Đương nhiên ông chủ cũng biết lời nói của Viên Lập không phải không có đạo lý.

Đúng thật sẽ có nguy cơ đó, cho nên ông ta mới không trực tiếp mài giũa vật trang trí này thêm lần nữa, nếu không chẳng sợ dù chỉ làm ra được mấy miếng ngọc bội cũng có thể kiếm được một ít bạc!

"Năm mươi lượng quá thấp! Những chỗ khác cũng coi như là ngọc tốt! Tiểu công tử chúng ta lùi một bước được không? Tôi lỗ vốn thật! Tám mươi lượng! Nếu năm mươi lượng thì tôi quá lỗ!"

Viên Lập: "Ông chủ ông chẳng phúc hậu gì, ông lỗ vốn thì liên quan gì đến chúng tôi? Chúng tôi mua, ông kiếm lời! Chúng tôi tốn tiền! Vốn dĩ chẳng bán ra được! Người có gia cảnh bình thường chắc chắn không nỡ chi tiền ra mua, mấy người nhà giàu cũng sẽ không mua! Tiểu công tử đừng mua nữa, nếu mà mua chắc chúng ta tốn tám mươi lượng!"

Ôn Noãn nghe xong nghĩ nghĩ rồi gật gật đầu: "Cũng đúng, vậy đừng mua nữa!"

Nói xong liền đi ra ngoài.

Ông chủ lại nóng nảy:

"Thôi, thôi, bảy mươi lượng! Không thể bớt thêm nữa. Quá lỗ!"

Vật trang trí này được đặt ở cửa hàng 5 năm nhưng không có ai hỏi mua, có thể kiếm lại được bao nhiêu lượng thì cứ hay bấy nhiêu.

Ôn Noãn chỉ vào mấy miếng ngọc thạch kém chất lượng dưới chân: "Ông chủ, sáu mươi lượng, sẵn tiện gói luôn chỗ ngọc thạch kém chất lượng ở cửa kia cho tôi, tôi sẽ mua! Ông chủ ông phải nghĩ cho kỹ, vật trang trí được đặt ở chỗ này chẳng thể bán đi, thế ngay cả sáu mươi lượng ông cũng chẳng kiếm được!"

Ông chủ: "... Sáu mươi lượng còn muốn tôi đưa thêm mấy miếng ngọc thạch? Tiểu tử, cậu biết tính toán quá!"

Ôn Noãn: "Đây mà được coi là ngọc thạch à? Xem như tôi đang dọn sạch rác rưởi giúp ông đấy?"

Viên Lập: "Ông chủ thứ kém chất lượng kia mà ông cũng không biết xấu hổ bảo đấy là ngọc thạch?"

Mặt già của ông chủ đỏ lên, ông ta vẫy vẫy ta: "Thôi thôi, sáu mươi lượng thì sáu mươi lượng!"

-

Cuối cùng Ôn Noãn tiêu sáu mươi lượng để mua một vật trang trí bằng ngọc thạch, ba miếng ngọc thạch chất lượng kém, đi tới một cửa hàng gần đó vô cùng phấn khởi.

Viên Lập để lại địa chỉ, bảo ông chủ đưa hàng sang đó.

Tiếp theo, mỗi cửa hàng Ôn Noãn đều chọn mua những vật trang trí rẻ tiền nhất, là những loại có tỳ vết, sau đó bảo ông chủ tặng nàng một đống ngọc thạch thấp kém.

Đến cuối cùng Viên Lập mới biết, Ôn Noãn đến đây, vốn dĩ là chọn mua những sản phẩm có chất lượng kém nhất!

Mục đích là để ông chủ tặng nàng một đống ngọc thạch thấp kém.

Quả nhiên ánh mắt của Ôn cô nương không giống người thường, tác phong hành sự — càng khiến cho người bình thường như hắn không thể hiểu được!

Quái dị thật!

Cuối cùng, ba người đi đến một cái sân - nơi giao dịch nguyên thạch quan trọng.

Sân này rất lớn, chia làm nhiều khu vực.

Từng khối, từng khối ngọc thạch được bày ra đầy mặt đất, có rất nhiều người đi lựa chọn nguyên thạch khắp nơi, khung cảnh rất náo nhiệt.

