Nhưng mà Quách Thiến Ni rất nhanh đã khôi phục lại vẻ tươi cười, vẻ mặt xin lỗi nói: "Trà này ngày mai lại kính đi, để tỷ chuẩn bị tốt túi tiền thì lại kính, tẩu tử thật sự xin lỗi! Hỉ nương, ngươi mang trà xuống đi!"

Nếu hôm nay mấy tỷ muội này không kính trà này, như vậy thì thành mấy tỷ muội này là vì túi tiền của nàng ta mới muốn kính trà, chính là bọn họ không có dạy bảo. Như vậy thì thanh danh của mình sẽ được bảo vệ.

Quách Thiến Ni nghĩ rằng tuổi của các nàng ấy còn nhỏ, không biết những thủ đoạn của người lõi đời này.

Không ngờ Ôn Noãn lại kéo tay hỉ nương lại, không cho bà ta đi: "Không cần, nếu quy củ là như thế này thì tất nhiên trà này phải kính, nếu không người khác sẽ nói mẫu thân muội không dạy bảo bọn muội. Cũng cho rằng bọn muội là vì một cái túi tiền mới kính trà cho tẩu tử. Điều này thật không tốt!"

Ôn Hinh cứ thế cầm lấy một ly trà trên khay kính cho Quách Thiến Ni: "Tẩu tử không cần tự trách, cứ yên tâm uống trà, cũng không cần bổ sung túi tiền cho bọn muội, bọn muội không phải vì túi tiền mới kính trà."

Ôn Noãn: "Đại tẩu, mời uống trà, quên túi tiền là chuyện rất bình thường. Tẩu không cần để ở trong lòng!"

Quách Thiến Ni cứng mặt, miễn cưỡng cười vui nhận lấy trà của các nàng ấy, nhấp một ngụm, chỉ cảm thấy trà này đắng như hoàng liên, thật là đắng mà không nói nên lời.

Lúc này nàng ta mới phát hiện ra, một nhà tứ phòng này không có một ai là dễ đối phó!

Sau khi kính trà xong, Đàm thị đưa mấy tỷ muội ra bên ngoài sân ăn điểm tâm.

Sau khi các nàng rời khỏi tân phòng.

Ôn Linh lại nói: "Mẫu thân, con muốn trò chuyện cùng tẩu tử!"

Nói xong cô bé lại chạy về tân phòng, Ôn Uyển với Ôn Ngọc đều đang ở đó.

Đàm thị thấy vậy cũng không quản cô bé.

Đưa mấy hài tử ra tới sân, cầm hai đĩa điểm tâm cho các nàng ấy, dặn dò các nàng ấy không được ăn quá no, một lúc nữa là tới giờ ăn cơm rồi.

Sau đó lại nói lời xin lỗi với mấy tỷ muội Ôn Noãn, nói không biết tức phụ của Lượng Nhi sẽ quên chuẩn bị túi tiền cho mấy tỷ muội bọn họ.

Mấy tỷ muội Ôn Noãn cũng không ngại.

Đàm thị còn muốn hỗ trợ tiếp đón khách nhân, vì vậy dặn dò Ôn Thiến để ý mấy muội muội rồi rời đi.

Mấy người vừa nói chuyện phiếm, vừa ăn điểm tâm.

Hôm nay Chu thị ăn mặc rất vui mừng, toàn thân mặc một bộ đồ mới màu đỏ vạn thọ, trên đầu còn đeo một cái đai buộc trán đính ngọc, trang điểm như phụ nhân cao quý.

Bà ta đi qua hành lang, thấy mấy nha đầu đang ở đình uống trà ăn điểm tâm, trong lòng vừa có chủ ý, hôm nay vẫn luôn không tìm được cơ hội Ôn Nhu ở một mình!

Không biết Chu thị nghĩ đến điều gì, xoay người vội vàng rời đi.

Bà ta bước vào một gian phòng dành cho khách, không bao lâu sau, lập tức lôi kéo một thiếu niên bước ra.

Trong miệng thiếu niên còn ngậm kẹo: "Cô nãi nãi, bà dẫn cháu đi tìm vợ cháu thật sao?"

"Đúng vậy! Cháu phải nghe cô nãi nãi nói, mới có thể tìm được vợ!"

Mấy tỷ muội Ôn Noãn đang ngồi dưới đình ăn điểm tâm nói chuyện phiếm.

