"Haiz, sao bà lại đánh đuổi người chứ! Nếu không phải Đại Lang gặp nạn, cũng không còn cách nào thì tôi cũng sẽ không đến mượn bà! Đều là người một nhà..." Ông Ôn nhảy lên chạy ra ngoài.
Không biết từ lúc nào đã có rất nhiều thôn dân đến xem náo nhiệt.
Mọi người đang thảo luận với vẻ mặt như xem kịch vui.
"Nghe nói Đại phòng nhà họ Ôn phải bồi thường vài vạn lượng đó! Ông Ôn đến đây là để mượn bạc của nhà lão Tứ?"
"Ngươi nói xem bạc này có mượn được không?"
"Khó nói lắm, không thấy Vương thị không cho mượn sao?"
"Lão cha tự mình đến mượn, Ôn Gia Thụy nhặt được ngọc thạch đã giàu to, mua nhà, mua đất, thế mà không cho mượn thì cũng không có lương tâm chút nào!"
"Chắc là sẽ cho mượn! Nếu không cho mượn thì khác gì nhìn cả nhà lão Đại đi tìm cái chết! Như thế thì cũng quá lạnh lùng!"...
Ôn Noãn đi ra thấy có nhiều người như vậy, trong lòng cũng cười lạnh, đến mượn bạc mà có thể kéo đến nhiều người vậy sao?
Đây là đang muốn dùng dư luận ép bức nhà bọn họ cho mượn bạc?
Nếu bọn họ không cho mượn thì có phải thôn dân sẽ nói Ôn Gia Thụy bất hiếu, lạnh lùng vô tình, vì lợi ích riêng mà không nghĩ đến tình nghĩa huynh đệ, ... Những lời gì khó nghe nhất đều sẽ nói ra, biến thanh danh nhà bọn họ trở nên tồi tệ?
Triều đại này lấy hiếu để trị thiên hạ, chú ý thiên hạ đều là cha mẹ.
Ôn Noãn kéo Vương thị đang bức xúc lại, nàng lớn tiếng nói với ông Ôn: "Ông nội, nhà của cháu không có nhiều bạc đến vậy để cho mượn, bạc của nhà cháu đều đã dùng để xây nhà ở rồi.
Bạc có được từ việc bán ngọc nguyên thạch, vì để tránh gây họa lên nhà của cháu cũng không dám dùng, đang chuẩn bị đưa trở về nha môn cho Cẩn Vương, nếu ông nội muốn thì cháu vẫn có thể đưa cho ông."
Tay chân ông Ôn bị đánh cho bị thương nên đau nhức, nghe lời này trong lòng đã vui vẻ: "Vẫn là Noãn nhi hiểu chuyện, người một nhà nên giúp đỡ lẫn nhau!"
Ôn Noãn mỉm cười: "Nhưng số bạc này cháu đưa cho ông, cũng mời bà con làm chứng, nếu ngày nào đó có người của Cẩn vương đến cửa nhà cháu đòi bạc thì mọi người làm chứng là toàn bộ số bạc mà nhà cháu đã bán từ việc bán ngọc thạch nguyên thạch đã đưa hết cho ông nội của cháu, để trả số nợ mà đại bá đang thiếu Cẩn vương! Nếu không cháu lo lắng nhà cháu không có bạc để trả thì sẽ phải đi tù!"
"Được! Tôi đến làm chứng cho!" Vợ Hữu Tài lớn tiếng nói.
"Tôi cũng làm chứng!"
Ôn Noãn nhìn ông Ôn mỉm cười: "Ông nội, vậy số bạc kia ông có muốn lấy không? Hiện tại cháu sẽ đi lấy cho ông?"
Nét mặt ông Ôn cứng đờ, lấy bạc của Cẩn vương để trả nợ cho Cẩn vương?
Nghĩ đến tình hình Đại Lang từ trong tù đi ra, ông có cảm giác như muốn chết!
"Quên đi, quên đi, số bạc kia cháu mau chóng đưa vào nha môn đi, tránh cho rước họa vào thân! Cẩn vương kia, người dân thường như chúng ta không thể trêu vào!" Ông Ôn nói xong, mang vẻ mặt xám xịt rời đi.
