Ôn Lượng lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Ôn Gia Tường cùng Ôn Gia Quý ra cửa liền đi hướng trấn trên, hai người cũng chưa nhắc lại việc gọi Ôn Gia Thuỵ.
Bọn họ thật sự không làm được chuyện không phúc hậu như vậy.
Tới trấn trên, Ôn Gia Quý kéo Ôn Gia Tường trở lại hiệu thuốc đi ngủ.
"Nhị ca, không đi tìm bà cô sao? Vậy đại ca phải làm sao bây giờ?"
"Tìm, nhưng hiện tại đến phủ thành, cửa thành đều đã đóng, đệ có thể đi vào sao? Chúng ta ngủ một lát, ngày mai đến trước khi cửa thành mở là được."
Mẹ của ông ấy là người hồ đồ, bọn họ không đi cũng sẽ bị ép buộc đi.
Nhưng bọn họ không thể ngốc như vậy, thật sự ngoan ngoãn đi đường đêm đến phủ thành tìm người.
Đi cũng vô dụng!
Ôn Gia Tường sờ đầu: "Vẫn là nhị ca nghĩ chu đáo."
――
Ngày hôm sau
Trong đại lao, phía trên công đường, Nạp Lan Cẩn Niên lười biếng ngồi quang minh chính đại trên ghế, tay gác ở trên bàn thưởng thức đường mộc, bộ dáng như bất cần đời.
Huyện Thừa quỳ trên mặt đất, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh: "Cẩn Vương tha mạng, hạ quan không biết đó là quặng ngọc mà Vương gia đã mua, cho nên sai nha kia mói nói có thể mua, hạ quan mới có thể làm hắn bán cho Ôn Gia Phú.
Lý Vệ làm việc ở trong nha môn có thể làm chứng chuyện này! Hạ quan chỉ nghĩ có thể tăng thêm thu nhập cho nha môn. Hiện tại lại là thời điểm nông nhàn, hạ quan nghĩ nhiều chút bạc có thể dùng xây dựng đê, năm sau bá tánh cũng có thể an tâm hơn."
Nạp Lan Cẩn Niên nghe xong lời này mới nâng mắt nhìn hắn một cái: "Ồ? Làm khó Huyện Thừa đại nhân còn có lòng mưu tính phúc lợi cho bá tánh."
"Hạ quan là Huyện Thừa, mưu phúc phúc lợi cho bá tánh là chức trách của hạ quan."
Nạp Lan Cẩn Niên gật đầu: "Khá tốt! Nếu như người trong nha môn không biết bổn vương đã mua quặng ngọc, gây ra việc bán thêm một lần! Người không biết không có tội, bổn vương sẽ không so đo việc này!"
Huyện Thừa đại nhân nghe xong thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhanh chóng dập đầu: "Vương gia anh minh."
"Nhưng mà" Nạp Lan Cẩn Niên chuyển chủ đề: "Quặng ngọc của ta đã bị các ngươi khai thác một nửa, bộ phận tổn thất này các ngươi phải bồi thường cho bổn vương!"
Huyện Thừa nghe được lời này gật gật đầu: "Đúng vậy! Quặng ngọc kia mua với giá ba vạn lượng, hạ quan lấy nó về làm bồi thường cho Vương gia được không?"
Quặng ngọc thấp kém kia coi như đưa cho Cẩn Vương! Có thể kết giao với Cẩn Vương cũng tốt.
Nạp Lan Cẩn Niên không nói gì, trên tay tiếp tục việc thưởng thức đường mộc, chỉ lạnh lùng nhìn Huyện Thừa.
Âu Dương Hoài An đập bàn thật mạnh: "Lý đại nhân, quặng ngọc của Cẩn Vương là một tòa quặng phỉ thúy! Khai thác ra đều là phỉ thúy nguyên thạch, phỉ thúy chính là loại đế vương lục, bồi thường ba vạn lượng cho Cẩn Vương? Ngươi đang tống cổ ăn mày sao?"
Huyện Thừa đại nhân hoảng sợ, vội dập đầu: "Hạ quan không dám, chính là quặng ngọc kia khai thác ra đều ngọc thạch thấp kém chứ không phải phỉ thuý nguyên thạch!"