Một bà tử đi đến nói: "Ôn Nhu tiểu thư, Tứ phu nhân kêu tiểu thư đi ra sau bếp phụ bà ấy một chút việc."

Bà ta nói xong lập tức tránh ra, cũng không chờ Ôn Nhu, thái độ trước sau như một không để cả nhà nàng vào mắt.

Ôn Nhu nghe xong lập tức đứng dậy, dặn dò Ôn Hinh trông chừng Ôn Noãn và Ôn Nhiên, đừng đi lung tung, yến hội sắp bắt đầu rồi, liền đi về phía hậu viện.

Ôn Noãn: Nhóm lửa thì cần giúp cái gì?

Vừa khéo Ôn Noãn uống quá nhiều nước trà, cần đi vệ sinh, sẵn tiện đi xem thử, nói một tiếng với Ôn Thiến rồi đi ra.

Đi được vài bước lại bị bà tử lúc nãy cản lại, không nóng không lạnh nói: "Ôn Noãn tiểu thư, hôm nay đông khách, tiểu thư đừng đi lung tung, lỡ như bị đụng phải thì làm sao bây giờ?"

Ôn Noãn nhàn nhạt nói: "Tôi đi vệ sinh."

"Bên kia có nhà vệ sinh." Bà ta chỉ chỉ một hướng khác.

Đôi mắt Ôn Noãn nhíu lại, nàng nhớ rõ không phải bên đó!

Nàng cũng không phản bác bà ta, xoay người đi theo hướng đó.

Lúc đi đến chỗ rẽ, ở chỗ bà tử không nhìn thấy, lại đi vòng một con đường khác bước về hướng nhà vệ sinh.

Bước chân nàng có hơi vội.

Bên kia, Ôn Nhu bừng từng bước vội vàng đi ra sau bếp.

Cửa Nhật Nguyệt, đột nhiên có một bàn tay vươn ra, giữ nàng lại.

Ôn Nhu cả kinh, thấy người kia là Điền thị thì thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Tam bá nương, sao thím lại lén lút như thế?"

Điền thị lôi kéo Ôn Nhu đến gần bàn trà: "Nhu nhi, cháu đi mau! Không, cháu pha trà giúp ta, bụng ta có hơi đau, có khả năng ăn phải thứ gì đó nên đau bụng."

Điền thị nói xong thì ôm bụng, bộ dáng rất đau.

Ôn Nhu thấy vậy lập tức nói: "Muốn đi vệ sinh không? Mau đi đi! Cháu pha giúp thím!"

Điền thị lắc lắc đầu, nhìn thoáng qua bên ngoài: "Không phải, chắc chỉ cần nghỉ ngơi một chút là được rồi."

Sao bà có thể để Ôn Nhu ở lại đây một mình!

"A, Tam bá nương, thím ngồi một lát đi." Ôn Nhu dọn một cái ghế con ra cho bà ngồi.

Điền thị ngồi xuống, ánh mắt hiện lên sự bất an, bà nhớ đến hôm đó trong lúc vô tình đã nhìn thấy Chu thị và chị dâu của mình nói chuyện với nhau thì trở nên vô cùng sợ hãi.

Lúc nãy bà bưng trà ra đó, vừa hay nhìn thấy Chu thị đang lôi kéo Cường tử không biết nói cái gì, nhưng bà nghe thấy một chữ vợ, mới biết được mấy lời nói giữa Chu thị và chị dâu của mình không phải là nói giỡn.

Điều thị không dám ra mặt ngăn cản, nếu không Chu thị chắc chắn sẽ tra tấn bà đến chết, đành phải tìm một cái cớ để trong lúc vô ý phá hư chuyện tốt của bà ta.

Ôn Noãn đi ngang qua cửa Nhật Nguyệt rồi vội vàng đi về hướng bếp, sự yên lặng dọc theo con đường khiến nàng cảm thấy hơi bất an.

Nếu bà tử kia dám tính kế Ôn Nhu, nàng chắc chắn sẽ khiến cho bà ta cảm thấy hối hận vì đã đến với thế giới này!

Đi đến chỗ núi giả, đột nhiên có một người nhảy ra.

Người nọ mở đôi tay ra, nhào về hướng nàng, cười to nói: "Vợ, ha ha, ta bắt được nàng rồi! Vợ!"

Thân hình của Ôn Noãn chợt lóe, nhanh chóng né tránh.

