Mấy đứa Thuần nhi còn muốn thi khoa cử đấy! Dù thế nào cũng muốn để ý danh thanh, cho nên bọn họ phải tới.
Đại phòng đã làm ra vẻ huynh trưởng nhân từ, thì bọn họ cũng muốn làm ra dáng vẻ, xem ai ghê tởm hơn ai.
Tiểu Chu thị lại tới phòng bếp lần nữa, thấy Ngô thị cùng Điền thị chạy tới nhóm lửa nên trong lòng không vui vẻ, nhưng trên mặt không hiện ra mà chỉ cười nói: "Tam đệ muội, Tứ đệ muội khéo tay, làm việc lại nhanh nhẹn sạch sẽ, đi hỗ trợ giết gà, giết ngỗng, nhổ lông đi!"
Tới muộn như vậy, lại còn chọn cái việc thoải mái nhất! Đây là tới hỗ trợ sao?
Bà ta là chủ nhà cũng chưa ngồi ở chỗ nhóm lửa kia sưởi ấm thoải mái đâu!
Vừa đúng lúc Ôn Noãn đi vào xem Ngô thị làm cái gì, nghe xong lời này nên cười nói: "Đại thẩm, nhà chúng cháu nghèo nên một năm còn không được ăn đến một con gà, nên việc này mẹ cháu làm không tốt! Miễn cho làm trở ngại chứ không giúp gì, chậm trễ thời gian mở tiệc. Nhà thẩm không phải mở tửu lầu sao? Mỗi ngày tiểu nhị của phòng bếp đều giết gà nên làm quen tay thì để cho bọn họ làm đi! Những chuyện đó mẹ cháu ngượng tay nên không muốn tranh với bọn họ."
Tửu lầu của Đại phòng có tiểu nhị, những việc vừa bẩn vừa mệt đó sao không để người của tửu lầu làm đi?
Bởi vì Ôn Noãn lo lắng Ngô thị bị sắp xếp đi làm việc nặng, cố ý tới phòng bếp nhìn xem.
Quả nhiên tiểu Chu thị này cũng chẳng phải người tốt gì!
Tiểu Chu thị không làm gì được Ôn Noãn, cũng lo lắng nha đầu chết tiệt kia thật sự sẽ để Ngô thị chơi xấu, hôm nay chính là ngày tốt nhất của Lượng Nhi, bà ta không dám kiên trì bảo Ngô thị đi làm việc.
"Tam đệ muội, nhóm lửa không cần nhiều người như vậy, muội đi giết ngỗng đi! Bên kia không lo liệu được quá nhiều việc."
Điền thị cũng không dám không nghe, nếu không thì sau khi trở về không biết Chu thị sẽ làm cái gì với bà ấy.
Bà ấy đành đứng lên đi giết ngỗng.
Ôn Noãn giữ bà ấy lại: "Tam thẩm, thẩm đến phòng trà hỗ trợ pha trà đi! Thẩm đang điều trị thân thể, hiện tại thời tiết lại lạnh như vậy, nếu ngâm tay ở trong nước rút lông thì đối với thân thể thẩm không tốt. Đã điều trị lâu như vậy rồi, có khi chỉ vì việc ngâm này lại khiến kiếm củi ba năm thiêu một giờ! Thẩm nên giữ ấm cẩn thận, năm sau nhất định có thể sinh cho Tam bá một tiểu tử mập mạp. Đại thẩm cũng không muốn thẩm vì giúp thẩm ấy mà ảnh hưởng đến việc điều trị thân thể! Cháu nói đúng không, đại thẩm? Nếu không thì sang năm thẩm không sinh được tiểu tử béo mập thì thẩm cứ tìm đại thẩm đòi là được."
Ôn Noãn cười ngâm ngâm nhìn bà ta.
Tiểu Chu thị tức giận đến nỗi suýt nữa đã phun ra máu!
Đây là không phải bà ta mời tới hỗ trợ!
Mà mời mấy tổ tông tới!
Người nào cũng đều cần phải được cung phụng!
Làm bà ta tức chết!
Tiểu Chu thị cười cười: "Vậy thì đi phòng trà nước pha trà đi! Miễn cho năm sau không sinh được lại đổ lên người tẩu! Tội danh này tẩu không gánh nổi đâu!"
