Pháp Hoa đại sư sẽ không vô duyên vô cớ bảo nàng lưu lại vật phẩm thường đeo, giúp nàng tụng kinh khai quang.

Nha đầu này, có khi là lại có cái tai nạn gì thì sao!

Giờ phút này Đại Hôi đang ngồi ngay ngắn ở vị trí bên cạnh Ôn Noãn, nghe xong lời này, đầu chuyển hướng ra ngoài cửa sổ, mắt trợn trắng lên.

Ôn Noãn duỗi tay cầm lấy khối ngọc bội hình tròn đen như mực kia, ngọc bội ấm áp, còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của hắn.

Trên bề mặt điêu khắc một cái hình long phượng phức tạp cổ xưa, đồ đằng như vậy giống như đều đại biểu cho một loại truyền thừa.

Nàng muốn tháo ra.

Nạp Lan Cẩn Niên thấy vậy nhíu mày: "Mang theo, đừng có tháo ra."

"Ngọc bội này huynh mua ở nơi nào? Không giống ngọc bội bình thường. Mà giống bảo bối gia truyền hơn".

Đại Hôi gật gật đầu, tiểu tỷ tỷ rất thông minh.

"Không biết, ta cho người tùy tiện mua. Cô muốn trả bạc cho ta sao? Mười lượng." Nạp Lan Cẩn Niên lười biếng nói.

Dứt lời, hắn ngáp một cái, một dáng vẻ mơ màng sắp ngủ.

Ôn Noãn: "..."

Xe ngựa đi được khoảng hai canh giờ, Nạp Lan Cẩn Niên đã ngủ hai canh giờ.

Thật vất vả, xe ngựa cuối cùng cũng ngừng lại, bên ngoài truyền đến giọng nói của Lâm Phong: "Chủ tử, tới rồi."

Lúc này Nạp Lan Cẩn Niên mới mở mắt ra, duỗi cái eo lười biếng một cái, sau đó nhảy xuống xe ngựa.

Ôn Noãn cũng không nhịn được duỗi người, ngồi đến nỗi eo cũng mềm, sau đó nàng cũng đi theo xuống xe ngựa.

Ôn Noãn liếc mắt đánh giá bốn phía một cái, nơi này hình như là một nơi buôn bán trao đổi ngọc thạch.

Ôn Noãn thấy toàn bộ cửa hàng phố nơi này đều là bán ngọc thạch ngọc khí.

Ánh mắt nàng sáng lên.

Nạp Lan Cẩn Niên thấy vậy, không nhịn được khóe miệng khẽ nhếch lên: "Mang đủ bạc không?"

"Chỉ cầm theo một trăm lượng ngân phiếu, sao huynh không nói sớm?" Sớm biết thế thì nàng sẽ mang nhiều hơn một chút.

Nhưng mà nàng cũng không tốn bao nhiêu bạc.

Nạp Lan Cẩn Niên cười cười: "Không sao đâu, ta có, có thể... cho cô mượn, yên tâm mua đi!"

Ôn Noãn kinh ngạc liếc mắt nhìn Nạp Lan Cẩn Niên một cái, trong lòng có chút không hiểu.

"Đi thôi!" Nạp Lan Cẩn Niên nói.

Nạp Lan Cẩn Niên mang theo Ôn Noãn vào hậu viện của một gian cửa hàng.

Hắn đưa cho nàng một cái tay nải, chỉ vào một gian nhà ở: "Đi vào đổi thành nam trang, dịch dung một chút đi."

Ôn Noãn nhận lấy, ôm tay nải vào nhà.

Đây rõ ràng là một gian phòng dành cho nam tử, phòng ngủ kết hợp với thư phòng nên rất lớn, rất ngắn gọn, thật sự lạnh thấu xương giống như người nào đó.

Ôn Noãn liếc mắt đánh giá một cái rồi lập tức thu hồi ánh mắt lại, mở tay nải ra, phát hiện bên trong chính là một bộ nam trang màu xám bạc.

Nàng nhanh chóng thay, rất vừa vặn, rất vừa người.

Trong bao quần áo còn có vấn tóc của nam tử cùng màu và một cây trâm bằng bạch ngọc được làm thủ công tinh xảo, còn có một cái hộp bằng ngọc.