Bởi vì Cường tử hành động quá nhanh, trực tiếp té nhào xuống mặt đất, kẹo ở trong miệng cũng rớt ra ngoài.

Hắn cũng không sợ đau, nhanh chóng bò dậy, nhặt viên kẹo dính đầy bùn lên, đưa cho Ôn Noãn: "Vợ, ta cho nàng kẹo này!"

Ôn Noãn nhìn viên kẹo dính đầy nước miếng và bùn trong tay hắn, mặt mày thanh lãnh: "Ta không phải là vợ của ngươi, đừng kêu lung tung!"

Ôn Nói nói xong thì xoay người đi luôn!

Cường tử nghe vậy thì không vui, không phải vợ hắn? Nhưng mà rõ ràng cô nãi nãi nói tỷ tỷ xinh đẹp đi đến đây chính là vợ của mình!

Tỷ tỷ này có vẻ ngoài trắng trắng mềm mềm, hắn muốn nàng trở thành vợ của mình.

Đúng rồi cô nãi nãi nói hắn cứ ôm vợ không bỏ, thì người đó mới có thể trở thành vợ của hắn!

Cường tử nghĩ đến đây thì nhào về phía Ôn Noãn: "Vợ, ta ôm nàng, nàng đừng đi!"

Ôn Noãn trực tiếp xoay người một cái, duỗi chân ra, vô cùng nhanh nhẹn, trực tiếp đá ngã người xuống đất.

Một chân của nàng dẫm lên trên người tên béo cao hơn mình một cái đầu: "Ta nói ta không phải là vợ của ngươi, không được gọi lung tung! Biết không! Ai là vợ của ngươi? Nói!"

Cường tử nằm ở chỗ đó hứng chịu sự tức giận lại kinh hách, với chỉ số thông minh chỉ bằng một đứa trẻ vài tuổi khiến hắn trực tiếp bị dọa khóc: "Oa oa..."

Khi Chu thị dẫn theo người nhà mẹ đẻ và một đám phụ nhân vội vàng tìm đến, vừa hay nhìn thấy Ôn Noãn đang dùng một chân đạp lên trên ngực Cường tử.

Cường tử sợ tới mức khóc to ào ào!

Mẹ Cường tử sợ tới mức trái tim sắp nhảy ra ngoài, nhanh chóng chạy đến: "Cường tử!"

Chu thị cũng sợ tới mức mặt mất đi huyết sắc: "Ôn thần, mày muốn làm cái gì? Mau thả Cường tử ra!"

Dưới tình thế cấp bách Chu thị kêu ra cả biệt danh ôn thần!

Ôn Noãn thả chân ra.

Tưởng thị nhanh chóng chạy đến đỡ Cường tử dậy: "Cường tử, cháu có bị gì hay không?"

Cường tử thấy bà nội của mình đến, phác gục trên người bà ta khóc đến mức thở hổn hển: "Bà, cháu không cần vợ, vợ hung dữ quá! Vợ đá cháu, còn đạp cháu!"

Chu thị nhìn cháu trai cưng như thế, đau lòng một trận, đôi mắt tam giác của bà ta, trừng mắt nhìn Ôn Noãn đầy oán hận: "Ôn thần, sao mày lại đánh người như vậy?"

Ôn Noãn lạnh lùng nhìn Chu thị: "Cái tên thiểu năng trí tuệ này muốn bổ nhào vào người tôi, nhận tôi làm vợ, chẳng lẽ tôi không nên đá văng hắn ra, còn đứng đó để hắn ôm tôi, sau đó bà dẫn người đến hiện trường bắt quả tang, nói sự trong sạch của tôi đã bị hủy hoại, nên làm vợ của hắn chắc?"

Ánh mắt Chu thị lóe lóe: "Mày nói hươu nói vượn gì vậy! Ai là tên thiểu năng trí tuệ! Còn nhỏ tuổi mà cái miệng lại độc ác như thế! Có còn chút giáo dưỡng nào hay không!"

Bà ta liếc mắt đánh giá bốn phía, con đĩ Ôn Nhu kia đâu!

Mẹ Cường tử là Hà thị tức giận đến mức đứng lên, duỗi tay nắm lấy gương mặt Ôn Noãn: "Con đĩ này! Một đứa ôn thần như mày mà cũng muốn làm vợ con trai tao! Nằm mơ!"

Thế mà lại còn dám đánh con trai bà ta, bà ta sẽ liều mạng với nàng!