Một con gà mái không đẻ được trứng cũng dám làm phản!
Chờ xem!
"Đại thẩm yên tâm, thẩm nên về thôn để hiếu kính trưởng bối nhiều một chút, đừng để cho Tam thẩm thay thẩm làm việc vất vả, sang năm tới tuyệt đối tam thẩm có thể sinh ra được một tiểu tử béo mập."
Đây là con nha đầu chết tiệt kia đang nói bà ta bất hiếu!
Tiểu Chu thị vừa tức vừa bực, ngày đại hỉ không nên nổi giận, xong chuyện hãy chờ xem!
"Vậy sao? Nếu vậy thì tốt, ta cũng ngóng trông năm sau ôm cháu trai đấy!"
Tiểu Chu thị ném xuống lời này rồi vội vàng đi ra khỏi phòng bếp.
Nếu không đi, bà ta sợ sẽ bị những câu nói đâm vào xương của con nha đầu chết tiệt kia làm cho sặc chết!
Điền thị lại có chút lo lắng sốt ruột.
Ôn Noãn vỗ vỗ tay bà ấy: "Tam thẩm, nhanh đến phòng trà nước pha trà đi! Đừng chạm vào quá nhiều nước lạnh, đối với thẩm không tốt. Cháu bảo đảm, năm sau thẩm nhất định có thể có thai."
Gần đây mỗi ngày Điền thị đều sẽ lén tới nhà bọn họ hỗ trợ làm vài việc, Ôn Noãn cũng giúp bà ấy xem qua thân thể, cũng sử dụng mây tím cùng châm cứu điều trị, đợi thân thể của bà ấy tốt lên thì chuyện mang thai chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.
Ôn Noãn lại lặng lẽ ở bên tai bà ấy nói vài câu, Điền thị nghe xong khiếp sợ liếc mắt nhìn Ôn Noãn một cái, sau đó đỏ mặt chạy ra.
Ngô thị tò mò hỏi Ôn Noãn: "Con vừa nói gì với tam thẩm thế?"
Ôn Noãn cười cười: "Bí mật!"
Ngô thị bật cười, không nói lại con gái: "Mau ra bên ngoài chơi đi, nơi này lửa lớn lắm."
Ôn Noãn cũng không cãi lại rồi rời khỏi phòng bếp.
Rất nhanh, đội ngũ đón dâu đã trở lại.
Đội ngũ của hồi môn thật dài, chiếm cứ cả con phố, khiến cho rất nhiều người đi qua đều dừng lại xem.
Từng rương của hồi môn được nâng lên đi vào, khiến cho vô số người kinh ngạc. Ở một trấn nhỏ này lại có một hôn lễ long trọng như vậy, mọi người đều chưa từng gặp qua.
Có người đếm số, tất cả có sáu mươi tư món của hồi môn, đến cả công giường đều có, ruộng tốt có hai mươi mẫu, cửa hàng trấn trên có một gian, đúng là gia đình giàu có đón dâu!
Khiến bao nhiêu người hâm mộ!
Ôn Noãn là lần đầu tiên xem người cổ đại thành thân, nàng xem đến say mê.
Ôn Nhu cùng Ôn Hinh cũng xem đến hứng thú bừng bừng, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên các nàng thấy cảnh tượng lớn như vậy.
Ôn Ngọc đứng ở bên cạnh, thấy mấy người các nàng xem đến không chớp mắt, cười nhạo một tiếng: "Không cần hâm mộ như vậy, cả đời các ngươi cũng sẽ không có hôn lễ như này đâu!"
Ôn Ngọc nói xong, một đôi mắt cười như không cười liếc mắt đánh giá trên dưới Ôn Nhu cùng Ôn Noãn một cái.
Một kẻ là giày rách, đã làm con dâu nuôi từ bé; một kẻ bị người từ hôn lại là tai tinh của làng trên xóm dưới, người gặp người sợ, có thể gả được ra ngoài hay không cũng là một vấn đề!
Ánh mắt kia khiến người khác thấy rất nhục nhã, mặt Ôn Nhu đỏ lên, cúi đầu, không hề nhìn nữa.
Ôn Noãn lạnh lùng liếc Ôn Ngọc một cái: "Vậy cô cứ chờ xem!"