Nàng nhanh chóng búi tóc lên, sau đó mở hộp ra, phát hiện bên trong là một tấm da mặt hơi mỏng.

Ôn Noãn cầm lấy, da mặt này cũng không biết là làm từ nguyên liệu gì mà có cảm giác lạnh lẽo.

Nàng đi đến trước bàn trang điểm, dán da mặt lên, cảm giác lạnh lẽo kia, khiến nàng không tự giác mà lạnh run một cái.

Nàng liếc mắt đánh giá một cái hình ảnh chính mình trong gương, đã hoàn toàn thay đổi thành một khuôn mặt khác.

Thần kỳ!

Nàng thấy trên bàn trang điểm còn để một cái tráp, mở ra, bên trong quả nhiên là một ít đồ dùng để hoá trang.

Nàng lấy bút mi ra vẽ lông mày thành một đôi mày kiếm anh khí bức người.

Chợt vừa thấy trong soái khí lại nhiều thêm một tia sắc bén.

Vừa thấy là biết không dễ chọc.

Ôn Noãn rất vừa lòng với vẻ ngoài này.

Sau khi xong rồi, nàng dọn dẹp mọi thứ thật tốt, rồi mới đi ra ngoài.

Ngoài phòng, Nạp Lan Cẩn Niên ngồi ở đình hóng gió cách đó không xa, bên cạnh hắn còn có một người nam tử mặc hắc y đang đứng.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Nạp Lan Cẩn Niên nhìn qua, hắn vẫy tay với Ôn Noãn: "Lại đây."

Ôn Noãn đi đến, dạo qua một vòng, giống như đứa bé đang chờ thưởng, vẻ mặt chờ đợi nói: "Thế nào? Có thể nhìn ra là dịch dung không?"

Nạp Lan Cẩn Niên thấy cử chỉ của nàng hơi giống như đứa trẻ thì bật cười, nhưng mà nếu bỏ vẻ cơ trí vượt quá tuổi của nàng sang một bên thì nàng đúng thật cũng coi như là một đứa trẻ không lớn không nhỏ.

Hắn nghiêm túc đánh giá một chút bộ dáng nàng, hơi hơi mỉm cười: "Không tồi. Viên Lập, ngươi đưa tiểu công tử đi khắp nơi một chút."

"Tuân lệnh." Viên Lập kinh ngạc nhìn thoáng qua chủ tử, đây là lần đầu tiên hắn thấy chủ tử nhà mình cười phát ra từ nội tâm đến như vậy――

Vui vẻ?

Không sai đây là nụ cười phát ra từ nội tâm, không phải cười lạnh.

Ôn Noãn kinh ngạc: "Huynh không đi sao?"

Nạp Lan Cẩn Niên lắc lắc đầu: "Các ngươi đi thôi. Ta như vậy sẽ hấp dẫn ánh nhìn."

Hắn cũng muốn đi cùng nàng, nhưng mà tay hắn quá dễ khiến người khác nhận ra, cho nên vẫn là thôi đi.

Gặp gỡ Lý Hoài Ân mà bị nhận ra thì phía sau sẽ có chút phiền phức.

Ôn Noãn thấy hắn như vậy là biết hắn nghĩ cái gì: "Không sao đâu, ta có cách."

Con ngươi Ôn Noãn hiện lên một tia gian xảo.

Nạp Lan Cẩn Niên: "..."

Có phải hắn không nên đồng ý đúng không?...

Mười lăm phút qua đi, Nạp Lan Cẩn Niên bị hoá trang thành một nữ tử một tay khuynh quốc khuynh thành.

Viên Lập nhìn ngây người: Chủ tử không phải là nữ tử thật là quá lãng phí!

"Được rồi, bảo đảm cha huynh cũng không nhận ra huynh!"

Nạp Lan Cẩn Niên mở to mắt thấy dung mạo của mình, mặt cứ thế đen lại.

Hắn lạnh lùng nhìn Ôn Noãn, khiến Ôn Noãn nhìn thấy mà lông tóc trong lòng dựng ngược lên: "Đại ca, không thích sao? Ta sửa! Lập tức sửa!"

Lại mười lăm phút trôi qua, Nạp Lan Cẩn Niên thành một người vạm vỡ mày rậm mắt to, nhưng vẫn là một tay!

