Con gái bà xem ra đã gả vào nhầm nhà, có một cô em chồng biết gây chuyện như vậy, chẳng phải rất dễ gặp họa sao?

Tiểu Chu thị đẩy đẩy Ôn Ngọc còn đần ra tại chỗ, lặng lẽ dùng sức véo nàng ta một chút.

Ôn Ngọc bị đau, nhìn ánh mắt cười như không cười của Ôn Noãn, mặt lập tức đỏ bừng.

Cảm giác như bị quăng mấy cái tát, vừa đau rát vừa nóng, nàng ta cúi đầu gian nan nói lời xin lỗi.

Mấy người vừa xin lỗi vừa trấn an, Dương lão phu nhân lúc này mới lần nữa ngồi xuống, dù sao chồng của bà cũng đang ăn tiệc ở dưới lầu.

Cuối cùng, Tiểu Chu thị chỉ có thể mang theo đám người Quách phu nhân, cô nãi nãi ngồi ăn cơm trong một góc bàn nhỏ, cũng không dám ngồi cạnh bàn chính.

Nỗi nghẹn khuất trong lòng không thể diễn tả được!

Bọn họ nhìn Ôn Noãn và những người khác đang nói cười vui vẻ với Dương lão phu nhân ở bàn chính, trong lòng có những suy nghĩ khác nhau.

Tiểu Chu thị lại lần nữa nghẹn họng không ăn được, tức giận đến tim gan, lá lách, dạ dày, phổi đều đau nhức! Mọi tế bào trong cơ thể đều đau!

Ánh mắt Ôn Uyển đen tối không rõ, Vương thị bọn họ sao lại có thể quen một vị quý nhân như vậy?

Không nên!

Cô nãi nãi âm thầm may mắn mình vừa rồi chậm một bước, nhưng nhìn Vương thị trò chuyện vui vẻ với Dương lão phu nhân, cảm thấy như bị cướp mất thứ gì đó, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

Ôn Ngọc không dám ngồi vào bàn, trốn trở lại trong phòng, trong lòng vừa kinh hãi vừa hối hận, toàn thân như bị băng bao phủ, cả người run rẩy.

Trong đầu chỉ có một câu: Nàng ta đã đắc tội quý nhân, làm sao bây giờ?

Sau đó nghĩ mọi chuyện này lại do con khốn Ôn Noãn gây ra, nàng ta càng ghét Ôn Noãn hơn!

Người nhà mẹ đẻ Quách Thiến Ni cũng tức giận và hối hận: Lần này bị Ôn Ngọc hại thảm!

Vất vả lắm mới kết bạn được với Dương phu nhân, nhưng lại bị Ôn Ngọc nói mấy câu biến thành kết thù!

Quách phu nhân thật muốn phun một cục đờm lên mặt nàng ta!

-

Bàn nữ náo loạn như vậy, nhưng bàn nam bên kia cũng không yên bình cho lắm.

Mấy anh em Ôn Thuần được sắp xếp ngồi cùng với Ôn Lượng và bạn cùng trường của hắn.

Ôn Lượng nhờ ba anh em bọn họ giúp hắn đón tiếp các bạn cùng trường của hắn.

Quách Tử Kính nghe nói muội muội của ba người này ở tân phòng làm tỷ tỷ của hắn xấu hổ.

Vậy thì hắn liền làm cho bọn họ xấu hổ.

Quách Tử Kính nhìn ba anh em Ôn Thuần ra vẻ tò mò nói: "Các ngươi là đường đệ của tỷ phu ta sao? Đọc sách ở thư viện nào vậy?"

Ôn Thuần: "Vẫn chưa."

Một người khác ra vẻ kinh ngạc nói: "Lớn như vậy còn chưa đi đọc sách? Vì sao?"

Ôn Hậu: "Trước đây không có bạc đọc, sang năm chúng tôi mới đi thư viện Lộc Sơn đọc sách."

"Phốc!" Ôn Hậu vừa dứt lời, lập tức liền có người phun trà.