Ôn Ngọc sửng sốt một chút, ánh mắt khinh bỉ nhìn Ôn Noãn: "Chờ cái gì?"
Ôn Noãn cười nhạo một tiếng, cho nàng ta một cái ánh mắt ám chỉ nàng ta ngu ngốc như lợn.
Sau đó lập tức kéo Ôn Nhu, Ôn Hinh cùng Ôn Nhiên tránh ra.
Khi Ôn Nhiên đi qua Ôn Ngọc đang có vẻ mặt khó hiểu nói: "Tam đường tỷ, ý của tỷ tỷ muội rất dễ hiểu! Tỷ vẫn không rõ sao? Có muốn muội nhắc nhở tỷ không?"
Ôn Ngọc: "..."
Trong lòng Ôn Uyển không vui, nàng ta hơi hơi nghiêng đầu, cười rất đẹp, giọng nói ngoan ngoãn: "Được, chúng ta sẽ chờ xem! Nhất định sẽ rất chờ mong!"
Mấy người Ôn Noãn không trả lời nàng ta mà tránh ra.
Lúc này Ôn Ngọc mới bỗng nhiên phản ứng lại, ý của Ôn Noãn là bảo mình chờ xem về sau bọn họ có thể có hôn lễ long trọng như vậy hay không.
Ôn thần kia khi nói chuyện sao toàn bắt nạt người ta như thế chứ!
Ôn Ngọc đang muốn đi tìm người để cãi lý, thì Ôn Uyển lại lôi kéo nàng ta lại: "Muội chờ ở đây đi!"
Miệng lưỡi không nhanh nhẹn như người ta, lại còn thích khiêu khích người khác!
Tại sao nàng ta lại có muội muội ngu ngốc như vậy.
Muội muội Chúc Trấn Hiên - Chúc Vũ Hiên nói: "Đúng vậy! Ngọc tỷ tỷ, không cần để ý tới cái loại tự cho là đúng này, vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng, có ai mà không biết tình trạng nhà nàng ta cơ chứ? Chờ đi, đến lúc đó nhìn xem của hồi môn của nàng ta có phải có thể cao bằng trời hay không!"
Một cô nương khác ở trấn trên cũng nói: "Đúng vậy, loại cô nương thôn quê này, đến việc tự lượng sức mình còn không có, còn thích khoe mẽ! Chúng ta cứ chờ xem khi nàng ta gả chồng có phải có ngàn dặm ruộng tốt, thập lí hồng trang hay không! Kiêu ngạo như vậy, nhìn thôi đã thấy chán ghét!"
"Sai, phải là có gả được ra ngoài hay không cũng đã là vấn đề rồi!"
"Cũng đúng đấy."
Mấy người che miệng cười khẽ.
Sau khi Tân nương tử bái đường xong, thì sẽ được đưa vào phòng.
Nơi này có tập tục là sau khi tân lang tháo khăn che đầu và hai phu thê uống qua rượu giao bôi, thì những bạn bè thân thích khác có thể tiến vào nói chuyện với tân nương tử.
Hơn nữa là để cô em chồng kính trà cho tẩu tử mới vào cửa.
Sau khi kính trà, tẩu tử sẽ cho các nàng một cái bao lì xì làm phí sửa miệng.
Buổi sáng ngày hôm sau mới đến lượt dâu mới quỳ xuống kính trà cho trưởng bối, trưởng bối cho dâu mới túi tiền, dâu mới tặng cho trưởng bối quà tặng mà mình đã chuẩn bị trước khi xuất giá, có thể là khăn tay tự thêu, hoặc giày tự làm.
Mấy tỷ muội Ôn Noãn cũng không biết tập tục này, thấy thời gian đến bữa tiệc còn sớm, các nàng đang muốn đi dạo khắp nơi trên trấn trên một chút, nhìn xem có bán thứ gì không.
Ôn Thiến đã đi tới: "Nhu Nhi, các muội muốn đi nơi nào thế? Mau vào kính trà cho đại tẩu đi, mẹ tỷ bảo tỷ đi gọi các muội qua!"
Ôn Thiến nói xong thì kéo tay Ôn Nhu, kéo các nàng đi tân phòng.
