Ôn Noãn tìm được Ôn Nhu ở gian uống trà, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Ôn Noãn nhìn khí sắc của Điền thị, cũng không giống như đau bụng, nghĩ đến hẳn là cố ý kéo Ôn Nhu đến gian uống trà, nàng nói một tiếng cảm ơn Điền thị.

Lúc này yến hội sắp bắt đầu rồi.

Vương thị đi tới đây kêu các nàng đến tửu lầu ăn cơm.

Chỗ này là đại phòng phía sau viện. Tiệc rượu được tổ chức ở trước tửu lầu.

Tửu lầu bao gồm hai tầng, lầu hai dành cho phái nữ ngồi, lầu một là những người đàn ông và khách khứa đến ngồi.

Vương thị dẫn theo mấy đứa nhỏ đi lên lầu hai của tửu lầu, khách nhân đã ngồi kín chỗ.

Mọi người đều đang bàn tán chuyện Ôn Noãn đánh Chu thị!

Đánh đến nỗi Chu thị không thể động đậy, được người nâng về, ngay cả tiệc cưới của trưởng tôn đại phòng cũng không tham gia được.

Tuổi còn nhỏ mà quả thật giống như ma quỷ.

Vương thị nghe mọi người nghị luận thì nhìn về phía Ôn Noãn: "Noãn nhi, cháu đánh Chu thị?"

Ôn Noãn: "Không có, cháu chỉ dùng chân đạp trúng một cái cây, không nghĩ tới cái cây lại đổ sập xuống, vừa hay đổ trúng người bà ta mà thôi. Không biết là kẻ khốn khiếp nào tung tin đồn, để con đi hỏi bà ta một chút."

Ôn Noãn đi đến trước một cái bàn.

Cả bàn này toàn là người nhà mẹ đẻ Chu thị.

Nàng đứng yên trước mặt Hà thị - mẹ đẻ của Cường tử: "Là bà nói tôi đánh Chu thị?"

Khi Ôn Noãn xuất hiện, người một bàn đã sớm im hơi lặng tiếng, cúi đầu, không dám ho he một tiếng.

Hà thị sắp bị bộ dáng này của Ôn Noãn hù chết!

Đây là một sát thần!

"Không có! Tôi không nói! Không phải tôi nói!" Hà thị nhanh chóng nói.

Ôn Noãn: "Vậy bà nói tôi đánh Chu thị à?"

"Không, không có, cô không đánh bà ấy."

Ôn Noãn lại nhìn về phía những người khác: "Lúc ấy các người cũng ở đấy, trong các người có ai thấy tôi đánh Chu thị?"

Mọi người sôi nổi lắc đầu: "Không có, cô không có đánh bà ấy."

"Đúng vậy, không có, cô chỉ dùng chân đá vào một thân cây."...

Cho dù có cũng không dám nói!

Người một bàn nhìn cái chân kia của Ôn Noãn, trong lòng dựng hết cả lông.

"Muốn ghép tội thì sợ gì không có lý do! Sau này nếu như để tôi nghe thấy ai bôi nhọ tôi, ngẫm lại xem cổ cứng, hay là thân cây cứng hơn!"

Nghĩ đến cái cây bị gãy kia, người một bàn cảm thấy cái cổ mình lạnh căm căm, sau này nửa chữ cũng không dám nói.

Tiểu nhị lo lắng Ôn Noãn lại gây chuyện, nhanh chóng đi đến đón tiếp các nàng ngồi cùng bàn với những thôn dân Ôn gia thôn.

Thôn dân Ôn gia thôn được sắp xếp ngồi đằng sau và một góc ở sảnh lớn, giữa các thôn dân có một cái bàn, cố ý để lại cho tứ phòng, lo lắng các nàng gây ra chuyện gì thì yến hội này cũng không được tổ chức.

Những vị khách đến lần này là những người có địa vị có thân phận bên nhà gái.

Toàn bộ sảnh trên lầu hai, liếc mắt một cái nhìn qua cũng thấy quần áo và cách trang điểm của những người ngồi trước và những người ngồi sau rõ ràng không phải cùng một cấp bậc.

Vương thị dẫn mấy đứa cháu gái đi qua ngồi.

Lúc nãy chưởng quầy dùng thái độ cung kính đón một vị lão phu nhân, một vị phu nhân và một vị cô nương đi đến.

Ba người này đi đứng giơ tay nhấc chân vô cùng tự nhiên giống như phát ra một cổ quý khí, khiến người ta phải ghé mắt.

