Ba người Ôn Thuần vội vàng đứng dậy.
Quách Tử Kính cho rằng bọn họ muốn chạy trốn, cười nói: "Ôn huynh, tiên sinh của các ngươi tới rồi, mau đi bái kiến!"
Ba người Ôn Thuần phớt lờ hắn ta, chỉnh sửa lại quần áo một chút, nhanh chóng đứng dậy.
Sau khi Lâm Hoằng Hạo bước vào, ông ấy ta nhìn thoáng qua ba đồ đệ mới của mình, lập tức đi thẳng đến chỗ ba người họ.
Ba người Ôn Thuần lập tức cung kính hành lễ: "Tiên sinh, đệ tử có lễ."
Khóe miệng Ôn Lượng nhếch lên một tia giễu cợt.
Tư thế trưởng bối của Ôn Gia Phú đông cứng lại.
Khuôn mặt chế nhạo của Quách Tử Kính cũng cứng lại.
Những người cùng bàn, ngay cả phu tử cũng sững người, kinh ngạc nhìn ba người Ôn Thuần: Không phải chứ?
Chỉ có một người cười khẩy: "Giả bộ cũng giống đấy!"
Vẻ mặt mọi người đều thả lỏng: Thì ra chỉ là giả bộ thôi!
Mọi người cung kính hành lễ: "Lâm tiên sinh."
Lâm Hoằng Hạo chỉ lịch sự gật đầu với mọi người, nhưng ông ấy lại nghiêm túc nhìn ba người Ôn Thuần.
Trong lòng Ôn Lượng vừa nhắc tới, hơi phấn khích: Lâm phu tử muốn dạy dỗ bọn họ trước mặt mọi người sao?
"Bài tập về nhà thế nào rồi?"
Vẻ mặt Ôn Lượng cứng đờ: Giọng điệu nghiêm túc như mong đợi, chỉ là lời nói, sao lại khác với suy nghĩ của mình như vậy.
Bài tập về nhà, bài tập về nhà nào?
Tim của mọi người đập lỡ một nhịp: Lâm sơn trưởng giao bài tập cho bọn hắn?
Đây là có ý gì?
Ba người lập tức cung kính đáp: "Đã làm xong tất cả."
"Hả?" Lâm Hoằng Hạo nghe thấy lời này thì rất ngạc nhiên. Ông ấy giao rất nhiều, không ngờ chỉ mới vài ngày là đã làm xong.
"Ừm, không tồi." Xem ra ông ấy giao quá ít.
Làm xong nhanh như vậy, còn có thời gian để tham dự một bữa tiệc nhàm chán như thế.
Quay lại ông ấy sẽ thêm gấp đôi, không, nhiều hơn gấp đôi, độ khó sẽ tăng thêm một cấp độ.
"Ngày mai nếu có thời gian thì mang bài tập đến thư viện cho ta xem. Nếu không có việc gì thì luyện thêm thư pháp đi, đừng chạy lung tung lãng phí thời gian."
Ông ấy định sẽ chú ý nhiều hơn đến Ôn Thuần, để hắn thử sức vào năm sau, tham gia kỳ thi đồng sinh tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì.
Hơn nữa tuổi còn trẻ càng tốt để thi đồng sinh.
"Vâng!" Ba người cung kính đáp.
"Mau ăn cơm xong về nhà đọc sách. Đặc biệt là trò đó, Ôn Thuần."
"Vâng."
Sơn trưởng Trương Ngàn của thư viện Bạch Lộc, không nhịn được hỏi: "Lâm sơn trưởng, ba huynh đệ Ôn Thuần là ai vậy?"
"Đệ tử bế quan của lão phu."
Trương Ngàn nghe vậy thì cảm thấy rất vui: "Hai huynh đệ Ôn Thuần và Ôn Hậu rất có tài đọc sách. Khi đó bọn hắn bỏ học tôi còn cảm thấy rất tiếc. Có thể trở thành đệ tử dưới danh nghĩa của tiên sinh là phúc khí của bọn họ. Cuối cùng, tài năng cũng không bị chôn vùi!"
"Không có gì." Lâm Hoằng Hạo vuốt râu, tuy nói vậy nhưng ai cũng có thể thấy được ông ấy đang vui vẻ.
