Trên núi.

Một bóng dáng tối đen đứng ở trên đỉnh núi, vạt áo tung bay.

Ánh mắt của bạch y nam tử lạnh thấu xương nhìn những người phía dưới đang khí thế ngất trời mà khai thác quặng ngọc.

Dưới chân núi, Ôn Gia Phú và huyện thừa đại nhân đang vây quanh một khối đá ngọc thạch có đường kính giống thùng gỗ to, cẩn thận nghiên cứu như đạt được bảo vật.

Ôn Gia Phú kích động hỏi một vị lão giả: "Sư phó, cục đá này là ngọc thạch sao?"

Lão nhân nói: "Không sai, tôi dám cam đoan tuyệt đối là ngọc thạch!"

"Vậy tỉ lệ như thế nào?" Huyện thừa khẩn trương hỏi.

Cái này liên quan đến việc về sau hắn ta sẽ có tài nguyên cuồn cuộn hay không đây!

"Không kém! Tôi đoán chắc là phỉ thúy chiếm đa số."

Hai người nhìn nhau, cười!

Giàu to!

Giàu to!

"Mau, mở ra để xem!" Bàn tay Huyện thừa vung lên.

Hắn ta đã cho "Trọng binh" ngày đêm canh gác ở chỗ này, còn mời thiết giải đá sư tới nơi này giám định đá nguyên thạch.

Chuẩn bị nhiều ngày, còn ở nơi này xây dựng mấy gian nhà tranh để cho công nhân lấy quặng ở, khiến cho bọn họ thuận tiện ngày đêm lấy quặng, hôm nay cuối cùng cũng đào ra một khối nguyên thạch ngọc thạch!...

Phía trên đỉnh núi, hắc y nhân hỏi: "Chủ tử, có cần thần đi lấy lại quặng ngọc không?"

Chỉ cần hắn đi nói quặng ngọc kia hắn đã sớm mua, nha môn lại không biết làm cho một núi bán nhiều nơi, là có thể lấy lại được.

Chỉ cần hắn nói ra thân phận chủ tử, thì sẽ không có ai dám đoạt với bọn họ.

Lấy lại sao?

"Không cần! Lưu ý một chút hướng đi sau khi bọn họ mở nguyên thạch ra là được. Nếu là ném đi, thì nhặt toàn bộ về đây." Ánh mắt Nạp Lan Cẩn Niên lại lạnh băng ba phần.

"Tuân lệnh." Hắc y nhân không rõ vì sao chủ tử không lắy quặng ngọc về, nhưng hắn cũng không hỏi nhiều.

Hắn chỉ cần nghe theo lệnh mà làm việc là được rồi.

Hai người nhìn đến nơi này thì không tiếp tục đi xuống xem nữa mà trực tiếp xuống núi.

Sau khi hai người rời đi không lâu, ngọc thạch nguyên thạch kia đã bị cắt ra.

"Đây là phỉ thúy?" Huyện thừa nhìn lão giả.

Chẳng lẽ người này coi ông ta thành tên ngốc?

Cái trán của lão giả đổ mồ hôi: "Không, không phải."

Tại sao sẽ là ngọc thạch thấp kém nhất?

Cái này bán không được bao nhiêu bạc!

Ôn Gia Phú tương đối lạc quan: "Đại nhân, cái này chỉ là vật liệu thừa, có khả năng thiếu chút nữa sẽ có ngọc chất lượng! Chúng ta đi nhìn lại cái khác được khai thác ra xem thế nào đi!"

"Cắt! Nhanh chóng cắt cho ta!" Huyện thừa trực tiếp ném khối ngọc thấp kém vừa bị cắt ra sang một bên.

Cuối cùng, khai thác ra được mấy khối nguyên thạch, nhưng chất ngọc đều là kém đến không thể kém hơn.

Khí lạnh từ lòng bàn chân Ôn Gia Phú bắt đầu bốc lên trên trán!

Hắn ta ngẩng đầu nhìn cả tòa núi, một cái suy nghĩ đáng sợ ở trong đáy lòng hắn ta dâng lên -

Cả tòa núi này sẽ không đều là...

Hắn giật mình một cái, cả người run lên!

Phốc! Hắn nhanh chóng dập tắt cái suy nghĩ vừa bốc lên kia giống như dập tắt ngọn lửa!