Nếu như bồi thường dựa theo phỉ thúy nguyên thạch, vậy thì hắn phải bồi thường bao nhiêu bạc?
"Nói hươu nói vượn! Quặng ngọc kia khai thác ra rõ ràng tám chín phần mười là phỉ thúy, ngươi thế mà lại muốn lừa gạt Cẩn Vương! Quả thực to gan lớn mật!"
Huyện Thừa quả thực oan muốn chết: "Hạ quan sợ hãi, đại nhân, quặng ngọc kia thật sự chỉ là ngọc thạch thấp kém! Không tin ngươi có thể phái người đi khai thác mấy khối, sau đó cắt nó ra xem! Hạ quan cho dù có gan bằng trời cũng không dám lừa gạt Vương gia!"
Nạp Lan Cẩn Niên cười lạnh: "Vì tránh cho Lý đại nhân nói bổn vương lấy quyền áp người, uy hiếp Lý đại nhân bồi thường khoản tiền kếch xù cho bổn vương, bổn vương hiện tại mang Lý đại nhân đi nơi đó khai thác mấy khối nguyên thạch ra cho hắn nhìn xem, toà quặng ngọc kia của bổn vương rốt cuộc là phỉ thúy ngọc quặng hay vẫn là quặng ngọc thấp kém!"
Vì vậy, Huyện Thừa lại bị người mang đi đến chỗ tòa quặng ngọc đã khai thác được một bộ phận kia, dưới cái nhìn của hắn, mấy khối nguyên thạch khai thác ra, hơn nữa cắt ngay tại chỗ đều có màu sắc diễm lục, lấp lánh trong trẻo! Là phỉ thúy tốt!
Âu Dương Hoài An nhìn Huyện Thừa hừ lạnh một tiếng: "Lý đại nhân, ngươi còn có gì để nói không?"
Huyện thừa: "..."
Huyện Thừa cảm thấy mình oan muốn chết: "Thưa đại nhân, thứ mà hạ quan khai thác ra thật sự đều là ngọc thấp kém! Nếu như hạ quan có nửa câu nói dối, thiên lôi đánh xuống! Việc này có thể là hạ quan vừa khai thác hết ngọc thấp kém, cuối cùng mới xuất hiện ngọc tốt!"
"Vớ vẩn!" Âu Dương Hoài An nổi giận!
"Lý Hoài Ân, ngươi và Ôn Gia Phú khai thác nhầm quặng ngọc của Cẩn Vương, bản quan lệnh cưỡng chế các ngươi..."
Cuối cùng, Huyện Thừa cùng Ôn Gia Phú và cả Tống Quý Cường bị phạt bồi thường Nạp Lan Cẩn Niên hai mươi vạn lượng, hơn nữa, tổng cộng ba vạn lượng mua quặng ngọc cộng lại là 23 vạn lượng bạc trắng.
Huyện Thừa hiện tại lòng muốn chết đều có!
Hai mươi vạn lượng, hắn làm Huyện Thừa nhiều năm như vậy cũng chỉ tham ô được khoảng mười vạn lượng, hiện tại còn phải cho không mười ba vạn lượng!
Ôn Gia Phú bị nhốt vào trong nhà lao hai ngày một đêm mới được thả ra.
Mặc dù ông ta ở trong tù không bị nghiêm hình bức cung, nhưng ông ta ở trong nhà tù kém cỏi nhất, nói là ổ chuột cũng không quá, ông ta vừa buồn ngủ thì sẽ bị chuột cắn ngón chân!
Như vậy còn chưa xong, bên cạnh còn có người điên, không biết chui vào nhà tù của ông ra như thế nào, đầu xù tóc rối, cả khuôn mặt toàn là máu, không nhìn rõ mặt, bóp chặt cổ ông ta muốn ông ta đền mạng, suýt chút nữa muốn mạng già của ông ta!
Sau đó, cai ngục đến kéo ông ta đi, mới cứu ông ta được một mạng, nếu không thì ông ta đã chết trong nhà lao!
Sau lại kẻ điên kia bị cai ngục dùng xích sắt khóa lại, nhưng thỉnh thoảng đột nhiên la hét lên nói có quỷ tới!