Ông ấy cũng rất hài lòng với ba đồ đệ này. Giao nhiều bài tập liên quan đến rất nhiều sách như thế, nhưng đều hoàn thành rất nhanh, không tệ, không tệ.
Không ngờ ba người này không có nói dối, bọn họ thật sự là đệ tử của Lâm sơn trưởng! Các phu tử khác lấy lại tinh thần, lần lượt khen ngợi:
"Đệ tử của Lâm sơn trưởng nhất định là cực kỳ có thiên phú, tài năng xuất chúng!"
"Có thể làm sơn trưởng đặc cách tuyển vào, sao có thể là một học sinh bình thường được chứ! Nói không chừng sau này sẽ xuất hiện ba vị trạng nguyên!"
Các phu tử ném ra những lời khen ngợi như thể không cần tiền, mọi người không đề cập đến những gì họ vừa nói nữa.
Vừa rồi chỉ là một sự hiểu lầm!
Lâm Hoằng Hạo gọi ba người Ôn Thuần ngồi cùng ông ấy, không ai dám có bất kỳ ý kiến nào.
Quách phu tử dẫn bốn người đi tới bàn chính, trong lòng rối rắm cảm xúc, tất cả phu tử đều đi sau bọn họ một bước.
Đệ tử bế quan của Lâm phu tử, thân phận này cao hơn so với những phu tử như bọn họ.
Chỉ là phần lớn người ở đây đều không biết, bởi vì tư cách không đủ, trình độ không đủ.
Còn những người biết thì có thể nói là sư đệ của thiên tử.
Quách Tử Kính nhìn đoàn người rời đi, toàn thân tê dại.
Ba người bọn họ không nói dối, bọn họ thật sự là đệ tử của thư viện Lộc Sơn sao?
Hơn nữa, còn là đệ tử do chính Lâm sơn trưởng khảo nghiệm!
Ông ta còn muốn làm nhục bọn họ?
Lúc này ông ta cảm thấy mình đúng là một trò cười!
Một bàn người đều ngẩn ngơ tại chỗ. Vừa rồi người mà họ cười nhạo là ai vậy?
Đệ tử bế quan của Lâm phu tử!
Trời ơi!
Sao vừa rồi ông trời không cho sét đánh bọn họ đi!
Rốt cuộc họ đã làm cái quái gì vậy?
Hối hận, bức xúc, những cảm xúc ấy cứ sinh sôi trong lòng mỗi người.
"Ta lại bỏ lỡ cơ hội kết bạn với đệ tử của Lâm sơn trưởng!"
Nghe nói tất cả các học sinh của thư viện Lộc Sơn được Lâm sơn trưởng đích thân hướng dẫn đều thi đỗ tiến sĩ!
Thậm chí nghe nói người nào cũng là Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa.
Nghe nói những người này hiện giờ đều đang ở những chức vị quan trọng!
Mặc dù vậy, Lâm sơn trưởng cũng không thừa nhận rằng họ là đồ đệ của mình.
Nghĩ đến đây, tất cả mọi người đều muốn dậm chân đấm ngực, tự tát mình vài cái!
Rốt cuộc họ vừa làm cái quái gì vậy?
Ôn Lượng nhìn ba huynh đệ được mọi người ngưỡng mộ, sự ghen ghét trong lòng như nấm mốc mọc trong bóng tối, khiến người ta sởn tóc gáy.
Hôm nay là ngày thành thân của hắn ta, hắn ta lại là người thi đứng hạng hai được nhận vào thư viện Lộc Sơn.
Người đứng hạng nhất là một người khoảng ba mươi tuổi, hoàn toàn không thể so sánh với hắn ta.
Mọi người đều nói hắn ta là Văn Khúc Tinh hạ phàm!
Vậy thì người được thiên hạ ngưỡng mộ và tôn kính nên là hắn ta.
Khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời là khi được đề tên trên bảng vàng và đêm động phòng hoa chúc!
Nhưng tại sao hắn ta lại cảm thấy tất cả đều đã bị bọn họ phá hủy!
Đây còn là những người mà hắn ta luôn coi thường.
Ôn Lượng nhìn ba huynh đệ Ôn Thuần, như thể ánh sáng chói lọi nhất đều rơi vào người bọn họ.
Bọn họ dựa vào cái gì?
Nhiều năm như vậy không đi học nhưng lại được Lâm sơn trưởng ưu ái!