Không!

Nhất định sẽ không!

"Cắt, cứ khai thác ra thì cắt hết cho ta!" Huyện thừa xoa xoa mồ hôi lạnh không tồn tại trên trán, tức muốn hộc máu. ...

Huyện nha, Âu Dương Hoài An biết Nạp Lan Cẩn Niên tới, lập tức chạy tới.

Một bước vào trong phòng, hắn ta lập tức kêu rên:

"Thập Thất, huynh thật không phúc hậu! Núi đá kia ta bán sai rồi, ta sai rồi! Ta có tội đáng chết vạn lần! Nhưng mà ta đã bồi thường ba vạn lượng cho tiểu cô nương rồi! Ngươi lại còn muốn hạ mệnh lệnh như vậy? Từ thời thiên cổ tới nay, sông Đức Xa vào mùa xuân bị lũ lụt đều chưa từng được chữa khỏi! Huynh bắt ta trong một năm tìm được biện pháp trị thủy, ta trị như thế nào? Lại nói thời gian một năm, cũng không tích đủ bạc để xây dựng đê!"

Mối nguy nước sông Đức Xa kia, mỗi năm đều tốn mười mấy vạn lượng đi vào nhưng đều là như muối bỏ biển.

Muốn chữa khỏi thì dù thế nào cũng phải mất mấy trăm vạn lượng bạc trắng, ngày đó hắn ta còn âm thầm may mắn, sông Đức Xa này tuy chảy qua huyện Ninh Viễn, nhưng nơi hiểm trở nhất lại ở huyện Hoài Đức, thuộc sự quản lý của huyện lệnh huyện Hoài Đức!

Tại sao hôm nay lại luân chuyển rơi xuống trên người hắn?

Nạp Lan Cẩn Niên nghiêm trang nói: "Đây là mệnh lệnh của Công Bộ, không liên quan tới bổn vương".

Mắt Âu Dương Hoài An trợn trắng, nếu hắn ta tin Nạp Lan Cẩn Niên thì hắn ta là cái đại đầu quỷ!

Hắn biết người này sẽ không bỏ qua mình đâu!

"Đại ca, ta nghĩ cách giúp huynh lấy quặng ngọc về, huynh tha cho ta đi!"

Nạp Lan Cẩn Niên lạnh nhạt nhìn hắn ta một cái: "Chuyện quặng Ngọc, ngươi dám nhúng tay và một chút, thì ngươi lập tức đến huyện Đức Hoài xử lý đường sông đi!"

Âu Dương Hoài An lập tức câm miệng.

Hắn không phải Đại Vũ, thật sự không am hiểu trị thủy!

Nạp Lan Cẩn Niên từ đế đô trở về, buổi chiều Ôn Noãn lại được lên núi trị tay cho hắn.

Ôn Noãn bắt mạch giúp hắn xong, phát hiện tay hắn lại về trạng thái giống như trước khi gặp nàng: "Huynh lại trúng độc?!"

Nạp Lan Cẩn Niên cũng không quá để ý: "Chắc là vậy!"

Ôn Noãn thấy vậy xụ mặt nói: "Lại trúng một lần nữa, tay này đành phải thật sự phế đi! Thần tiên cũng không cứu trở lại được."

Người này chắc là sẽ không ngốc đến mức đã có một lần lại thêm một lần trúng độc, như vậy chỉ có một nguyên nhân, lần này là hắn mặc kệ để cho trúng độc!

Nạp Lan Cẩn Niên: "..."

Dáng vẻ Tiểu nha đầu tức giận có chút khủng bố!

"Lần sau sẽ không!" Hắn sờ sờ cái mũi.

"Liên quan gì đến ta, dù sao lại có lần sau thì ta không trị được, huynh mời người giỏi khác là được."

Nạp Lan Cẩn Niên: "..."

"Tiểu nha đầu, cô có biện pháp nào khiến ta nhìn qua như là không có một cái cánh tay không?"

"Cái này quá đơn giản".

Hai người đi vào nội thất, hai canh giờ sau thì trở ra.

Ống tay áo bên phải của Nạp Lan Cẩn Niên trở lên rỗng tuếch!

Đồng tử Lâm Phong co rụt lại: "Chủ tử, tay người... ?"

"Chém rồi."

"..."

"Ta đi đây." Ôn Noãn vẫy tay cáo từ.