Hỏi Quế Chi lấy bạc dùng để xây nhà? Ông cũng không có mặt mũi đó, dù sao nhà của ông cũng vẫn chưa có bán!
Căn nhà để người ta ở còn chưa xây xong!
Ôn Noãn nhìn những người dân ồn ào: "Các thúc, các thím, mọi người ở cạnh nhà của cháu, mọi người có nhặt được mười lượng bạc trên đất không? Nhà của cháu không thấy mười lượng bạc đâu, đó là bạc của Cẩn vương, nếu nhặt được thì hãy nhanh chóng lấy ra! Không thì tìm giúp cháu với! Nếu không đến lúc đó cháu chỉ có thể nói mười lượng bạc đó đã đánh mất, cũng không biết ai nhặt, cháu không biết Cẩn vương có cho người điều tra cả thôn hay không?"
Điều tra cả thôn?!
Nói đùa gì vậy!
Những thôn dân vừa nghe xong đã vội chạy như ong vỡ tổ.
"Tôi không có nhặt được, cháu đừng có đổ cho tôi! Tôi chỉ mới vừa đi đến, đừng nói bạ, ngay cả tiền đồng cũng chưa thấy quá!"
"Tôi cũng không thấy! Đừng nghĩ nó nằm ở trên người tôi...".
Mọi người trong phút chốc đều chạy đi hết!
Đặc biệt là những người có mười hai lượng bạc trong nhà thì chạy rất nhanh.
Ôn Noãn cười lạnh trong lòng, nghĩ đến cố ý tìm cả đám người đến đây nhìn xem cũng không sao!
Bọn họ biết lợi dụng còn nàng thì không chắc?
Đừng thấy nàng như vậy, nhưng nàng rất thông minh!
Ôn Noãn xoay người đi vào nhà, đóng cửa sân lại.
Ông Ôn xám xịt trở về nhà.
Ông nói lại lời nói của Ôn Noãn đã nói cho Chu thị.
Chu thị tức đến mức xé chiếc khăn cầm trong tay ra làm hai mảnh, trong lòng nhịn không được mắng: Con tiểu tiện nhân kia không chết, mà đầu óc càng ngày càng sáng suốt ra!
Cái cớ như vậy cũng có thể nghĩ ra!
Tiện nhân này sao không chết đi!
Chu thị nằm ở trên giường, tức giận mà đem mười tám đời tổ tông của Vương thị mắng một lần, cũng đem cả nhà Ôn Noãn ra nguyền rủa một lần mới chịu thôi.
Ông Ôn thở dài: "Hỏi trước nhà Bảo Trân xem có thể mượn được chút bạc không, mọi người có bao nhiêu mượn bấy nhiêu, còn không thì mượn xung quanh một chút! Gia Quý, nhạc mẫu của con gia cảnh tốt hơn, con xem có thể mượn nhiều hơn một chút được không, cha sẽ thử đất ruộng bán được bao nhiều..."
Ông Ôn nhìn thoáng qua Quách Thiến Ni, cuối cùng ngại ngùng mở miệng nói cháu dâu lấy chút bạc ra, mọi người trong trấn đều biết của hồi môn của nàng ta rất nhiều.
Ông Ôn chỉ nói: "Cả nhà phải cùng đoàn kết, mới có thể vượt qua cửa ải khó khăn lần này, tổ vỡ thì không còn trứng lành!"
Quách Thiến Ni cúi đầu giả vờ như đang uống nước không có nghe thấy. ...
Ngay khi cả nhà Ôn Gia Phú không còn đường xoay sở với số bạc ba vạn năm nghìn lượng kia, còn chuẩn bị bán nhà, bán cửa tiệm, và bán ruộng, thì người ở kinh thành đưa đến một bức thư từ Nhạc Thự!
Đây chính là thiệp mời Ôn Uyển hôm nay đến kinh thành tham gia tuyển chọn và huấn luyện của thiên thu yến.