Đặc biệt là vị nữ tử mặc bộ quần áo màu hoa hồng kia, mỗi nụ cười mỗi cái nhăn mày đều e thẹn giống như đóa hoa Tường Vi ven đường sớm mai, mỹ lệ động lòng người.

Nàng vừa tiến lên thì nhìn thấy Ôn Noãn đang chuẩn bị đi ra phía sau, ánh mắt sáng ngời, bước nhanh qua đó, khoác lấy cánh tay Ôn Noãn đầy thân thiết: "Ôn Noãn muội muội, muội cũng đến dự tiệc sao?"

Nói xong, nữ tử lại hành lễ với Vương thị, chào hỏi với mấy tỷ muội Ôn Nhu, giọng điệu thân thiết.

Vị nữ tử này chính là Lương Tử Vận.

Ôn Noãn nhìn thấy nàng cũng khá kinh ngạc, hơi hơi mỉm cười: "Lương tỷ tỷ."

Lúc này Thường thị và một vị phu nhân khác cũng đi đến.

Thường thị nói với Vương thị vô cùng thân thiết: "Lão phu nhân, lại gặp mặt rồi?"

Thái độ này giống như đang đối đãi với trưởng bối trong nhà vậy.

Mấy tỷ muội của Ôn Noãn cũng hành lễ chào hỏi Thường thị.

Dương lão phu nhân liếc mắt đánh giá mấy người Ôn Noãn, thấy bộ dạng cách trang điểm nông thôn của các nàng, nhưng lại không kiêu ngạo không siểm nịnh, trong lòng có phán đoán: "Hiểu Tâm, đây là mấy cô nương đáng yêu nhà Ôn gia mà cháu nói sao?"

Dương lão phu nhân nhận ra bản thân cũng rất có duyên với người họ Ôn, tướng công của mình phá lệ nhận mấy đồ đệ họ Ôn, cháu của mình thì được nhà họ Ôn cứu.

"Không sai, chính là bọn họ." Thường thị lại giới thiệu một chút với mấy người: "Vị này chính là dì của tôi, Dương lão phu nhân."

Mấy người Ôn Noãn đương nhiên lại chào hỏi một phen.

Chưởng quầy có hơi kinh ngạc, thắc mắc tại sao quý nhân lại quen biết một nhà Vương thị, nhưng hắn vẫn tiếp tục chào đón: "Xin mời mấy vị phu nhân ngồi!"

Ba người này có một người là khách mời danh giá, hai vị khác hắn không biết thân phận, nhưng vị lão phu nhân này chính là phu nhân của sơn trưởng thư viện Lộc Sơn!

Người có thân phận quý trọng nhất trong cả hội trường ngày hôm nay chính là bà ấy!

Đại đường cố ý để lại một chủ bàn đi ra đón tiếp bà.

Thường thị đỡ Vương thị: "Đi thôi Vương phu nhân, chúng ta ngồi xuống rồi nói tiếp."

Lương Tử Vận kéo Ôn Noãn: "Ngồi chung đi."

Vương thị lắc lắc đầu: "Đó là bàn chủ vị, phu nhân, các vị mau đi đến đó ngồi đi! Tôi dẫn mấy đứa nhỏ sang bàn khác ngồi."

Dương lão phu nhân nghe xong thì nhìn về phía chưởng quầy: "Không được ngồi vào chỗ cái bàn kia sao? Vậy sắp xếp cho chúng tôi một cái bàn khác được chứ? Không phải bàn chủ vị cũng không sao."

Bà thấy còn một vài bàn trống.

Dương lão phu nhân là do phu nhân Tưởng thị của Quách phu tử mời đến, nhà mẹ đẻ hai người ở kinh thành, dõng dòi khác nhau, trước kia chưa bao giờ lui đến.

Nhưng mà năm nay Quách phu tử thi vào thư viện Lộc Sơn trở thành phu tử, tất cả những vị phu nhân đến đây ngày hôm nay đều không bằng vị Dương lão phu nhân thân phận tôn quý này, sao có thể để bà ấy ngồi ở chỗ khác.

Nhưng mà nếu thêm nhóm Vương thị vào ngồi, vậy thì phu nhân, tiểu thư và cả nhóm của Quách phu nhân sẽ không có chỗ ngồi!

Chưởng quầy cân nhắc một chút, tuyệt đối không thể đắc tội với vị phu nhân này, phải tiếp đãi thật chu đáo, thỏa mãn các yêu cầu của bà ấy, hắn lập tức nói: "Mấy vị cứ ngồi ở đây là được."