"Ngươi nói năm sau các ngươi sẽ đi học ở thư viện Lộc Sơn?" Quách Tử Kính cười ngâm ngâm nói.

Một bàn người nhìn họ một cách kỳ lạ, chờ đợi câu trả lời của họ.

Ôn Hậu thấy phản ứng của bọn họ như vậy, không kiên nhẫn nói: "Đúng vậy! Có gì không đúng sao?"

"Các ngươi đã vượt qua kỳ thi thử ở thư viện Lộc Sơn chưa? Tại sao ngày đó ta đi thi không nhìn thấy các ngươi?" Quách Tử Kính cười ha hả nhìn hắn.

Hắn vốn dĩ cho rằng đối phương sẽ nói bọn họ chưa đọc sách, sau đó hắn đã nghĩ sẵn là nên nói như thế nào, khiến cho bọn họ xấu hổ!

Không ngờ người này thế mà lại hư vinh như vậy, nói chính mình chuẩn bị đi thư viên Lộc Sơn đọc sách!

Như vậy càng dễ làm hơn!

Hắn tuyệt đối có biện pháp nhục nhã bọn họ không có chỗ dung thân!

"Chỗ ta còn có danh sách tuyển sinh của thư viện Lộc Sơn, tên của các ngươi là gì?" Hắn lấy ra một tờ danh sách.

Đây là cha của hắn bảo hắn cất nó.

Ôn Thuần nhàn nhạt nói: "Chúng tôi không có tham gia vào kỳ thi kia, cho nên không có tên ở trong đó."

"Ôn huynh, e rằng ngươi không biết thư viện Lộc Sơn khác với những thư viện khác, nếu như không có thư đề cử và không tham gia thi cử là tuyệt đối không thể đi vào. Nếu ngươi không ở trong danh sách, vậy thì sao lại có thể vào đó đọc sách?"

"Chẳng lẽ đi vào làm người quét rác? Ha ha..."

"A, cũng đúng, như vậy cũng coi như là đã đi vào thư viện Lộc Sơn, có thể lén lút nằm bên ngoài cửa sổ đọc sách nha! Đúng không? Ha ha..."

"Huynh đệ, Tử Kính là con trai của Quách phu tử dạy trong thư viện Lộc Sơn, ngươi cũng đừng khoác lác nữa, ngươi hãy nịnh bợ huynh ấy đi, làm cha huynh ấy thu nhận ngươi làm đồ đệ là được!"

"Không cần nói bậy, cha ta là người tùy tiện thu nhận đồ đệ sao?"

"Cũng đúng, không phải con chó con mèo gì đều có tư cách làm đệ tử của Quách phu tử. Các ngươi vẫn là nên làm người quét rác, tiếp tục đứng bên ngoài cửa sổ học tập đi! Ha ha..."...

Một bàn người không nhịn được ôm bụng cười to.

Ôn Hậu tức giận đỏ mặt, tính tình của hắn tương đối hung dữ, nghe xong lời này trực tiếp nổi giận: "Ai là người quét rác? Chúng tôi không có tham gia kỳ thi kia vì chúng tôi là do Lâm tiên sinh trực tiếp kiểm tra!"

Quách Tử Kính nghe xong càng cười sâu hơn: "Ồ? Lâm tiên sinh ra đề kiểm tra các ngươi ư? Vị Lâm tiên sinh nào sẽ đơn độc ra đề mục? Việc này không hợp với quy củ của thư viện. Trừ bỏ Sơn trưởng, không ai có tư cách này cả! Hôm nay thư viện Lộc Sơn có rất nhiều tiên sinh đều tới, một vị Lâm tiên sinh duy nhất cũng tới, lát nữa chúng ta đi hỏi ngài ấy một chút, hỏi có phải ngài ấy là người ra đề không?"

Lúc này Ôn Lượng cùng Ôn Gia Phú mang theo mười mấy vị phu tử thư viện đi vào.