Khóe miệng Ôn Noãn nhếch một cái, trực tiếp nắm lấy tay bà ta vặn ngược lại.

"A! Đau, đau! Con đĩ này mau thả ra!" Hà thị đau đến mức ứa cả nước mắt.

Ôn Noãn không buông tay ra, lạnh lùng nhìn Chu thị, ánh mắt sắc bén đến cùng cực: "Tôi cảnh cáo mấy người! Đặc biệt là bà! Đừng hòng tính kế bất kỳ ai trong gia đình tôi, nếu không tôi sẽ khiến cho các người phải hối hận!"

Ôn Noãn đẩy Hà thị ra, Hà thị trực tiếp ngã xuống đất.

Ôn Noãn lại nhìn thoáng qua Cường tử đang khóc đến mức thở hổn hển như đứa trẻ, ánh mắt sắc bén nhìn lướt qua mọi người: "Đừng để tôi nghe thấy hắn gọi tôi là vợ! Bắt một trong số tỷ muội của tôi làm vợ, nếu không tôi sẽ dùng chân đá thẳng vào con đường sinh nở con cháu của hắn, các người đừng hối hận!"

Ôn Noãn dùng chân đá vào thân cây hải đường to bằng miệng chén nằm ven đường.

"Bang" một tiếng thân cây hải đường cũng theo đó mà gãy đôi, khi thân cây ngã xuống, không nghiêng không lệch, vừa khéo đụng trúng Chu thị.

Chu thị bị cây đổ xuống người thì té ngã xuống đất một cái thật mạnh, bà ta còn nghe được tiếng "răng rắc" truyền đến từ xương cốt trên người bà ta!

Cơn đau xé lòng truyền đến từ phía sau eo bà ta!

Đau đến mức bà ta chẳng thể nói nên lời!

Mọi người: "..."

Tầm mắt Ôn Noãn dừng lại giữa hai chân Cường tử, cười lạnh, giống như quỷ mị: "Nếu chịu nổi, có thể thử xem."

Hà thị định duỗi tay ra che cái đó của con trai lại theo bản năng...

Mọi người: "..."

Mọi người bị bộ dáng khí thế trong nháy mắt này của Ôn Noãn làm cho hoảng sợ, không dám ho he một tiếng.

Một cô nương nho nhỏ, đùng một cái khiến cho đám đàn bà đanh đá ùa tới rào rạt lúc nãy bị dọa cho sửng sốt!

Ôn Noãn xoay người chạy đi.

Lúc nãy Cường tử sợ tới mức quên cả khóc, sau khi Ôn Noãn đã đi xa, hắn mới lên tiếng khóc lớn: "Oa oa cô nãi nãi, cháu không cần cô vợ này, nàng hung dữ quá, cô nãi nãi, bà tìm một người vợ xinh đẹp khác cho cháu đi! Cháu không thích người hung hăng!"

Tuy rằng Ôn Noãn đã đi xa, nhưng vẫn nghe thấy.

Nàng dừng bước chân, xoay người, quay về lại, nhìn từ trên cao xuống, lạnh lùng đến mức Chu thị ứa cả mồ hôi lạnh.

Thẳng đến khi Chu thị bị nàng nhìn chằm chằm đến mức lạnh cả lưng, mới thu hồi ánh mắt, sau đó nhìn về phía đám người: "Chu thị đang tìm cho cháu trai đích tôn của bà ta một người vợ, các vị nhớ trông kỹ con gái và cháu gái của mình! Nếu không ngày nào đó nói không chừng lại có thêm một đứa con rể!"

Sau khi nàng đã đi xa thì mọi người mới sực tỉnh người lại, ánh mắt nhìn Chu thị cũng không giống nhau.

"Người này chẳng phúc hậu chút nào!"

"Lòng dạ quả thật quá đen tối, bụng toàn ý xấu!"...

Chu thị tức giận đến mức sắc mặt vừa xanh lại vừa hồng: "Không phải, tôi không có, mọi người đừng nghe con đĩ kia nói bậy."

Ngoại trừ nhà mẹ đẻ của Chu thị thì những người khác chẳng ai nói chuyện, chỉ lôi kéo con gái hoặc cháu gái của mình, nhanh chóng rời đi.

Có nói bậy hay không, chẳng lẽ trong lòng bà ta không biết hay sao?

Coi mọi người là kẻ ngốc sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play