Thiên thu yến diễn ra vào đầu xuân năm sau, mỗi năm đều được tổ chức vô cùng long trọng, Lễ Nhạc Phường cũng đã chuẩn bị từ nửa năm trước.
Hễ là nhạc nữ của dân gian được mời đến, đều sẽ phải đến kinh thành trước ba tháng để học các quy tắc cùng ma ma ở Trữ Tú cung.
Sau khi Tống Quý Cường biết việc này, ba vạn năm ngàn lượng kia, ông ta đã lập tức thay đại phòng trả tam vạn lượng!
Huyện thừa cũng giúp bọn họ trả năm ngàn lượng!
Nhà của đại phòng ở trên trấn mỗi ngày đều đông khách, có rất nhiều người mang theo lễ vật đến.
Nhà cũ của Ôn gia ở thôn nhà họ Ôn cũng có rất nhiều người đến tặng quà.
Sương mù kéo dài mấy ngày cuối cùng cũng tiêu tán, cả nhà đại phòng đã hãnh diện trở lại!
Một việc lớn như vậy, cả nhà Ôn Noãn cũng biết, nhưng cả nhà họ cũng không ai để ý.
Nhà của bọn họ gần xây xong rồi, Vương thị cùng tiểu cô lại đi Đại Phật tự để tìm ngày hoàng đạo mừng nhà mới.
Trong lòng Vương thị nghĩ dẫn Ôn Gia Mĩ đi là để có thể cầu con.
Tất nhiên, bà ấy cũng không nói ra, chỉ nói nữ nhi đi theo mình.
Ngô thị dẫn theo mấy tỷ muội Ôn Nhu đi nấu cơm ở bãi đất hoang.
Ba huynh đệ Ôn Thuần thì hoàn thành bài tập về nhà do lão Lâm giao, rồi mang bài tập đến phủ thành.
Chất lượng bài tập lần trước hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Lâm Hoằng Hạo, ông ấy đã điều chỉnh cường độ giảng dạy, và nghiêm khắc với bọn họ hơn.
Còn giao cho rất nhiều bài tập nhưng không có quy định thời gian, chỉ để bọn họ làm xong thì mang đến thư viện cho ông ấy sửa.
Ông ấy muốn xem ba đứa nhỏ có chịu được cường độ giáo dục này không.
Cho nên hôm nay cũng chỉ có mỗi Ôn Noãn ở nhà một mình.
Ôn Noãn ở nhà một mình nên nấu cơm cho Nạp Lan Cẩn Niên.
Nấu món ăn cho Nạp Lan Cẩn Niên cũng không thể quá đơn giản, dù sao thì hôm nào người ta cũng mang nguyên liệu nấu ăn tới, còn trả bạc.
Các món thịt đều như nhau, nhưng nàng sẽ chuẩn bị cho hắn hai món xào tinh tế.
Đều dùng rau dưa được dưỡng từ mây tía.
Ôn Noãn đang ở trong sân rửa rau củ, cửa cổng bị gõ vang.
Ôn Noãn vội chạy nhanh đi mở cửa.
Nạp Lan Cẩn Niên đứng ở ngoài cửa như chi lan ngọc thụ(1), trên tay của hắn là hai con cá trắm cỏ lớn được buộc bởi dây rơm.
Ôn Noãn!
(1) Người tài giỏi, ưu tú.
"Tiểu nha đầu, trưa nay ăn cá hầm cải chua được không?"
Mùi hương của cải chua này thật sự không tệ!
"Được." Ôn Noãn nhận lấy hai con cá lớn còn sống, nàng nghiêng người tránh sang một bên để hắn đi vào.
Nạp Lan Cẩn Niên đi vào liền rửa tay rồi ngồi xuống ở trong sân.
Hắn tự pha cho mình một ấm trà vừa uống trà vừa nhìn Ôn Noãn thành thạo giết cá, cắt cá thành từng miếng.
Ôn Noãn vừa xử lý xong hai con cá lớn, nàng ướp muối, cửa cổng lại bị gõ, Ôn Noãn nhân tiện nói: "Thập Thất ca, huynh mở cửa giúp tôi với."