Vài vị phu tử đều khen ngợi Ôn Lượng trước mặt Ôn Gia Phú: "Làm văn chương không tồi, quý tiếp theo nhất định có thể thi đậu tú tài, ba năm sau lại thi cử nhân, tiến sĩ, nhất định có thể đề danh bảng vàng!"

"Ôn Lượng là thiên tài, mấy phu tử chúng tôi suýt chút nữa đã đánh nhau vì muốn thu nhận hắn làm đệ tử!" Một vị phu tử trong thư viện Bạch Lộc nói giỡn.

"Tôi cũng muốn nhận Ôn Lượng làm đệ tử, đáng tiếc Quách phu nhân nhanh chân trước, Quách phu tử có thể nhặt được một vị tiến sĩ trong tương lai làm con rể!" Một vị phu tử trong thư viện Lộc Sơn cười nói.

Ôn Lượng lần này thi vào thư viện Lộc Sơn đứng thứ hai, có thể nói là ngôi sao tương lai của thư viện Lộc Sơn!

Thư viện Lộc Sơn mỗi năm tuyển học sinh mới, năm người đứng đầu đều sẽ vượt qua kỳ thi tiến sĩ, vài thập niên qua chưa từng đánh vỡ.

Cho nên hôm nay Ôn Lượng thành thân, hơn nữa hắn lại là con rể của Quách phu tử, tiên sinh trong thư viện Lộc Sơn mới có thể đến đây tham dự.

Hiện tại Ôn Lượng chỉ mới 18 tuổi, hậu sinh khả uý! Ai biết được trong tương lai hắn sẽ có những bước tiến lớn như thế nào?

Trong lòng Ôn Gia Phú vô cùng đắc ý.

Quách Tử Kính thấy bọn họ tiến vào, liền ngừng cười, cung kính đứng dậy chắp tay hành lễ: "Các vị tiên sinh, học sinh có lễ."

Những người khác ngồi cùng bàn cũng sôi nổi đứng lên hành lễ.

Ôn Lượng thấy sắc mặt của đám người Ôn Thuần không đúng, trong lòng cười lạnh, trên mặt không lộ ra ý cười nói: "Vừa rồi các huynh cười vui vẻ như vậy, là có chuyện gì vui vẻ sao?"

Quách Tử Kính lập tức nói chuyện Ôn Hậu nói bọn họ cũng là học sinh của thư viện Lộc Sơn, hơn nữa là Lâm tiên sinh tự mình ra đề tuyển vào.

Vừa lúc một vị Lâm phu tử duy nhất trong thư viện Lộc Sơn cũng ở, ông ấy nghiêm mặt nói: "Quả thực nói hươu nói vượn! Lão phu ra đề cho các ngươi khi nào? Thu các ngươi làm đệ tử ư? Thư viện cũng không có quy củ này! Ta thậm chí chưa từng gặp qua các ngươi!"

Một vị phu tử khác trong thư viện Bạch Lộc lắc đầu: "Hiện tại học sinh đều làm sao vậy? Tuổi còn trẻ không đem tâm tư đặt ở học tập, nói hươu nói vượn, thế mà còn dám nói dối! Tranh cường háo thắng, ái mộ hư vinh, loại người như vậy không xứng làm người đọc sách!"

"Phẩm tính như vậy không được! Nghiên cứu học vấn cần phải chân thành, khiêm tốn..."

Nhóm phu tử đều không tán đồng nhìn ba huynh đệ Ôn Thuần.

Ôn Lượng nhíu mày, ra vẻ trưởng huynh nói: "Thuần nhi, Hậu nhi, các đệ mau xin lỗi Lâm phu tử!"

Ôn Gia Phú ở bên cạnh làm như vô cùng đau đớn nói: "Thuần nhi, sao các cháu lại thành ra như vậy! Mặt mũi chỉ là nhất thời, nhưng làm vậy chính là phá hư thanh danh của các cháu. Nếu như các cháu muốn vào thư viện Lộc Sơn đọc sách, vậy thì phải chăm chỉ học tập, năm sau thi vào là được! Không có bạc đọc sách cũng không sao, nếu như các cháu có chí hướng, đại bá sẽ giúp các cháu! Đừng bao giờ đi lên con đường không đứng đắn, chỉ nghĩ đến những việc không tốt!"