"Như vậy ai nhìn thấy huynh thì cũng không nhận ra được, huynh cũng không cần lo lắng người khác nhìn thấy huynh lại cảm thấy huynh giống thái giám đâu!"

Trông còn tuấn tú hơn cả mình, đi ở bên cạnh hắn hoàn toàn thành lá xanh. Ôn Noãn nhìn dáng vẻ của người nào đó, bỗng thấy thuận mắt hơn!

Nạp Lan Cẩn Niên: "..."

Cái cảm giác muốn giết người này là chuyện như thế nào?

Viên Lập: "..."

Cảm giác được sát khí lạnh thấu xương trên người chủ tử khiến người sợ hãi, thật sự đổ mồ hôi thay nàng.

Nàng thật đúng là không sợ chết!

Lại hoá trang chủ tử thành nữ tử, hiện tại lại dám nói chủ tử giống thái giám?

Viên Lập cho Ôn Noãn một cái ánh mắt tự cầu nhiều phúc.

Nạp Lan Cẩn Niên cắn răng, giọng nói lạnh thấu xương như băng, dường như mang theo uy hiếp: "Ta không lo lắng vấn đề này!"

Ôn Noãn kinh ngạc: "Huynh không lo lắng mình giống thái giám? Vậy huynh lo lắng cái gì?"

Đầu tiên Viên Lập là kinh ngạc một chút, sau đó: "Phì!"

Thật sự là không nhịn được!

Phát hiện tử vong chỉ trong tầm mắt, hắn nhanh chóng chạy đi thôi.

Hắn không thể cười!

Chỉ là thật sự không nhịn được, hắn cúi đầu, bả vai kích thích, cứ thế ôm bụng ngồi xổm xuống.

Trong phòng.

Nạp Lan Cẩn Niên hung hăng mà trừng mắt nhìn Ôn Noãn một cái, hơi lạnh trong mắt càng lớn: "Nha đầu, cô muốn tìm chết?"

Ôn Noãn nhanh như chớp chạy đi.

Chạy đến mấy chục mét bên ngoài, mới dừng lại được, nàng quay đầu lại vẫy vẫy tay với Nạp Lan Cẩn Niên: "Đi! Tôi nói đùa thôi! Nam tử hán đại trượng phu, huynh không cần keo kiệt như vậy đâu! Nhanh lên đi!"

Nạp Lan Cẩn Niên: "..."

Nha đầu này lại không sợ hắn?

Rõ ràng những nữ tử khác chỉ cần trên người hắn tỏa ra khí lạnh, thì đã sợ tới mức đầu cũng không dám nâng lên, thở cũng không dám thở mạnh.

Chứ đừng nói đến chuyện nói đùa với mình!

Tại sao nàng lại không sợ?

Nạp Lan Cẩn Niên bất đắc dĩ, yên lặng đuổi theo.

Viên Lập: "..."

Người mà dám nói đùa với chủ tử cũng không còn lại có mấy người!

Viên Lập nhìn một cao một thấp phía trước, bóng dáng một cường tráng một mảnh mai.

Đột nhiên hắn cảm thấy chủ tử có chút giống quả dưa hấu được ướp lạnh ngày mùa hè, vừa to vừa lạnh vừa ngọt?

Gặp quỷ! Đây là cái suy nghĩ quỷ quái gì thế?

Hắn lắc lắc đầu, nhanh chóng đuổi kịp.

Trên đường.

Nạp Lan Cẩn Niên đi ở bên tay trái Ôn Noãn, ngăn cách những người đi qua nàng, miễn cho va chạm vào nàng.

Viên Lập đi phía sau hai người một bước, ở phía sau Ôn Noãn che chở bọn họ.

Viên Lập là người giúp Nạp Lan Cẩn Niên xử lý mối làm ăn về ngọc thạch này.

Hắn khá quen thuộc với nơi này, nên hỏi Ôn Noãn:

"Tiểu công tử, người có gì muốn mua không?"

Đôi mắt Ôn Noãn đánh giá khắp nơi: "Thấy thích hợp thì mua."

Bên trong mỗi gian cửa hàng của con phố này đều có rất nhiều sản phẩm được chế tạo từ ngọc thạch, lớn thì có Ngọc Quan Âm cao đến một mét, nhỏ thì đến dây chuyền hoa tai bằng ngọc đều có.

Như là vòng ngọc, ngọc bội, phỉ thúy, ngọc cải trắng thường thấy thì càng là nhiều vô số kể.