Có lẽ Lâm sơn trưởng không nhìn thấy tài năng và học thức của hắn ta, nếu ông ấy nhìn thấy...
Trong mắt lóe lên một tia quyết tâm, hắn ta sải bước đi về phía sân sau, trở lại thư phòng lấy một tờ giấy, sau đó lại vội vã đi đến tửu lầu.
Tại bàn chính, Lâm Hoằng Hạo giới thiệu phu tử của học viện với ba người Ôn Thuần.
Trong chuyến đi ba người chắc chắn sẽ có một người là sư phụ của ta, thỉnh giáo các phu tử khác nhiều hơn chắc chắn không bao giờ là sai.
Mỗi người đều có thế mạnh riêng, mỗi người đều có kinh nghiệm học tập và nhận thức cuộc sống khác nhau.
Ba huynh đệ Ôn Thuần đều lễ phép chào họ, thái độ cung kính, không so đo những gì các phu tử nói vừa rồi.
Điều này làm cho mọi người tăng thêm vài phần hảo cảm đối với bọn hắn.
Ôn Lượng cầm một bài văn đến gặp Quách phu tử.
Hôm nay, Quách phu tử đã mời tất cả tiên sinh của thư viện Lộc Sơn đến. Ông ta cũng định để Lâm sơn trưởng làm quen với Ôn Lượng, để Ôn Lượng có cơ hội được ông ấy chỉ dạy.
Cũng có ý muốn Lâm Hoằng Hạo nhận Ôn Lượng làm đệ tử.
Ông ta nhận lấy, ra hiệu cho hắn ta lui ra, rồi đưa bài văn của Ôn Lượng cho một phu tử bên cạnh xem.
"Dương phu tử, ông nhìn xem bài văn này làm như thế nào?"
Dương phu tử là phó sơn trưởng của thư viện. Ông ấy nhận lấy, nghiêm túc nhìn một chút, càng xem càng kinh ngạc: "Không tệ, nét bút rất đẹp! Bài này là ai làm? Chẳng lẽ là con rể của ông sao? Haha, không tệ!"
Quách phu tử cười nói: "Đúng là hắn. Bảo ta chỉ điểm một chút, nhưng mà thứ ta tinh thông là số học, mọi người đều biết mà".
"Lão Lâm, ông xem thử đi!" Dương phu tử lại đem bài văn đưa cho Lâm Hoằng Hạo.
Lâm Hoằng Hạo cũng không từ chối, nhận lấy nó, nhìn nó với vẻ mặt nghiêm túc.
Cách đó không xa, trong lòng Ôn Lượng nhảy dựng lên.
Tất cả mọi người đều nín thở chờ đợi sự đánh giá của Lâm Hoằng Hạo đối với bài văn của Ôn Lượng.
Người này chỉ mới mười tám tuổi, đã vượt qua bài thi chiêu sinh với thành tích tốt đứng hạng thứ hai, chính là ngôi sao tương lai của thư viện Lộc Sơn.
Nhưng mà Lâm Hoằng Hạo lại đưa bài văn cho Ôn Thuần xem: "Huynh đệ mấy đứa nhìn xem."
Khóe miệng của Ôn Lượng nhếch lên, đây là dùng văn của hắn để chỉ bảo bọn họ sao!
"Mấy đứa cảm thấy bài văn này thế nào?" Chờ cho ba huynh đệ xem xong bài văn, Lâm Hoằng Hạo mới hỏi.
Ôn Thuần: "Lời lẽ văn hoa."
Ôn Hậu: "Chỉ có hào nhoáng bên ngoài."
Ôn Lạc: "Không biết trọng điểm là gì?"
Lâm Hoằng Hạo gật đầu: "Không tệ, mấy đứa đều nhìn ra được chỗ có vấn đề."
Ông ấy đem bài văn trả lại cho Quách phu tử: "Dùng từ không tệ, nhưng mà văn phong quá hoa mỹ làm mờ đi những điều quan trọng."
Vẻ mặt của Quách phu tử cứng đờ.
Lâm Hoằng Hạo nói xong lại nói với ba huynh đệ: "Tối nay trở về mấy đứa đem bài văn vừa rồi sửa lại một lần, ngày mai nộp nó cùng với bài tập cho ta".
Cả ba huynh đệ vội đồng ý.
Mọi người: "..."