Bọn họ ngươi một lời ta một ngữ, căn bản không cho ba huynh đệ Ôn Thuần cơ hội nói chuyện.

"Thuần nhi, các cháu nhanh xin lỗi Lâm phu tử đi, về sau đừng nói dối hết bài này đến bài khác! Cho dù không đọc sách thì cũng phải làm một nam tử không thẹn với lương tâm, biết không?" Ôn Gia Phú lớn tiếng dạy bảo, ra vẻ hận sắt không thành thép.

Bày ra cái giá của đại bá.

Nhóm phu tử dùng vẻ mặt không ủng hộ nhìn ba người.

Loại người như vậy thật sự làm người chán ghét.

Trong mắt Quách Tử Kính và những học sinh khác đầy giễu cợt.

Trong mắt Ôn Lượng hiện lên một tia khinh bỉ, nhưng biến mất rất nhanh, không có người phát hiện, hắn tỏ ra vừa lo lắng lại đau lòng: "Thuần nhi, mau xin lỗi! Nếu không sau này không có thư viện dám nhận đệ vào học đâu."

Ôn Hậu tức giận tới mặt đỏ bừng.

Ôn Lạc dù sao cũng còn nhỏ tuổi, tức giận chỉ biết nắm chặt tay.

Ôn Thuần lại vô cùng bình tĩnh, cho dù đối mặt với nhiều người cười nhạo như vậy, nhưng hắn vẫn kéo tay hai đệ đệ, ý bảo bọn họ không cần nói chuyện. Sau đó không kiêu ngạo không nịnh nọt nói: "Các vị hiểu lầm, chúng tôi không có khoác lác, người mà chúng tôi bái sư chính là sơn trưởng Lâm Hoằng Hạo."

"Phốc..." Có người thật sự không nhịn được cười phun, nhanh che miệng lại, không dám thất lễ ở trước mặt phu tử.

Trong lòng Ôn Lượng cười lạnh: Quả thực là chưa tới phút cuối chưa thôi! Đi trên con đường tìm chết không trở lại!

Cũng tốt!

Trước kia sơn trưởng thư viện Bạch Lộc rất xem trọng Ôn Thuần, rất nhiều tiên sinh thích Ôn Thuần, hiện tại hắn sẽ khiến cho bọn họ thấy rõ Ôn Thuần rốt cuộc là một người tồi tệ thế nào!

Cả nhà Ôn Thuần huỷ hoại hôn lễ của hắn, vậy thì hắn liền huỷ hoại ba huynh đệ này!

Làm cho sau này cho dù bọn họ có bạc cũng không có học viện dám nhận!

"Luôn miệng nói dối, nho tử không thể dạy!" Lâm phu tử lắc đầu, vẻ mặt càng thêm khinh thường.

"Thật là một đám nói nhảm, càng nói càng nói bậy! Không còn cách cứu chữa!"...

Một vị phu tử khác cũng lắc đầu, người như vậy không cứu được!

Ôn Gia Phú giả vờ tức giận nói: "Khốn khiếp, Lâm sơn trưởng chưa bao giờ thu đệ tử! Ngươi thế mà dám lấy Lâm sơn trưởng ra nói bậy! Nhanh xin lỗi!"

Ôn Lượng: "Nhị đệ, đệ thật sự càng ngày càng quá đáng, lời như vậy mà đệ cũng dám nói!"

"Tôi không có."

"Lâm sơn trưởng tới!" Lúc này, không biết ai hô to một tiếng.

Quách phu tử cùng sơn trưởng thư viện Bạch Lộc đi vào cùng Lâm Hoằng Hạo.

Trong mắt Ôn Lượng tràn đầy hung ác nham hiểm, cười lạnh, trên mặt đám người Quách Tử Kính cũng bày ra bộ dáng xem kịch vui.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play