Bà nội có xem sai ngày hoàng đạo không?

Trước mắt hắn chỉ còn là một mảnh màu đen, đầu của hắn cũng ngã xuống mặt đất.

"Chú rể vui quá uống say đến bất tỉnh rồi!" Không biết ai đã hô to một tiếng.

Khung cảnh vô cùng hỗn loạn.

-

Bữa tiệc qua đi, tất cả khách mời đều rời đi, trời cũng đã tối.

Trong phòng, tiểu Chu thị tát một cái lên mặt Ôn Ngọc.

Ôn Ngọc sợ hãi nhìn tiểu Chu thị, đôi mắt vì khóc đã sưng lên giờ lại đầy nước mắt.

"Mẹ đã nói rất nhiều lần rồi, nói con không được nói năng lung tung, hôm nay đã hoàn toàn đắc tội với Dương lão phu nhân rồi! Vốn dĩ mẹ còn nghĩ Lâm sơn trưởng có quen biết với lão Từ nên muốn nhân dịp này cũng kết thân một chút, để ở trước mặt lão Từ mà đề cử con một chút, hiện tại đã hỏng hết rồi!"

Ôn Ngọc: "Con không cần ông già xấu xí kia làm sư phụ của con!"

"Con..." Tiểu Chu thị vung tay muốn tát nàng ta một cái

Ôn Uyển vội chạy đến giữ chặt tiểu Chu thị, trấn an nói: "Mẹ đừng xúc động, muội muội không muốn thì từ từ dạy dỗ."

Chu thị thu tay về, tức không chịu được.

Cuộc hôn nhân đáng lẽ sẽ sẽ khiến cả thôn phải chú ý thì giờ lại hoàn toàn trở thành trò cười cho cả thôn!

Tiểu Chu thị hại người hại mình nằm ở trên giường.

Ôn Ngọc mất thanh danh, cũng đắc tội với quý nhân!

Ôn Lượng thì bị người ta nghi ngờ không có tài!

Đúng là xui xẻo vô cùng!

Vẻ mặt Ôn Lượng cũng không vui, thảm nhất là hắn mới đúng!

Nhưng hắn vẫn nói: "Mẹ cũng đừng tức giận, chuyện này cũng không thể trách Ngọc nhi, Noãn nhi xưa nay có tiếng là tai tinh, vốn dĩ không nên mời cả nhà bọn họ đến, sau khi nhà tứ thúc rời đi thì vận may của nhà ta cũng đến liên tục, nhưng bọn họ vừa xuất hiện thì chúng ta liền không có chuyện tốt nào!"

Tiểu Chu thị biết vậy đã chẳng mời!

Tứ phòng thật sự khắc với nhà của bà ta!

Quách Thiến Ni cảm thấy nàng ta mới là người đau khổ nhất!

Đêm động phòng hoa chúc đã trở thành buổi họp mặt gia đình!

Nhưng trong lòng nàng ta cũng có thắc mắc: "Đám người Ôn Thuần làm sao có thể bái Lâm sơn trưởng làm thầy?"

Đây mới là trọng điểm!

Mọi người đều nhìn về phía Ôn Gia Phú.

"Chuyện này tôi làm sao biết, mỗi ngày tôi đều ở tửu lâu trên trấn để buôn bán." Nhà của lão tứ hôm nay thật sự đã mang đến một 'bất ngờ' cho ông ta!

"Ông không hỏi cha sao?"

"Hỏi rồi, ông ấy cũng nói ông ấy không biết!" Ôn Gia Phú buồn bực nói.

Phế vật! Tiểu Chu thị mắng một câu ở trong lòng.

Bà ta chỉ cần nghĩ đến ba đứa con của của Tứ phòng đã bái Lâm sơn trưởng làm thầy và áp đảo con trai của bà ta thì trong lòng bà ta khó chịu giống như nuốt phải ruồi bọ!

Quách Thiến Ni đau đầu vô cùng, vì sao vừa mới kết hôn đã thấy hối hận?

Nàng ta quyết định ngày mai tự mình đi tìm hiểu một chút, nàng ta đứng dậy: "Cha, mẹ, con về phòng trước."

Tiểu Chu thị gật đầu: "Được, Lượng nhi cũng mau trở về phòng đi!"

-

Đêm nay nghị luận về nhà Ôn Noãn không chỉ riêng đại phòng mà cả nhà bà cô cũng bàn tán.