Ôn Thiến cùng Ôn Nhu có tuổi xấp xỉ nhau, trước kia thường xuyên chơi cùng nhau, tình cảm rất tốt.
Nhị bá nương Đàm thị cách đó không xa cũng vẫy tay với các nàng.
"Mấy tỷ muội các cháu mau tới đây, kính trà cho đại tẩu các cháu, sau khi xong rồi thì nhị bá mẫu đưa các cháu đi ăn một chút gì đó."
Mấy tỷ muội Ôn Noãn chỉ có thể đi đến đó.
Ôn Linh là tiểu nữ nhi của Đàm thị, thấy mấy tỷ muội Ôn Noãn thì lễ phép chào hỏi.
Bên trong tân phòng có rất nhiều người đang đứng, có thím trong thôn, cũng có vài người mà Ôn Noãn không quen biết, chắc là người nhà mẹ đẻ của Quách Thiến Ni.
Lúc này Ôn Uyển cùng Ôn Ngọc đã kính trà xong, hai người được một cái túi tiền thêu công xinh đẹp, bên trong cũng không biết có cái gì mà thấy phình phình.
Ôn Thiến là trưởng tỷ của nhị phòng, đến phiên nàng ấy đi kính trà, Quách Thiến Ni cũng cho một cái túi tiền có kiểu dáng giống nhau.
Kế tiếp đến lượt Ôn Linh kính trà, Ôn Linh nhận trà từ trong tay hỉ nương, vừa đưa qua vừa ngọt ngào nói: "Tẩu tử, mời uống trà. Tẩu tử thật xinh đẹp! Là tân nương tử xinh đẹp nhất mà muội từng thấy!"
Quách Thiến Ni cười cười, nhận lấy trà, cũng cho nàng ấy một túi tiền: "Cảm ơn, Linh nhi cũng rất xinh đẹp."
Ôn Linh nghe xong lời này thì cười đến càng vui vẻ!
Hai tỷ muội nhị phòng kính trà xong, là đến lượt mấy tỷ muội Ôn Noãn, bởi vì tam phòng chưa có hài tử.
Ôn Nhu nhận lấy trà mà hỉ nương đưa cho nàng ấy, sau đó kính trà cho Quách Thiến Ni: "Đại tẩu, mời uống trà."
Quách Thiến Ni ngạc nhiên một chút, sắc mặt rất nhanh khôi phục như thường, nàng ta nhận lấy rồi cười nói: "Cảm ơn. Hôm nay quá nhiều chuyện bận rộn, ta đã chuẩn bị túi tiền rồi nhưng cũng không biết đã để ở nơi nào. Ngày khác tẩu tử lại bổ sung cho các muội! Các muội không nên trách tẩu tử nhé!"
Quên mất để ở đâu là giả, vốn dĩ là nàng ta quên mất mấy tỷ muội Ôn Noãn, nên không chuẩn bị túi tiền cho các nàng.
Mà những túi tiền trên người nàng ta, bên trong chuẩn bị đều là thoa bạc, hơn nữa túi tiền là dùng tơ lụa thượng đẳng mời tú nương thêu, một cái túi tiền đã tốn một trăm văn, nên tất nhiên là không thể cho mấy tỷ muội này để tránh lãng phí.
Đàm thị rõ ràng kinh ngạc một chút, trong lòng có chút hối hận, sớm biết thế thì không gọi mấy tỷ muội Ôn Nhu đến đây.
Đối xử khác biệt như thế không phải khiến người ta mất mặt hay sao? Có dâu mới nhà ai khi qua cửa sẽ không chuẩn bị nhiều túi tiền dự phòng một chút?
Những tẩu tử trong thôn cũng kinh ngạc một chút: Cái này mà cũng có thể quên?
Ôn Nhu mỉm cười: "Không sao đâu, kính trà cũng không phải vì túi tiền của tẩu tử, đây là lễ pháp nên không thể quên."
Ôn Nhu là người ăn ngay nói thật, chỉ là không nghĩ tới ba chữ "Không thể quên" lại không nóng không lạnh đâm vào Quách Thiến Ni.
Vẻ tươi cười trên mặt Quách Thiến Ni cứng đờ, đây là đang nói nàng ta không tuân thủ lễ pháp, không được dạy bảo sao?