Ôn Noãn ở trong một góc gian cửa hàng thấy một vật trang trí hình tòa ngọc thạch, trên ngọc thạch điêu khắc hai đóa Mẫu Đơn màu tím, còn có một con khổng tước thân trắng cái đuôi tím, bên cạnh khổng tước còn có một gốc cây lựu, trên cây kết hai trái thạch lựu lớn màu đỏ, ở chỗ khác còn có một vài lá xanh, ngụ ý hoa khai phú quý, nhiều con nhiều phúc.

Một ngọc bốn màu, quá tự nhiên, đúng là khó có được!

Thật đẹp, đáng tiếc đến gần xem là có thể phát hiện phần lưng khổng tước có một khối tạp chất màu đen, ảnh hưởng nghiêm trọng đến phẩm chất vật trang trí của ngọc thạch này.

Đây cũng là lý do vì sao vật trang trí bằng ngọc thạch đẹp đẽ khó có được như vậy, ngụ ý lại tốt đẹp như vậy lại bị đặt ở trong góc.

Ôn Noãn chỉ vào kiện vật trang trí kia hỏi: "Ông chủ, cái vật trang trí bằng ngọc thạch kia bao nhiêu bạc?"

Viên Lập thấy Ôn Noãn nhìn trúng cái vật trang trí này lập tức nói: "Tiểu công tử, tuy rằng vật trang trí này điêu khắc cũng không tồi, nhưng mà khối ngọc này có tỳ vết. Vật trang trí chú ý chính là ngụ ý, nhưng trên lưng khổng tước này có màu đen, đây là gánh tội thay, ngụ ý không tốt. Tiểu công tử không nên mua. Nếu mà người thích vật trang trí khổng tước ngọc thạch, lần sau gặp được ngọc tốt, ta sẽ cho người khắc cho công tử một bộ."

Hắn đã nhìn ra chủ tử đối với nàng không bình thường.

Chỉ cần nàng muốn, dựa vào sự dung túng của chủ tử đối với nàng, cho dù nàng muốn cái gì, kể cả muốn ngôi sao trên bầu trời thì chỉ sợ đều sẽ phải hái xuống cho nàng!

Hiếm khi có người hỏi giá, ông chủ lập tức nhiệt tình nói: "Nếu tiểu công tử thích, tôi bán cho cậu với giá một trăm lượng, coi như mở hàng. Bán với giá này là lỗ vốn lắm rồi! Nếu không phải trên mặt khổng tước có một khối đen, thì chắc chắn vật trang trí ngọc thạch này có thể bán với giá ba ngàn lượng trở lên!"

Vật trang trí khổng tước được đặt ở trong cửa tiệm khiến cho ánh mắt đầu tiên khi nhìn vào của bất kỳ vị khách nào cũng đầy sự kinh diễm, sau đó nhìn thấy vệt màu đen trên lưng con khổng tước thì ngay cả giá cả cũng chẳng thèm hỏi.

Năm đó nếu làm khối ngọc này thành ngọc bội, cũng sẽ không lỗ vốn như thế.

"Tôi cảm thấy con khổng tước gánh tội thay này thật đáng yêu! Không phải mua về làm vật trang trí, tôi muốn mua về chơi chơi! Chưởng quầy, có thể hạ giá một chút không? Năm mươi lượng đi! Năm mươi lượng tôi mua ngay! Coi như mua một món đồ chơi."

Viên Lập: "Tiểu công tử, năm mươi lượng cũng không nên mua, khối ngọc này nếu có thể điêu khắc ra màu đen trên đúng lưng của khổng tước, nói không chừng những chỗ khác bên trong miếng ngọc này cũng có thể có màu đen, vậy không phải vừa gánh tội thay, lại có lòng dạ hiểm độc? Ngụ ý không tốt! Lão phu nhân sẽ mắng ngài, ta dẫn ngài đi mua con khổng tước khác đẹp mắt hơn."

Nạp Lan Cẩn Niên nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Ôn Noãn, giống như bầu trời đêm đầy sao.

Hắn không nói gì, chỉ đứng bên cạnh nàng, tư thái đảm đương vai trò của một người bảo vệ, để mặc nàng cò kè mặc cả, mà Viên Lập đứng bên vuốt đuôi mèo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play