Chu thị cùng ông Ôn ở trong nhà cũng vì bọn họ mà cãi nhau.

Khách khứa đến ăn tiệc cũng đều bàn tán.

-

Ngày hôm sau, mặt trời vẫn mọc như thường lệ.

Cả nhà Ôn Noãn vẫn tất bật như ngày thường.

Ba huynh đệ Ôn Thuần sáng sớm đã đi lên thị trấn ngồi xe ngựa để đến phủ thành nộp bài tập.

Vương thị và những người khác đến nhà mới chuẩn bị bữa trưa.

Đại Hôi cùng Tiểu Hắc thì lên núi, hôm nay Đại Hôi nghĩ sẽ đưa Tiểu Bạch lên núi.

Chỉ có mỗi mình Ôn Noãn ở nhà, nàng đang mày mò làm 'lò đất'

Nàng chuẩn bị làm thử một ít bánh mì cùng vài món bữa sáng, đến lúc đó căn nhà nhỏ ở phủ thành sẽ được nàng mở thành tiệm bán điểm tâm.

Cửa sân vang lên tiếng gõ, Ôn Noãn vội chạy đi rửa sạch bùn đỏ trên tay, chạy ra mở cửa.

Vừa mở cửa sân ra nhìn thấy người đến, nàng đã hơi nhíu mày.

Nam tử mặc một thân áo màu bạc, ngồi trên con tuấn mã màu đen tuyền, dung mạo tuấn tú, tựa như người trời.

Dưới ánh nắng ban mai, mái tóc đen như mực bay trong gió, trên khuôn mặt vô cùng tuấn tú lộ ra vẻ lạnh lùng, còn có chút tiều tụy.

Hắn từ trên cao nhìn xuống, nhìn nữ tử bố y vừa mở cửa.

Khóe miệng khẽ nhếch lên, giống như thấy mặt trời xuyên qua tầng mây mang theo thần quang.

Mười ngày không gặp, tiểu nha đầu đã cao hơn, còn mập hơn chút!

"Thập Thất ca? Sao huynh lại đến dây?"

"Tôi đói bụng."

Ôn Noãn nhíu mày, nghiêng người tránh qua một bên, nói: "Sao huynh trở về sớm vậy?"

Chẳng phải đã nói nửa tháng mới trở về sao?

Lúc này dường như chỉ mới mười ngày?

Nạp Lan Cẩn Niên: "..."

Nhanh? Lời này vì sao lại nghe thấy có chút khó chịu?

Hắn không trả lời mà chỉ nhanh nhẹn xuống ngựa, sau đó nắm lấy con ngựa cao to đi vào sân.

Ôn Noãn nhìn bộ lông đen bóng loáng cùng đôi mắt sáng ngời có thần, toàn thân cũng không có cọng lông khác màu, ngựa tốt, trong mắt có ánh sáng.

Thật muốn cưỡi ngựa!

Nạp Lan Cẩn Niên nhíu mày: "Cô biết cưỡi ngựa?"

Ôn Noãn muốn nói có, nhưng lại nghĩ: "Nhìn thấy khá dễ, chắc là tôi có thể cưỡi ngựa được."

Nạp Lan Cẩn Niên nhìn nàng một cái: "Con ngựa này tính tình mạnh mẽ, không hợp với cô. Có gì để ăn không? Thức ăn ở kinh thành quá khó ăn."

Vốn dĩ hắn cũng không định về nhanh như vậy, nhưng dạ dày của hắn không đồng ý.

Ôn Noãn rất thích những con ngựa mạnh mẽ, nhưng mà nàng cũng không nói gì: "Đợi chút, sáng nay tôi có chiên bánh đậu."

Ôn Noãn chạy vào nhà cầm lấy một cái dĩa có bánh đậu buổi sáng ăn còn dư đi ra.

"Đây là của buổi sáng, huynh ăn tạm đi".

Ôn Noãn đặt đĩa xuống để hắn từ từ ăn, còn mình thì chạy đi tiếp tục mày mò lò nướng.

Nạp Lan Cẩn Niên cũng không tính toán, hắn ngồi ở trong sân chậm rãi ăn bánh đậu, nhìn nàng đang ở chỗ đó chơi bùn, cũng không biết nàng đang muốn làm gì.

Hắn ăn xong bánh đậu trong đĩa, dạ dày cuối cùng cũng dễ chịu một chút.