Hiện tại Đại Hôi đã dẫn theo Tiểu Bạch vào núi, chưa đến giờ cơm sẽ không trả về, không có sói mở cửa đúng là phiền phức!
Con sói kia có vợ liền quên mẹ, mỗi ngày chỉ lo dẫn vợ mình lên núi chơi!
Nạp Lan Cẩn Niên cũng nghe lời đứng dậy di mở cửa.
Ôn Uyển ngày mai sẽ đi vào kinh thành, nên hôm nay nàng ta cố ý đi đến tạm biệt mấy tỷ muội Ôn Nhu.
Ôn Uyển nghe được huyện thừa phu nhân nói về các chuyện riêng tư của các gia đình giàu có, điều này cũng đã gợi ý cho nàng ta, có đôi khi chung sống tốt với mấy tỷ muội trong nhà cũng là chuyện rất quan trọng, vào những lúc quan trọng nói không chừng sẽ là sự giúp đỡ tốt cho mình.
Nhất là khi nàng ta muốn bước vào cái vòng tròn cao quý trong kinh thành kia, thì nàng ta càng phải toàn diện mọi mặt một chút, cũng phải nghĩ xa một chút.
Lỡ như...
Nếu không có mối quan hệ tốt với tỷ muội, như vậy cũng sẽ có hại cho nàng ta không phải sao?
Cổng vừa mở ra, Ôn Uyển nở nụ cười, sau đó nụ cười cũng cứng đờ, mắt mở thật lớn, sự hoảng sợ trong mắt của nàng ta cũng không hề che giấu được.
Nhưng nàng ta nhanh chóng lấy lại tinh thần, trên mặt Ôn Uyển phiếm hồng, nàng ta cúi đầu, véo áo hành lễ: "Công tử, đây là nhà họ Ôn đúng không?"
Tim của nàng ta đập bịch bịch, vị công tử này là ai? Sao lại xuất hiện ở trong này.
Dáng vẻ cũng quá tuấn mỹ, quả thật còn chói mắt hơn cả ánh mặt trời.
Còn có cả cách ăn mặc của hắn, khí chất cao quý cùng phong thái này, chắc đây không phải là người bình thường, phong thái tự nhiên này chỉ có xuất thân từ phú quý mới có thể dưỡng thành.
Nàng ta chưa từng gặp qua nam tử nào xuất chúng như vậy!
Công tử huyện thừa, hay biểu ca Tống Cẩm Hâm nhà bà cô cũng không có phong thái này của hắn.
Tâm tư của Ôn Uyển trong nháy mắt đã quay trở lại!
Nàng ta lập tức nhớ đến Thập Thất công tử trong miệng của Quách Thiến Ni!
Nạp Lan Cẩn Niên liếc nhìn nàng ta một cái, hắn lạnh lùng không nói gì, xoay người đi vào trong sân.
Ôn Uyển: "..."
Nàng ta lặng lẽ nhìn bóng dáng tuấn mỹ cùng dáng người thanh nhã cao lớn của đối phương, tấm lưng kia không chỉ đẹp mà còn có khí chất vô cùng lớn!
Nhưng mà ánh mắt của Ôn Uyển lướt đến bàn tay phải trống không của hắn, đồng tử cũng co rụt lại:
Đáng tiếc-
Người giàu có thì sao? Cũng chỉ là một người tàn phế!
Khó trách lại xuất hiện ở nơi hoang vu hẻo lánh này, có lẽ đã bị gia tộc vứt bỏ.
Điều này rất hay xảy ra ở những gia đình giàu có.
Nghĩ đến đây, sự bất ngờ vừa rồi của Ôn Uyển cũng phai nhạt.
Nàng ta nhẹ nhàng bước theo sau, đi vào trong, trên khuôn mặt tươi sáng và kiều diễm nở ra nụ cười mà nàng ta cho là đẹp nhất: "Noãn nhi, trong nhà có khách sao? Vị công tử này là?"
Giọng nói dịu dàng êm tai, giống như chim hoàng anh.