Từ rất xa Ôn Noãn đã nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

Chỗ của người nọ đang ngồi còn dựng một tấm bảng: Nguyên thạch được sản xuất từ quặng ngọc lục phỉ thúy của đế vương.

Ôn Noãn nhìn thoáng qua Nạp Lan Cẩn Niên, mục đích chuyến này là đây đúng không!

Nạp Lan Cẩn Niên cúi đầu nhìn nàng một cái: "Sao vậy?"

Ôn Noãn lắc lắc đầu, lập tức đi sang đó.

Khóe miệng Nạp Lan Cẩn Niên khẽ nhếch, đuổi theo.

Ôn Gia Phú đang ngồi trong một cái lều với vẻ mặt u sầu.

Mấy ngày nay nguyên thạch được khai thác từ quặng ngọc sau khi cắt ra đều là loại ngọc thạch kém chất lượng, huyện thừa đại nhân không dám cắt nữa.

Vì thế thuê một cái sân nhỏ bày nguyên thạch ra bán.

Hai ngày đầu mỗi ngày đã bán được mấy khối nguyên thạch, số tiền lời kiếm được hơn hai ngàn hai, làm hắn phấn khích gần chết!

Nhưng mà hai ngày này, không có ai đến hỏi thăm!

Bởi vì những người mua nguyên thạch lúc trước không có ai đẽo ra được một miếng ngọc chất lượng cao, truyền khắp nơi nên mọi người không tới nữa.

Ba người Ôn Noãn đi đến trước mặt Ôn Gia Phú.

"Vì sao không có ai đến chọn nguyên thạch ở đây?" Ôn Noãn kinh ngạc nói.

Ôn Gia Phú liếc mắt đánh giá ba người, lạ mắt thật sự, mấy ngày nay chưa bao giờ gặp qua.

Ông ta liếc mắt một cái đã nhìn ra Ôn Noãn là thiếu gia, chất liệu quần áo rất tốt!

Hai người khác hẳn là người hầu trong gia đình, đi theo bảo vệ hắn.

Đến từ nơi khác?

Ôn Gia Phú lập tức có tinh thần, nhiệt tình đứng dậy: "Mấy vị quan khách, hoan nghênh quang lâm! Các vị muốn mua ngọc thạch nguyên thạch sao? Nguyên thạch ở chỗ tôi vừa đắt lại vừa chất lượng! Bởi vì đắt, nên người bình thường không nỡ mua, cho nên ít người ghé đến.

Nhưng tiểu thiểu gia vừa nhìn đã biết là người không thiếu bạc, tiểu thiếu gia cậu cứ tùy ý chọn, chọn trúng tôi cho cậu một cái giá ưu đãi!"

Không thiếu bạc?

Tiểu gia ta chính là người không thiếu bạc.

Ôn Noãn nghe xong lời ông ta nói, đôi tay vòng ra sau người, giả vờ thành bộ dạng đại lão gia, đi một vòng cửa hàng.

Ôn Gia Phú thấy nàng làm như thế, trong lòng cũng có chút phấn khởi, trẻ con gì đó là dễ lừa nhất!

Ôn Noãn nhìn thoáng qua mấy chục khối nguyên thạch được bày trên mặt đất, trong lòng hiểu rõ, sau đó chỉ vào khối lớn nhất nói: "Tôi muốn lấy khối này, vừa nhìn đã biết là hàng tốt, bao nhiêu bạc?"

Chỉ biết chọn khối lớn nhất, liền cho rằng đó là thứ tốt nhất.

Trong lòng ông ta vô cùng kích động, trên mặt lại không hiện, cười nói: "Tiểu thiếu gia thật sự rất có mắt nhìn, khối ngọc là trấn điểm chi bảo của chúng tôi! Lúc trước quặng ngọc nhà tôi bởi vì khai thác được một khối lục phỉ thúy đế vương nên mới phát hiện ra nó! Khối nguyên thạch này cực giống với khối nguyên thạch lục phỉ thúy đế vương được đào ra lúc trước! Nếu cậu muốn, tôi bán cho cậu với giá ba ngàn lượng!"

"Ba ngàn lượng? Không đắt!" Ôn Noãn làm bộ lấy ngân phiếu, Viên Lập giữ nàng lại: "Tiểu thiếu gia, không được!"