Dương lão phu nhân là một người không câu nệ tiểu tiết, cung không để ý mấy việc nhỏ như này lắm, rốt cuộc chỉ đến ăn một bữa hỉ yến, có ngồi bàn chủ tiệc hay không cũng không quan trọng.

Lại nói dựa theo thân phận của bà, cho dù ở kinh thành, cũng là khách quý của những đại thế gia.

Nghe xong lời này, liền nói: "Vương phu nhân, mấy vị Ôn cô nương, mau ngồi xuống đi! Không sao."

Thường thị cũng nói: "Tôi có việc cần nói với Noãn nhi, mau ngồi đi!"

Lương Tử Vận: "Đúng vậy, không phải chỉ là một cái bàn sao, tỷ còn có rất nhiều chuyện muốn nói với muội!"

Vì thế mấy người Ôn Noãn được đưa đến bàn chủ vị lớn nhất, ngồi xuống.

Đã đến giờ bắt đầu yến tịch, khách đều tới đầy đủ.

Ôn Ngọc và Ôn Uyển mang theo Quách Thiến Ni nhà mẹ đẻ, đám người nhà Huyện Thừa đến đây.

Sắc mặt của Ôn Ngọc thay đổi khi thấy đám người Ôn Noãn ngồi ở bàn chính.

Sắc mặt của Ôn Uyển cũng cứng đờ một chút.

Ôn Ngọc bước nhanh đi qua nói với đám người Ôn Noãn: "Sao các ngươi lại ngồi ở đây? Đây là vị trí của các ngươi sao? Nhanh nhường ra! Đây là bàn tiếp đón quý nhân! Góc bàn bên kia mới là vị trí của các ngươi."

Thật là xem chính mình làm cọng hành căn tỏi nào, dám ngồi ở bàn chính?

Ôn Ngọc nổi giận!

Con đĩ Ôn Noãn này đánh bà nội của mình, làm tẩu tử vừa mới vào cửa mất mặt. Hiện tại lại bá chiếm chủ tịch, cả gia đình người này hôm nay là tới làm cho bọn họ ngột ngạt phải không!

Chúc Vũ Hiên ở bên cạnh châm chọc: "Cũng không xem xem chính mình được mấy cân mấy lượng, ngươi là thứ gì chứ! Có thân phận quý trọng không mà dám ngồi ở chỗ này?!"

Bàn người của Ôn Noãn toàn bộ lặng im.

Ôn Ngọc cười lạnh: "Sao nào, đuổi đều không đi?"

Sắc mặt Vương thị cứng đờ.

Ôn Noãn đứng lên: "Dương lão phu nhân, Thường bá mẫu, các ngươi từ từ ăn."

Sắc mặt của Thường thị cùng Lương Tử Vận cực kỳ cực kỳ khó coi.

Thường thị đến đây với dì của mình, bởi vì bà ấy vừa lúc đi đến trong phủ của dì thăm hỏi.

Bà cũng không quen biết gia đình này, bà nhìn về phía Dương lão phu nhân: "Dì?"

Sắc mặt Dương lão phu nhân khó coi tới cực điểm, bà chính là người mời đám người Ôn Noãn ngồi ở chỗ này.

Hiện tại hai người này nhục nhã bọn họ như vậy, còn không phải là nhục nhã bà sao?

Bà trực tiếp đứng lên: "Tôi còn không biết đến uống rượu mừng còn cần phải xem chính mình có mấy cân mấy lượng! Vương phu nhân, Hiểu Tâm, vài vị Ôn cô nương, thật xin lỗi, là tôi hại các ngươi hổ thẹn! Chúng ta đi thôi! Hỉ yến như vậy ăn hay không ăn cũng thế! Ngay cả chỗ ngồi đều không có, về sau đừng mời tôi!"

Sắc mặt của tẩu tử Quách Thiến Ni lập tức thay đổi.

Dương lão phu nhân là người ngay thẳng, giản dị và rất dễ ở chung! Bà là con gái của lão Trấn Quốc Công, chồng lại là đương kim đại nho, từng dạy học cho đương kim Hoàng Thượng và Cẩn Vương, là thái phó!

Bà đã được nuông chiều từ nhỏ, sau khi thành thân, chồng cũng nuông chiều vì bà nhỏ hơn ông ấy mười tuổi, luôn luôn nhường bà, hiện tại bà đã 60 tuổi nhưng tính tình thẳng thắn vẫn chưa bao giờ thay đổi!