Một người trong nhà tù khác nửa đêm kể chuyện xưa, nói phạm nhân ở trong nhà tù kia chết như thế nào, từng người chết như thế nào.
Thỉnh thoảng lại có chuột chạy tới cắn người.
Quả thực khiến người phát điên!
Thần kinh ông ra bị hoảng hốt, cả đêm cảm nhận gió lạnh thổi, giống như có thứ gì đang tới gần mình.
Bị tàn phá về cả thể chất và tinh thần!
Ông Ôn nhìn mặt đầu heo của con trai cả mình, gương mặt tiều tụy, bước ra khỏi nhà lao như thể đã trải qua rất nhiều gian khổ, nước mắt ông rơi lã chã!
Con của ông phải chịu tội rồi!
"Cha!" Ôn Gia Phú thấy ánh mặt trời, thấy ông Ôn lập tức nhào qua, khóc rống lên.
Ông Ôn ôm hắn vỗ vỗ lưng: "Không sao, đều là hiểu lầm!"
Ôn Ngọc đỏ mắt nói: "Cha, cha bị thương sao? Không sao chứ?"
Ôn Uyển ngửi được một mùi hôi, im lặng lui về phía sau vài bước.
Tiểu Chu thị nhìn tướng công của mình được thả ra ngoài, bà ta lau nước mắt nhưng không có tiến lên: "Tướng công, nhà ta đào quặng ngọc của Cẩn Vương, Huyện Thừa đại nhân nói chúng ta và bà cô phải bồi thường bảy vạn lượng!"
Bảy vạn lượng?!
Ôn Gia Phú hai mắt tối sầm, trực tiếp ngất đi!
Muốn mạng người!
――
Sau khi bà cô Ôn Bảo Trân trở lại nhà cũ Ôn gia biết được tin tức này, hai mắt cũng tối sầm!
Khai thác quặng ngọc hơn nửa tháng, bạc không kiếm được một xu lại còn phải mất thêm ba vạn năm ngàn lượng!
Chỉ là bọn họ dám không bồi thường bạc cho Cẩn Vương sao?
Không dám!
Chu thị vừa lo lại vừa tức!
Gia sản của họ một vạn lượng còn không có thì lấy đâu ra ba vạn năm ngàn lượng?
Người một nhà đều mặt ủ mày ê.
Ôn Uyển cúi đầu, nhẹ giọng thở dài: "Ai, lúc trước nếu không phải nhà tứ thúc nhặt được một khối phỉ thúy nguyên thạch thì nhà ta cũng sẽ không chọc phải tai họa này."
Tiểu Chu thị nghe vậy hai mắt sáng lên.
Mắt tiểu Chu thị sáng lên, bà ta cầm khăn tay lau khóe mắt: "Cũng do chúng ta xui xẻo, người ta tùy tiện nhặt được lại là Đế Vương lục, chúng ta mở ra nhiều như vậy nhưng toàn là ngọc thạch thấp kém, hơn nữa lại còn bị người khác cướp đi, nếu không thì bán ra mấy khối cũng đủ bồi thường!"
Ôn Ngọc lau nước mắt, tức giận nói: "Cái nhà ôn thần kia, gặp bọn họ nhà chúng ta sẽ không có chuyện tốt! Xui xẻo vô cùng! Sau này chúng ta cách xa bọn họ một chút! Có chuyện gì cũng đừng mời bọn họ!
Chu thị thở dài, liếc nhìn ông Ôn không nói gì.
Ông Ôn cũng đang rất phiền lòng!
Ôn Gia Phú trầm ngâm: "Bà nói xem, việc này có khi nào là lão Tứ cố ý hãm hại tôi không?"
Nếu không sao có thể trùng hợp như vậy?
Ôn Lượng tức giận nói: "Dùng sao nhà bọn họ cũng không thoát được có liên quan!
Quách Thiến Ni không nói gì, chẳng lẽ người ở phòng tứ còn có thể liên hợp với Cẩn Vương hãm hại bọn họ?
Bọn họ làm sao có thể quen được Cẩn Vương?