"Được."

Ôn Noãn ngồi ở trên lưng Đại Hôi rồi rời đi.

Nạp Lan Cẩn Niên nhìn bóng dáng đi xa rồi mới nói với Lâm Phong đang đứng phía sau: "Truyền tin về kinh, nói bổn vương lại trúng độc, tay không giữ nổi, nên đã chém rồi."

"Tuân lệnh." Lâm Phong nhìn ống tay áo trống trơn kia, rốt cuộc là chém thật hay là chém giả?

Ôn Noãn đánh giá Ôn Gia Phú bên kia chắc là đã khai thác ra được một ít ngọc thạch nguyên thạch.

Nàng lại bảo Đại Hôi đưa nàng lên núi nhìn xem.

Nàng đứng lấp ở một tòa núi nhỏ giữa sườn núi, nhìn hình ảnh khí thế ngất trời phía dưới lộ ra một nụ cười nhẹ.

"Đại Hôi, đi thôi!"

Đại Hôi nhanh như chớp mang theo Ôn Noãn xuống núi.

Mấy ngày kế tiếp, quặng ngọc thạch bên kia mỗi ngày khai thác ra ngọc thạch đều là ngọc thạch thấp kém, bán đi một lượng bạc một khối chỉ sợ đều không có người muốn.

Thứ ngọc này, những gia đình phú quý mới hay dùng nhiều, loại ngọc thấp kém được mài giũa ra này, cứ cho là có khắc ra hình hoa thì những gia đình phú quý kia cũng chướng mắt, bán cho người nghèo khổ, thì lại bán không được giá, từng phút từng giây đều phải trả bằng tiền công!

Mấy ngày nay Ôn Gia Phú gấp đến độ miệng cũng sinh ra một vòng vết bỏng rộp.

Ngàn vạn lần đừng là toàn bộ đều là ngọc thạch thấp kém!

Hắn ta đã đầu tư mấy ngàn lượng bạc đi vào.

Lấy quặng cũng có nguy hiểm, tiền công mỗi ngày của mỗi người công nhân đều phải một trăm văn.

Hiện tại khai thác ra ngọc thạch đem đi bán, cục lớn thì Thương nhân ngọc thạch cũng chỉ thu một lượng bạc cho một khối, còn cục nhỏ thì lại chỉ bán được mấy trăm văn.

Quặng ngọc kia có thể khai thác ra được nhiều hơn ba vạn khối ngọc thạch không?

Cứ cho là có thể, vậy tiền công công nhân không cần tính sao?

Huyện thừa đại nhân cũng gấp đến độ ngủ không yên.

Lại thêm hai ngày khai thác, nếu vẫn là ngọc thạch thấp kém như cũ, thì hắn ta sẽ quyết định những nguyên thạch được khai thác ra sẽ không cắt nữa, mà cứ thế bán nguyên thạch đi.

Như vậy mới có thể kiếm bạc!

Kinh thành, Thái Hậu nhận được tin tức cánh tay Nạp Lan Cẩn Niên lại lần nữa trúng độc bị phế đi, bất đắc dĩ đành phải chặt bỏ, cứ thế bị hôn mê.

Hoàng Thượng cho truyền thái y, lại phái thái y đi huyện Ninh Viễn, cũng để ba bộ là Mật Thám viện, Hình Bộ, Đại Lý Tự tra rõ việc này, nhìn xem rốt cuộc là ai hạ độc.

Phủ Đại tướng quân, Quách Minh Diễm nghe nói đến việc này, vẻ mặt khó có thể tin: "Toàn bộ tay bị chặt bỏ sao? Sao có thể? Không phải nói đã khôi phục tri giác sao?"

Không được, nàng ta muốn đích thân đi xem!

Lão tướng quân bên trong thư phòng, vẻ mặt Quách đại tướng quân âm trầm: "Cha, việc này cha thấy thế nào? Có thể có gian dối ở đây không?"

"Khó nói." Quách lão Đại tướng quân cũng là một trận đau đầu.

Năm trước Cẩn Vương trúng độc này chính là thiếu chút nữa mất đi tính mạng, toàn bộ thái y của Thái Y Viện bó tay không còn cách nào. Sau đó vẫn là lão thần y cùng Phong tiểu thần y liên hợp lại mới bảo vệ được tính mệnh của hắn, chỉ là cũng không thể thanh trừ hoàn toàn độc tố, mà là áp chế trên cánh tay bên phải.