Cho nên bài văn của Ôn Lượng bị Lâm sơn trưởng biến thành tài liệu phản diện để dạy cho mọi người?
Tuy Ôn Lượng đang cùng bạn uống rượu, nhưng vẫn chú ý động tĩnh bên kia, nghe xong lời này chỉ cảm thấy một đám quạ đen bay qua đầu.
Lâm Hoằng Hạo thu xếp xong bài tập về nhà, lại nói với Quách phu tử: "Người kết hôn hôm nay chính là học sinh thi đậu đứng thứ hai của thư viện đúng không?"
Vốn dĩ Quách phu tử đã cảm thấy không còn hy vọng, nhưng nghe xong lời này thì hy vọng lại như tro tàn bừng cháy, ông ta gật đầu: "Đúng, Sơn Trường đã xem qua bài thi của hắn sao?"
"Ừm, người đâu?"
Thầy Quách vội vẫy vẫy tay với Ôn Lương cách đó không xa: "Lượng nhi, con qua đây gặp sơn trưởng đi."
Trong lòng Ôn Lượng đang rất buồn bực, không ngờ chuyện lại có thể xoay chuyển nên hắn ta vội chạy nhanh qua, hành lễ với Lâm Hoằng Hạo: "Đệ tử Ôn Lượng xin chào Lâm sơn trưởng."
Lâm Hoằng Hạo gật đầu: "Có phải trước kia cậu đã nhặt được một cuốn sổ tay, cậu có thể đem quyển sổ tay kia trả lại cho tôi không? Đó là đồ mà trước kia tôi viết, nhưng không cẩn thận làm rơi mất."
"Hả? Sơn trưởng, ngài làm sao biết được cuốn sổ tay của mình bị Ôn Lượng nhặt được?" Có người ngạc nhiên hỏi.
Khuôn mặt vốn dĩ đang bừng say vì rượu của Ôn Lượng, giờ phút này đã trở nên tái nhợt.
Lý do vì sao hắn ta có thể đạt được điểm số cao như vậy trong cuộc thi, chính là do hắn ta đã thấy câu hỏi trên cuốn sổ tay kia, hắn cảm thấy lời giải thích rất độc đáo và sâu sắc, cho nên đã đem từng câu từng chữ không sót một thứ gì chép lên bài thi.
Nhiều học sinh đã nhận được điểm rất thấp bởi câu hỏi dó.
Hắn không ngờ cuốn sổ tay mà hắn nhặt được gần cửa hàng sách lại là của Lâm sơn trưởng.
Lâm Hoằng Hạo: "Câu hỏi cuối cùng của cuộc thi chiêu sinh cho thư viện là do lão phu đề ra, trên cuốn sổ tay kia có ghi chép câu trả lời".
Lâm Hoằng Hạo lần này đi ăn tiệc cưới, chỉ là muốn lấy lại cuốn sổ tay đã không cẩn thận đánh mất của mình thôi.
Các phu tử của thư viện Lộc Sơn vừa nghe đã hiểu.
Ôn Lượng chính là nhờ vào câu hỏi cuối cùng lấy được số điểm cao, mới trở thành người đứng thứ ở cuộc thi chiêu sinh của trường.
Khi ấy toàn bộ phu tử đều nhìn đáp án câu hỏi kia của hắn mà vỗ tay khen thưởng!
Mọi người còn tranh nhau muốn nhận hắn làm đồ đệ, nhưng họ không ngờ, hắn có được thành tích tốt như vậy không phải nhờ vào thực lực mà là may mắn.
Dương phu tử lúc này mới hiểu vì sao câu hỏi cuối cùng của Ôn Lượng có thể đặc sắc và tốt đến vậy, lời nói sắc bén, không giống văn phong của hắn trước đây!
Mọi người liếc mắt nhìn Ôn Lượng một cái rồi thu lại ánh mắt.
Vô vị-
Những người có ý muốn nhận hắn làm đồ đệ cũng lạnh nhạt-
Ôn Lượng chỉ cảm thấy cả người mình lạnh từ tận sâu trong đáy lòng, giống như giờ phút này hắn đã cởi hết quần áo ngâm mình trong băng tuyết!
Vừa xấu hổ, vừa rét lạnh.
Hôm nay không phải là ngày vui của hắn ta, mà là ngày tồi tệ của hắn ta phải không?"