"Ông chủ, nguyên thạch có tiếng mà ông đào ra được ở đây trăm phần trăm là ngọc thạch kém chất lượng, trong mười khối cũng chẳng có một khối nào thuộc loại tốt, còn nói lục phỉ thúy đế vương! Lừa quỷ thôi! Đừng hòng gạt được thiếu gia nhà tôi! Tôi nhìn thì đây là một cục đá, cũng chẳng phải loại ngọc thạch kém chất lượng nữa! Ba lượng bạc còn không đáng, huống chi ba ngàn lượng! Tiểu công tử, chúng ta đi đến chỗ khác chọn!" Viên Lập lớn tiếng nói.

Hôm nay bọn họ cố ý đến đây.

Những ngày gần đây Viên Lập vẫn luôn sai người chú ý đến động tĩnh bên quặng ngọc, lời đồn về quặng ngọc cũng đã truyền đi khắp nơi, là lúc để thu lưới rồi.

Ôn Noãn kinh ngạc: "Là cục đá thật sao?"

Viên Lập: "Đương nhiên, đã truyền khắp phố rồi."

Trong lòng Ôn Gia Phú lộp bộp một chút, nhưng trên mặt ông ta không hiện, giả vờ tức giận nói:

"Vị huynh đài này, ánh mắt của cậu không tốt bằng thiếu gia nhà cậu! Sao có thể tin những lời đồn đó, mọi người ai cũng ghen ghét nguyên thạch chất lượng cao nhà tôi, nên mới cố ý rải rác những lời đồn đó!

Huynh đệ nói trấn điểm chi bảo của tôi là cục đá? Tôi dám cam đoan mỗi một khối nguyên thạch nhà tôi có thể đẽo ra được ngọc thạch thật. Mỗi một khối nguyên thạch ở đây, đều được sư phụ già có kinh nghiệm giám định qua, trăm phần trăm có thể đẽo ra được ngọc thạch!"

Ngọc thạch kém chất lượng cũng được coi như là ngọc thạch, ông ta không gạt mọi người.

Đôi mắt của Ôn Noãn trừng lớn vẻ mặt tò mò: "Ông dám đảm bảo toàn bộ đều là ngọc thạch? Nếu tôi đây mua toàn bộ thì có phải lời to rồi hay không?"

Viên Lập nghe xong thì hoảng sợ!

Mua hết? Tiểu công tử ngài đừng làm tôi sợ!

Vẻ mặt hắn sốt ruột nói: "Tiểu công tử, trăm triệu không thể! Phu nhân biết sẽ quở trách! Danh tiếng của cửa hàng này không tốt, tôi đã tìm hiểu qua."

Mua hết? Ôn Gia Phú kích động đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên.

Ông ta nhanh chóng vỗ ngực đảm bảo: "Đương nhiên là thật! Mỗi một khối nguyên thạch ở chỗ tôi đều là ngọc thạch, vận khí tốt thì có thể đào được lục phỉ thúy đế vương! Tiểu thiếu gia cậu thật sự rất có ánh mắt, mua hết, chắc chắn có thể lời to!"

Vốn dĩ ông ta chẳng để Viên Lập vào mắt, một hạ nhân, há có thể ngăn được chủ tử?

Ông ta chỉ cần dỗ được vị tiểu tổ tông này là được!

Ôn Noãn cong người, dẩu đít, giả vờ thành bộ dáng ông cụ non, nghiêm trang nghiên cứu mỗi cục đá: "Nếu toàn bộ đều là ngọc thạch, mua về đương nhiên không lỗ, nhưng mà ông chủ, sao ông có thể đảm bảo bên trong toàn là ngọc thạch. Nếu lỡ đào được cục đá từ trong một khối bất kỳ vậy thì làm thế nào bây giờ?"

Viên Lập đứng bên cạnh vội gật đầu: "Không sai, tiểu công tử, không thể mua, lỡ như là cục đá thì lỗ nặng! Khối nguyên thạch này còn chưa được cắt ra, ai cũng không dám đảm bảo bên trong có phải là cục đá hay không! Thế gian này làm sao có nhiều lục phỉ thúy đế vương như vậy!"

Ba ngàn lượng! Nếu bán mỗi khối nguyên thạch với giá ba ngàn lượng, vậy bán ra mười khối là bọn họ đã thu hồi được vốn!

