thấp kém mà Lý Hoài Ân khai thác ra, quả thực là hao tổn rất nhiều tâm sức!
Nạp Lan Cẩn Niên mỉm cười, trong mắt hắn có một sự cưng chiều mà hắn không biết: "Chờ cô trị xong tôi thì sẽ cho cô nhiều hơn một chút. Tay của tôi cũng không chỉ trị giá một quặng ngọc! Kim khoa thánh thủ của cô vừa ra, cũng là vô giá!"
Hắn nói bóng gió.
Hắn dám chắc chắn, nha đầu kia có thể biến đá thành vàng!
"Xem như huynh biết điều, lấy lòng một đại thần y như tôi đối với huynh hoàn toàn có lợi! Tôi cam đoan với huynh thân thể của huynh sẽ khỏe mạnh, mệnh có thể dài đến trăm tuổi!"
Ôn Noãn nói xong liền tiếp tục đi làm cá dưa chua!
Haiz, nàng sắp trở thành đầu bếp riêng của hắn!
Người nam nhân này sao lại trở về nhanh như vậy! Khi nào thì quay về kinh thành!
Miệng vô cùng xảo trá, không phải thức ăn do nàng làm thì không chịu!
Ôn Noãn buồn bực suy nghĩ.
Vào lúc cơn trưa, Vương thị cùng tiểu cô cũng gấp gáp trở về.
Nạp Lan Cẩn Niên chào hỏi với Vương thị cùng Ôn Gia Mĩ, nghe nói Vương thị đi Đại Phật tự để tìm ngày hoàng đạo mừng nhà mới, hắn cũng hỏi ngày.
Chỉ còn có hơn mười ngày, không kịp tiếp thánh chỉ ở đây, hắn liền nói với Ôn noãn: "Thái giám truyền chỉ có lẽ năm sau sẽ đến, khi ấy cả nhà cô đến phủ thành tiếp chỉ."
Hoàng thượng ban cho bọn họ một tòa phủ đệ, hiện tại căn nhà mới xây này còn chưa mừng nhà mới, nên không thích hợp để tiếp chỉ, chỉ có thể đến tòa phủ đệ ở phủ thành kia để tiếp chỉ.
Phủ đệ đó hắn đã cho người ta quét dọn sạch sẽ, sữa chữa qua, mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, tất cả đều đã chuẩn bị xong, đó là phủ đệ do Hoàng thượng ban cho, ở nơi đó tiếp chỉ cũng vừa lúc.
"Chính thức tiếp chỉ?" Ôn Noãn hỏi.
Nạp Lan Cẩn Niên giật giật khóe miệng, hắn nhìn nàng một cách thản nhiên: "Chính thức, nếu làm lỗi bước nào thì chính là bất kính đối với Hoàng thượng, sẽ bị chặt đầu".
Ôn Noãn: "..."
"Vậy thánh chỉ kia để huynh đưa cho nhà tôi sẽ tốt hơn!"
Nạp Lan Cẩn Niên hừ lạnh một tiếng: "Tôi không phải thái giám!"
Hiện tại mới biết chỗ tốt của hắn?
Biết sớm sao còn làm vậy?
Ôn Noãn: "..."
-
Bởi vì Nạp Lan Cẩn Niên tới nên Ôn Gia Thụy cố ý từ bên kia về để cùng nhau ăn cơm với hắn.
Nạp Lan Cẩn Niên nói về chuyện tiếp chỉ.
Cả nhà mới biết Ôn Noãn đã âm thầm làm một chuyện tài giỏi như vậy!
Ôn Gia Thụy cảm giác phần mộ tổ tiên đã bốc khói nhẹ!
Vào lúc ăn cơm nam nữ vẫn ngồi bàn riêng, bởi vì ăn cá có chút phiền phức, nên trong thời gian này Ôn Noãn không có làm cá ăn.
Ôn Gia Mỹ rất thích ăn cá, nhưng hôm nay bà vừa gắp một miếng bỏ vào miệng, trong dạ dày đã cuộn lên.
Bà vội chạy đi.
Ôn Noãn: "..."
Sắc mặt Vương thị lại vui mừng, Đại Phật tự thật sự linh thiêng!
Vừa trở về đã có thai?
Tất nhiên triệu chứng nôn khan này có thể chứng minh đã có thai ít nhất hơn mộ tháng, mới bị phát hiện, mà không phải đi một chuyến Đại Phật tự đã mang thai.
Vương thị cùng Ngô thị nhìn thoáng qua nhau, đều là người từng trải nên cả hai cũng có hiểu biết đôi chút, hai người vội chạy nhanh qua đó.
Nạp Lan Cẩn Niên cũng biết nhà Ôn Noãn có chút việc, nên hắn ăn cơm xong đã lập tức rời đi.
Trước khi rời đi hắn còn nhìn thoáng qua Đại Hôi tỏ vẻ chán ghét, giờ phút này nó đang ở bên ổ chó, dùng chiếc lưỡi to lớn của mình để vuốt lông cho Tiểu Bạch.
Con sói này càng ngày càng không có tiền đồ!"
Thế mà lại đi hầu hạ một con chó con!
Đại Hôi cho chủ nhân của mình một vẻ mặt xem thường, hắn biết cái gì!
Tiểu tỷ tỷ nói phải hầu hạ vợ thật tốt! Nếu không sẽ không có cơm ăn, còn không sinh con cho nó!