Nhưng mà rõ ràng họ muốn kéo tứ phòng xuống nước, nàng ta cũng không nói thêm gì, chỉ cần không nghĩ đến của hồi môn của nàng ta là được.
Chu thị thấy ông Ôn không nói lời nào, trong mắt lóe lên sự căm hận, bà ta lấy khăn giả vờ lau nước mắt: "Chúng ta đã bỏ hết bạc để mua quặng ngọc, hiện tại trong nhà không còn bạc, còn rước lấy tai ương ngập đầu!"
Chu thị nhìn Ôn Gia Quý cùng Ôn Gia Tường: "Lần này đại ca của hai đứa bị người ta hãm hại, huynh đệ mấy đứa nhất định phải đoàn kết với nhau! Giúp đại ca lấy lại ba vạn năm nghìn hai này, cùng vượt qua cửa ải khó khăn! Số bạc này sau này nhật định sẽ trả lại cho hai đứa, đều là người một nhà phải gắn kết chặt chẽ như dây thừng, cùng nhau hợp lực! Bốn huynh đệ mấy đứa phải đoàn kết với nhau! Thì chúng ta mới có đường sống!"
Chu thị nhấn mạnh vào bốn huynh đệ.
Ôn Gia Quý cùng Ôn Gia Tường cũng không từ chối, đều là huynh đệ có thể giúp đỡ thì giúp đỡ, chẳng qua bọn họ cũng không còn bao nhiêu bạc!
Tiền công ngày thường đều do Chu thị cầm lấy một nửa. ,
Tiền riêng của bọn họ thì còn cách ba vạn năm nghìn quá xa!
Ông Ôn gật đầu, người một nhà nên như vậy.
Chu thị lại nhìn về phía ông Ôn, than thở khóc lóc: "Ông ơi, nếu chúng ta không có! Chẳng phải lão tứ đã bán được một viên Đế Vương lục? Có lẽ sẽ được vài vạn lượng! Hay ông đi hỏi nó mượn một chút đi! Sau này tôi chắc chắn sẽ trả lại cho bọn họ, bọn họ muốn viết giấy vay nợ thì ông cứ để bọn họ viết giấy vay nợ. Đại Lang phải vượt qua cửa ải này! Lương nhi và Uyển nhi vẫn còn một tương lai tươi sáng!"
Ông cụ đi mượn nợ, ông cụ viết giấy vay nợ, đến lúc đó con trai của ông dám đi đòi nợ cha mình hay sao? Như vậy thì quá bất hiếu! Không sợ mọi người cho chết đuối trong bãi nước bọt sao?
Ôn Gia Phú do dự nói: "Lão tứ xây nhà cũng tốn không ít bạc! Con chỉ sợ không mượn được tiền".
"Xây nhà cũng chỉ tốn một trăm mấy chục lượng là đủ rồi, có thể vay mấy ngàn lượng cũng được! Hơn ba vạn lượng, chúng ta bán hết đồ đạc trong nhà cũng không đủ nữa! Đây là đang ép nhà chúng ta chết mà!"
Lời nói này là thật, ba vạn năm nghìn hai, bán hết mọi thứ cũng không thấm vào đâu!
Đem cả nhà đại phòng bán mình làm nô cũng không đủ! Số bạc này khiến gia đình bọn họ táng gia bại sản!
Ông Ôn do dự một chút, cuối cùng vẫn đi đến cuối thôn tìm Quế Chi mượn bạc.
Không chỉ có đến mượn Quế Chi mà còn muốn tìm mượn bà cô, cũng mượn luôn cả người trong thôn, không biết có đủ hay không.
Thế nhưng ông không thể nhìn con trai lớn của mình đi tìm chết!
Lưng ông Ôn cúi xuống nhìn như thể đã già đi mười tuổi.
Sau khi ông Ôn rời đi, Chu thị nói với tiểu Chu thị: "Con đi tìm vợ Vĩnh Phúc đi..."
Cuối thôn.
Vương thị trực tiếp cầm chổi đánh đuổi ông Ôn ra khỏi nhà: "Cút, nhà của tôi không có bạc cho mượn! Chuyện tốt không thấy ông nghĩ đến tôi! Mượn bạc thì đi tìm tôi! Ông cút đi, tôi không có nợ nần gì ông!"