Ngày đó lão thần y đã nói, nếu mà cái tay kia trong vòng một năm không thể chữa khỏi, thì phải chém bỏ.

Ông ta vừa mới cầu thánh chỉ chỉ hôn Minh Diễm cho Cẩn Vương thì cánh tay Cẩn Vương bị phế đi!

Một Vương gia tàn phế sẽ không leo lên được vị trí kia.

Thiên hạ này là do Quách gia bọn họ bỏ sức ra giành được, vinh hoa này không thể thiếu một phần của Quách gia bọn họ.

Cho nên cô nương Quách gia bọn họ đều là có mệnh được làm Hoàng Hậu!

Mỗi một thế hệ Hoàng Hậu, đều phải là cháu ngoại của Quách gia bọn họ, như vậy mới không uổng công Quách gia bọn họ đời đời con cháu thề sống chết bảo vệ Nạp Lan quốc.

Như vậy mới có thể đảm bảo hậu thế Quách gia vĩnh viễn được hưởng vinh hoa phú quý.

Hiện tại thân thể Hoàng Thượng vẫn rất tốt, một dáng vẻ Trường Thọ, sống thêm mười năm tám năm không thành vấn đề.

Ông ta đã suy xét qua, vài vị hoàng tử lớn tuổi, đã qua tuổi nhi lập, lại thêm mười năm là đã hơn bốn mươi, cứ cho là đăng cơ thì cũng không làm hoàng đế được mấy năm.

Chỉ có thể suy xét ở trong hoàng tử hoàng tôn tương đối trẻ tuổi xem ai có khả năng sẽ bước lên vị trí kia nhất.

Ông ta coi trọng nhất chính là Cẩn Vương tuấn tú như hoa, nhận được thánh sủng, còn được tất cả quan lại kính phục. Ngoài ra còn có Tam hoàng tử thông minh nội liễm, ôn tồn lễ độ, mặt ngoài bất cần đời, Tam hoàng tử đã cưới nữ nhi ông ta làm phi.

Ngoài Cẩn Vương cùng Tam hoàng tử, còn có một người mà ông ta đã nhìn trúng, vốn dĩ ông ta muốn gả Minh Diễm cho hắn.

Chỉ là đứa bé Minh Diễm kia thích Cẩn Vương, nàng ta trở về cũng nói tay Cẩn Vương đã khôi phục tri giác, ông ta mới đi một nước cờ như vậy.

Nếu mà tay Cẩn Vương đã bị chém bỏ, vậy thì việc hôn nhân này...

Dòng chính của Quách gia chỉ có mỗi một cô nương là Minh Diễm, vì vâỵ rất quý giá!

"Phái người đi điều tra một chút việc này là thật hay không, cần phải tận mắt nhìn thấy rõ ràng." Quách lão tướng quân nói.

"Vâng." Quách đại tướng quân cũng biết nữ nhi của mình rất quý giá!

Hiện tại toàn bộ Quách gia cũng chỉ có con bé là đích nữ, đó chính là Hoàng Hậu tương lai.

Nếu mà tay Cẩn Vương ... , tóm lại nữ nhi của hắn ta tuyệt đối không thể gả cho một tên tàn phế.

――

Nắng sớm mới chiếu xuống.

Sáng sớm Đại Hôi đã đón Ôn Noãn lên núi.

Giờ phút này nàng đang cùng Nạp Lan Cẩn Niên ngồi ở trong xe ngựa.

"Chúng ta đi đâu?" Ngày hôm qua người này bảo mình sáng sớm hôm nay lên núi, nói đưa mình đi một chỗ, cũng chưa nói là đi nơi nào.

"Tới rồi cô sẽ biết." Nạp Lan Cẩn Niên không nói, hắn móc một khối ngọc bội từ trong lòng ngực ra, đưa cho nàng.

Ôn Noãn không nhận: "Đây là?"

"Tôi mua một khối ngọc bội giúp cô, để Pháp Hoa đại sư giúp cô tụng kinh khai quang, bảo bình an Trường Thọ." Nạp Lan Cẩn Niên thấy nàng không nhận, thân thể hơi khom lại, cứ thế đeo ngọc bội lên cổ nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play