Nó thường xuyên nghe người ta nói có ba loại rất nặng, mà bất hiếu là tội nặng nhất.
Có thể thấy không sinh con là chuyện lớn, nó không muốn kéo chân sau!
Lần này Nạp Lan Cẩn Niên đọc không hiểu ánh mắt của Đại Hôi, hắn chỉ cảm thấy có lẽ bản thân nên nuôi thêm một con sói nữa, con sói này càng ngày càng ngu.
Ôn Noãn đợi Nạp Lan Cẩn Nên rời đi liền bắt mạch cho Ôn Gia Mĩ, quả nhiên là đã có!
Vương thị vội vàng hỏi: "Noãn nhi, sao rồi, thân thể của tiểu cô cháu thế nào?"
Ôn Noãn nghĩ đến hai người ở nhà họ Hà kia, cũng không biết có nên vui hay không.
"Tiểu cô đã có thai hơn một tháng, vừa rồi là nôn ói, thân thể vẫn còn hơi suy nhược, nhưng cũng không phải là vấn đề gì nghiêm trọng, ngày thường không cần làm việc gì quá nặng nhọc, khi ăn uống cũng ăn uống đầy đủ, chú ý cân bằng dinh dưỡng là được."
Cả nhà nghe xong liền nở nụ cười.
Vương thị chắp hai tay lại: "Bồ Tát phù hộ, đã có tin vui!"
Ngày mai bà ấy lại đi tới Đại Phật tự một chuyến!
Ôn Gia Mỹ sờ bụng, trên mặt như khó có thể tin: Có thai?
Ngô thị vui vẻ nói: "Đây là chuyện vui lớn, tiểu muội, ba tháng đầu tiên là quan trọng nhất, trong khoảng thời gian này muội không được làm bất cứ chuyện nặng nhọc nào, ngày mai không cần làm gì, cứ ăn nhiều một chút, bồi dưỡng tốt cho thân thể để năm sau sinh ra một tiểu tử tròn béo!"
Ôn Gia Mỹ cười: "Làm gì có khoa trương như vậy, muội cảm thấy mình vẫn rất ổn."
Bà trở về nhà mẹ đẻ để giúp mà cái gì cũng không làm, mỗi ngày chỉ ăn uống, như vậy sao được?
Ôn Gia Thụy: "Ngày mai huynh sẽ đem chuyện vui này nói cho muội phu biết."
Vương thị: "Gia Mỹ cũng trở về đó một chuyến, sau đó rồi về đây! Để Hà Hoán Hồng mời đại phu có kinh nghiệm khám cho con, xem có phải thật sự đã mang thai rồi không. Để đại phu xem xong rồi về nhà, ở nhà mình dưỡng thai chờ đứa nhỏ ra đời, ngồi cho hết tháng ở cữ rồi hãy trở về, mẹ chồng của con không nhìn thấy, cũng không hầu hạ được con ở trong tháng."
Vương thị lo lắng nhiều, Ôn Gia Mỹ đã đến chỗ bọn họ gần một tháng, sau đó phát hiện mang thai nên bà ấy sợ con rể sẽ nghĩ nhiều, cho nên để con rể mời đại phu đến xem con gái bà ấy đã mang thai được bao lâu, để con rể không khó chịu trong lòng.
Ôn Gia Thụy cũng không nghĩ nhiều: "Dạ được, vậy cả hai chúng ta cùng nhau trở về một chuyến, muội phu cũng đã rất lâu không có gặp muội."
Ôn Noãn: "Cha, con cũng đi! Thuận tiện xem gia cụ đã xong chưa."
"Được."
Sáng sớm ngày hôm sau, Ôn Gia Thụy vừa đánh xe bò, chuẩn bị đưa Ôn Gia Mĩ quay về Hà gia thôn.
Lúc này trong thôn vang lên trận pháo, ngay sau đó là tiếng khua chiêng gõ trống.
Ôn Noãn ra ngoài xem rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra.
Ôn Noãn chạy ra rồi mới biết được hoá ra là hôm nay Ôn Uyển khởi hành vào kinh, Chu thị cố ý mời thôn dân khua chiêng gõ trống đưa tiễn.
Một trận hành động này đã kinh động người cả thôn.
Mọi người đều chạy ra xem náo nhiệt, như vậy nhìn qua có chút giống như là vạn người tiễn đưa nàng ta.
Ôn Uyển ngồi ở trong xe ngựa, trong lòng nhiệt tình mênh mông!
Cuối cùng bằng nỗ lực của mình, nàng ta đã bay ra khỏi tòa núi lớn, đi đến một nơi mà khắp nơi là vàng, ra cửa là sẽ gặp quý nhân!
Nàng ta thề, nàng ta nhất định phải ở nơi đó đứng vững gót chân, không bao giờ trở về cái nơi xó xỉnh này nữa.
Sáng sớm Vương thị đã đi lên trấn trên mua rau xanh mà hôm nay công nhân muốn ăn mang về, vừa lúc gặp phải đội ngũ tiễn đưa, nên đành ở bên cạnh nhìn.
Hôm nay là một ngày vui lớn, Chu thị cảm thấy trên mặt có hào quang, chẳng sợ xương cốt còn có chút đau cũng vẫn muốn đi ra nhìn một chút, nhìn xem mọi người hâm mộ ghen ghét mình, nghe mọi người ca ngợi, bà ta cảm thấy tâm tình đều tốt lên không ít, eo cũng không còn đau.