Chạy đi mấy ngày, hắn cũng không có ăn qua món ngon gì.

Hắn đi qua đó: "Có cần tôi giúp không?"

Ôn Noãn cũng không ngẩng đầu: "Không cần đâu."

Cuối cùng Nạp Lan Cẩn Niên vẫn phụ trách giúp nàng nâng đống bùn đỏ đã được trộn lên.

Hai người hợp sức làm xong "lò đất"

Nạp Lạn Cẩn Niên nhìn cái bệ bếp không giống bệ bếp mà bếp lò cũng không ra bếp lò, hắn khó hiểu nói: "Đây là cái gì? Dùng để làm gì?"

"Lò nướng, dùng để nấu ăn."

"Cô cứ hay làm ra những thứ kỳ lạ linh tinh này. Người trong nhà của cô đâu rồi? Khi nào thì họ trở về?"

"Mấy huynh đệ của tôi đã đi phủ thành hết rồi, cha tôi thì đang ở nhà, bà nội và những người còn lại đang nấu cơm ở bên đất hoang. Huynh tìm họ có gì không?"

Không có đủ người? Vậy cũng không sao.

Nạp Lan Cẩn Niên lấy ra một thánh chỉ màu vàng, nghiêm túc nói:

"Ôn Noãn tiếp chỉ."

Ôn Noãn: "..."

Nạp Lan Cẩn Niên nhìn vẻ mặt ngây ra của Ôn Noãn.

Nha đầu này không hiểu tiếp chỉ là như thế nào à?

Quên đi, dù sao cũng không có ai khác.

Hắn trực tiếp đem thánh chỉ màu vàng nhét vào trong tay nàng: "Hoàng thượng ban cho cô."

Ôn Noãn: "..."

Tiếp chỉ là như vậy sao?

Chỉ có lệ như vậy?

Ôn Noãn nhìn thánh chỉ thêu rồng vàng trong tay, lại nhìn hắn một cái: "Huynh sẽ không giả vờ truyền thánh chỉ để đùa tôi chứ?"

"..."

Ôn Noãn mở thánh chỉ ra, nhìn thoáng qua nội dung bên trong, lại nhìn về phía Nạp Lan Cẩn Niên: "Thật sao? Hoàng thượng ban thưởng phong cho tôi làm hương quân? Còn ban cho tôi một phủ đệ trong phủ thành? Còn có trăm mẫu ruộng tốt? Trăm lượng hoàng kim, một đôi ngọc như ý?"

Những vật này đâu? Sao nàng không thấy?

Ôn Noãn nhìn thoáng qua phía sau hắn, trên lưng ngựa không có gì, bọc đồ cũng không có một cái.

Nạp Lan Cẩn Niên gật đầu: "Tất nhiên là thật."

Hắn vốn muốn để hoàng huynh phong cho nàng là Quận chúa, đáng tiếc hoàng huynh quá nhát gan, sống chết cũng không chịu cuối cùng chỉ có thể chấp nhận một chức hương quân.

Không sao, chờ lầu canh Tây Bắc xây xong, khi thấy được sự hiệu quả thì hắn sẽ xin phần thưởng lần nữa.

Ôn Noãn cảm thấy tiếp nhận thánh chỉ như vầy quá tùy ý, cũng không có thái giám bên cạnh Hoàng thượng đến hạ chỉ, nàng không nhịn được nói: "Thánh chỉ này vì sao lại là huynh mang đến? Không phải nên là thái giám bên cạnh Hoàng thượng ban chỉ sao? Tiếp chỉ chẳng phải có rất nhiều phép tắc sao? Giống như phải chuẩn bị bàn hương, phải tắm rửa thay y phục, tất cả mọi người đều đi ra quỳ xuống, mới tiếp chỉ sao?

Sao có thể tùy ý như vậy, sau khi Hoàng thượng biết cảm thấy tôi vô lễ rồi thu lại mệnh lệnh đã ban ra thì sao?"

Chẳng phải Hoàng đế ở cổ đại rất chú trọng mọi thứ sao?

Khóe miệng Nạp Lan Cẩn Niên giật giật, nàng hiểu được nhiều thứ như vậy sao vừa rồi lại ngốc ra?

"Yên tâm, sẽ không. Tôi đến chính là để ban chỉ."

Hắn chưa nói là Hoàng huynh vừa nghĩ xong thánh chỉ, thì hắn đã vội cướp lấy rồi mang đến đây cho nàng.