Hơn nữa bản thân xem như sư mẫu của Hoàng Thượng, thân phận cao, bối phận cũng cao! Bà cần phải chịu đựng ai? Trước nay đều là người khác nhường nhịn bà ấy!

Lập tức liền nhăn mày chạy lấy người!

Lương Tử Vận đứng lên: "Thứ gì đâu! Ghê tởm! Ôn Noãn muội muội, ta đi với muội!"

Ôn Ngọc thấy lão phu nhân tức giận, trên người đối phương tràn đầy quý phái, là mẫu người mà nàng ta chưa từng gặp qua, lập tức nói: "Vị lão phu nhân này, tôi không phải nói người, tôi chỉ nói bọn họ mà thôi."

Chúc Vũ Hiên cũng lập tức nói: "Đúng vậy, lão phu nhân không cần tức giận, chúng tôi đang nói chính là những kẻ đê tiện không biết tự lượng sức mình này!"

Một nhà Ôn Ngọc xưa đâu bằng nay, cả nhà Chúc Vũ Hiên đều hy vọng có thể cưới được Ôn Ngọc, lên chung con thuyền phú quý, tất nhiên hắn ta phải cùng chung kẻ địch với Ôn Ngọc.

Phía sau Ôn Ngọc là tẩu tử Quách Thiến Ni, nàng ta nhận ra Dương lão phu nhân là ai, đây không phải là khách mời đặc biệt của mẹ chồng sao? Trong lòng nàng ta lộp bộp một chút, vội đi lên: "Dương lão phu nhân, thật xin lỗi, là hiểu lầm mà thôi, hiểu lầm mà thôi. Phu nhân thân phận tôn quý, tất nhiên là có thể ngồi ở chỗ này!"

"A! Không có gì hiểu lầm hết, tôi là người mời những người này ngồi chung. Thân phận của chúng tôi không tôn quý bằng các ngươi! Các ngươi chẳng lẽ là hoàng thân quý tộc? Còn lớn hơn cả Thái Hậu sao! Còn đem khách mời đến chia thành ba bảy loại! Nếu không chào đón vậy không cần mời!"

Những lời nói của Dương lão phu nhân thiếu chút nữa hù chết đám người Ôn Ngọc.

"Không phải, tôi không có ý này, tôi, tôi..." Ôn Ngọc há miệng thở dốc, nói chuyện đều không nhanh nhẹn.

Nàng ta nghẹn đỏ mặt, nàng ta biết chính mình gây ra họa lớn, không thể nói ra thành lời.

Nỗi kinh hoàng trong lòng lan tràn vô tận -――

Chúc Vũ Hiên lặng lẽ rút lui, không dám đắc tội quý nhân.

Ôn Uyển đã sớm lặng lẽ xoay người đi tìm Tiểu Chu thị, không dám lộ mặt trước Dương lão phu nhân, lo lắng bị Dương lão phu nhân nhận ra chính mình.

Tiểu Chu thị cùng Quách phu nhân vội vàng chạy tới xin lỗi.

Ôn Ngọc cũng cúi đầu xin lỗi.

Dương lão phu nhân hừ lạnh một tiếng: "Ta là người mà các ngươi nên xin lỗi sao?"

Tiểu Chu thị và những người khác: "..."

Trong lòng Tiểu Chu thị vừa xấu hổ vừa tức giận, lửa giận nửa đời người cũng không nhiều như ngày hôm nay, không có chỗ phát tiết.

Còn phải dâng gương mặt tươi cười xin lỗi những người mình đã từng khinh thường.

Bà ta nuốt xuống tất cả tủi nhục, cười xin lỗi: "Đại nương, Nhu nhi... , thật xin lỗi, Ngọc nhi bị ta chiều hư, các ngươi đại nhân có đại lượng không cần so đo với nàng."

Vốn dĩ bà ta muốn làm cho con trai một ngày kết hôn long trọng và khó quên.

A, lúc này thật sự là ngày kết hôn khó quên, chỉ cần nhớ tới liền khó chịu đến mức vĩnh viễn không thể quên!

Nhìn ánh mắt khác thường của toàn bộ khách khứa nhìn bọn họ, Tiểu Chu thị thật sự muốn ngất đi.

Quách phu nhân giờ phút này cũng hối hận muốn chết, vội vàng xin lỗi đán người Vương thị và Ôn Noãn, tư thái kia vô cùng thấp hèn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play