Ôn Gia Phú áp xuống sự kích động trong lòng, bình tĩnh bảo đảm:

"Tôi dám cam đoan, mỗi khối nguyên thạch ở đây không phải là cục đá, cho dù không phải là lục phỉ thúy đế vương thì chắc chắn cũng là ngọc thạch! Yên tâm mua đi, nếu có một khối nào đào ra cục đá, thì tôi không thu bạc khối đó."

Nhưng mà chỉ cần đào ra được ngọc, chẳng sợ là loại ngọc kém chất lượng, cũng coi như là ngọc.

"Nếu tôi mua hết toàn bộ vậy thì có hơi nguy hiểm, như vậy đi! Tôi tùy ý chọn một khối nguyên thạch, nếu đào ra cục đá, thế thì ông cứ đưa hết số nguyên thạch cho tôi! Nếu thứ đào ra không phải là cục đá, vậy tôi sẽ mua một khối với giá ba ngàn lượng được không?"

Ôn Gia Phú do dự một chút, khối nguyên thạch còn chưa được đập ra, không ai dám đảm bảo bên trong có phải là đá hay không!

Tuy rằng bọn họ đập ra nhiều khối như vậy nhưng chưa có một khối nào là đá, toàn là ngọc kém chất lượng.

Nhưng mà ba ngàn lượng một khối, chỗ này có hơn hai mươi khối, nếu mua hết thì kiếm lời gấp đôi!

Viên Lập nhìn ra sự chần chờ của ông ta lập tức nói: "Tiểu công tử, ngài xem lúc nãy bọn họ nói dễ nghe vô cùng, nếu đào số nguyên thạch ở đây ra trăm phần trăm là ngọc thạch, nhưng mà bây giờ ngài nói tùy ý chọn một khối, nếu đào ra được cục đá, vậy thì đưa hết cho ngài, ông ta không dám! Người này chính là kẻ lừa đảo, chúng ta đến quầy khác đi!"

Ôn Noãn cũng nhìn ông ta đầy thắc mắc: "Không phải ông nói trăm phần trăm là ngọc thạch? Sao lại không dám đánh cuộc với tôi? Chẳng lẽ lừa người thật sao?"

"Không có, sao tôi có thể gạt cậu!" Chỉ là một đứa trẻ không lớn không nhỏ, sẽ không biết nhìn nguyên thạch, Ôn Gia Phú cắn răng một cái: "Được, tiểu công tử tùy ý chọn một khối, chỉ cần đào ra được cục đá, vậy thì tôi sẽ đưa hết cho cậu số nguyên thạch ở đây! Nhưng nếu không phải là cục đá, vậy thì cậu phải mua mỗi khối với giá ba ngàn lượng, mua hết số nguyên thạch ở đây!"

Nhiều nguyên thạch như thế, bản thân hắn không có khả năng lại xui xẻo như thế!

Viên Lập nghe xong vẻ mặt vẫn sốt ruột: "Tiểu công tử không được!"

Ôn Noãn trừng mắt liếc nhìn hắn một cái: "Câm miệng! Bổn thiếu gia muốn mua đồ, ngươi một tên nô tài sao dám lắm miệng, cút ngay cho ta!"

Viên Lập nghe xong, vẻ mặt sốt ruột nhìn về phía Nạp Lan Cẩn Niên.

Nạp Lan Cẩn Niên lẳng lặng đứng ở đó: "Lắm miệng, chúng ta chỉ cần bảo vệ tốt công tử là được! Vận may của công tử từ trước đến nay luôn rất tốt!"

"Nhưng mà"

"Câm miệng! Nếu không sau này ngươi đừng đi theo ta nữa!"

Viên Lập há miệng thở dốc, rốt cuộc cũng không nói thêm gì, chỉ đứng ở đó với vẻ mặt sốt ruột.

Ôn Gia Phú và huyện thừa thấy vậy, càng chắc chắn vị tiểu thiếu gia này là một kẻ ăn chơi trác táng chẳng hiểu gì cả.

Ôn Gia Phú cười nói: "Tiểu công tử, cậu có muốn chọn kỹ một khối hay không?"

Ôn Noãn tùy tay chỉ khối đá màu vàng cách chân không xa: "Nó đi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play