Không hiểu vì sao, hắn muốn nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của nàng khi nàng nhận được thánh chỉ.

Nếu đi theo trình tự bình thường, thì từ kinh thành đến nơi này chỉ sợ thánh chỉ phải tới tận một tháng sau mới đến tay nàng.

Về phần những thứ mà hoàng huynh đã ban cho nàng thì không chừng giờ còn chưa ra khỏi cửa thành.

Hắn đến chỉ để ban chỉ? Ôn Noãn nghe xong lời nói này thì trừng lớn mắt nhìn hắn: "Hóa ra huynh là thái giám bên cạnh Hoàng thượng?"

"..."

"..."

Nạp Lan Cẩn Niên trực tiếp rút thánh chỉ trên tay của nàng về, lên ngựa rời đi.

Ôn Noãn: "... Này, sao huynh lại lấy thánh chỉ của tôi?"

"Chờ thái giám đến tuyên chỉ, tránh cho Hoàng Thượng không đồng ý!"

Nam tử thúc ngựa đi xa để lại một câu như vậy.

Ôn Noãn: "..."

Quỷ hẹp hòi, không phải chỉ nói giỡn thôi sao!

Nàng tất nhiên biết hắn không phải thái giám rồi.

-

Nạp Lan Cẩn Niên vừa trở lại trên núi đã đặt thánh chỉ ở một bên.

Hắn đi đến trước gương ngắm nhìn dung nhan của mình trong gương: Hắn có chỗ nào giống thái giám chứ?

Nha đầu thối, không biết phân biệt!

"Lâm Phong!"

"Chủ tử." Một bóng người quỳ trước mặt hắn.

"Đi tìm một con ngựa dễ bảo đưa đến cho Ôn cô nương đi."

"Dạ." Lâm Phong chuẩn bị rời đi.

"Khoan đã."

"Thuận tiện nói cho nàng biết, gia là ai!"

Một người không có mắt!

"... Dạ."

Sau khi Lâm Phong rời đi, Nạp Lan Cẩn Niên sờ cái cằm sạch sẽ của mình, hay là hắn để râu nhỉ?

Thái giám sẽ không có râu.

-

Nạp Lan Cẩn Niên rời đi không bao lâu, cửa cổng lại bị gõ.

Ôn Noãn vội chạy đi mở cửa, tưởng là Nạp Lan Cẩn Niên quay lại.

Không ngờ vừa mở ra lại là khuôn mặt mà nàng không muốn gặp.

"Noãn nhi." Quách Thiến Ni mỉm cười chào hỏi.

Nàng ta mặc cẩm phục màu đỏ, cổ áo và tay áo đều thêu lông thú màu trắng, nhìn rực rỡ nhưng không mất sự đáng yếu.

Rực rỡ cũng vừa phải, không khiến người ta vừa thấy đã chán ghét.

Quách Thiến Ni lấy ra túi tiền có thêu ba con công khéo léo, còn dày cộm "Noãn nhi, tẩu tử đến để tặng muội túi tiền, chuyện hôm qua thật sự xin lỗi muội. Sau khi nha hoàn của tẩu tử dọn dẹp quần áo trong rương mới phát hiện, hóa ra trước đó túi tiền của tẩu tử đều đặt ở trong rương, mà nha hoàn của tỷ cũng quên mất."

Ôn Noãn không có nhận: "Không cần đâu, tôi đã nói có túi tiền hay không cũng không sao."

"Muội không nhận, xem như lúc này vẫn còn giận tẩu tử đúng không?"

"Làm sao có thể!" Thể diện của nàng ta cũng không lớn đến mức khiến cho nàng tức giận đâu.

Quách Thiến Ni đi vào nhà, liếc mắt đánh giá bốn phía.

Sân được quét dọn rất sạch sẽ, từ phòng ở, cái bàn, cái ghế đều từ cây tre chế thành, không đáng bao nhiêu tiền nhưng có thể thấy được rất ấm áp và rất khác biệt.

Chỉ sợ đáng giá nhất chính là thịt khô đang hong gió ở dưới mái hiên này, có rất rất nhiều.

Một người ngay cả một cái nhà cũng không có thì sao có thể đột nhiên kết giao được với quý nhân?

"Những con mồi này đều được săn trên núi sao?" Quách Thiến Ni giống như tùy ý hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play