"Bắn!"
Một tiếng ra lệnh.
Sáu mươi mũi tên xuyên qua khoảng không, cũng xuyên qua bức tường thành dày đặc cách đó một km với một lực độ không thể bẻ gãy.
"Một, hai, ba..." Có người còn chưa kịp đếm xong đã đùng một tiếng, toàn bộ tường thành dày đặc đều nổ tung, bức tường khoảng ba mét vuông kia ầm ầm sập xuống!
Mọi người: "..."
Hóa ra bức tường này để dùng như vậy sao?
Đây là ngay cả tường thành cũng đổ sập được?
Này... Đây là thần binh lợi khí lợi hại nào vậy?
Có loại thần khí này, kẻ nào dám xâm phạm vào Nạp Lan quốc của bọn họ, bọn họ sẽ lật ngược tình thế lại!
"Có bao nhiêu mũi tên trong chiếc nỏ này?" Vì sao hắn không đếm được?
"Sáu mươi!" Võ bị viện Lý Binh ra vẻ bình tĩnh nói.
Một tiếng hít sâu vang lên!
Sáu mươi? Đó chẳng phải đã là trận mưa tên rồi sao?
"Tên này bắn vào tường thành, tường thành sập, vậy nếu bắn vào quân địch trong quân đội thì sao? Lực sát thương lớn đến bao nhiêu?"
Mọi người đều im lặng.
Trong lòng mọi người không biết nghĩ đến cái gì mà vô cùng kích động, nhưng mỗi người đều kích động không nói nên lời.
Sau một lúc im lặng đã có một trận vỗ tay cùng tung hô vang tận trời xanh!
"Trời ạ! Sáu mươi mũi tên bắn liên tiếp? Sức mạnh có thể phá được tường thành? Đây là thần binh lợi khí nào vậy?"
"Vũ khí này có thể nói dời non lấp biển cũng không nói quá! Siêu cấp thần binh lợi khí!"
"Cùng vui, cùng vui, có vũ khí siêu cấp thần binh lợi khí, từ nay về sau cần gì sợ kẻ thù bên ngoài xâm lấn?"
"Ai dám còn dám khiêu khích Nạp Lan quốc của chúng ta, ta liền mang theo siêu cấp thần binh này, đưa hắn và quốc gia của hắn về chầu tổ tiên!"
Chúng đại thần tập trung ở bên cạnh cái nỏ như con đại bàng hùng dũng ngủ đông trước mặt, họ nhìn thần binh lợi khí mà kinh ngạc.
Thân ảnh màu vàng sáng rựa ở phía xa xa nhìn tường thành nhỏ sụp đổ, đôi mắt cũng sáng ngời:
Tuy ông biết một bức tường nhỏ sẽ dễ đổ hơn so với bức tường lớn!
Nhưng mà, chỉ cần có thể khiến tường nứt ra, thì một khúc gỗ dài cũng có thể đâm xuyên qua nó!
Công thành còn gì khó?
Thiên hạ hợp lâu tất phân, phân lâu tất hợp, Nạp Lan quốc đã xây dựng được hai trăm năm, cũng đã qua thời kì cực kỳ thịnh vượng, quan liêu sa đoạn, binh lính đã sống trong hòa bình quá lâu, huấn luyện hời hợt nên sức chiến đấu cũng giảm xuống, sớm đã thấy rõ tình thế đang dần xuống dốc.
Ngược lại những quốc gia khác cũng đang nhanh chóng vùng dậy.
Nhất là Đông Lăng quốc, Nam Cung quốc, những nước có binh lực, nông lực, và sức mạnh của một quốc gia cũng đã gần đủ để cạnh tranh với Nạp Lan quốc, cũng sớm không cam chịu trở thành nước phụ thuộc của Nạp Lan quốc.
Nhìn tiến cống hàng năm càng ngày càng có lệ cũng đã biết!
Hơn nữa mười mấy năm nay binh lính của họ đã cải trang thành thổ phỉ, thổ phỉ thường xuyên làm chuyện mờ ám, cũng gây hấn rất nhiều. Nếu không phải có uy danh của hoàng đệ Thập Thất thì Nạp Lan quốc chỉ sợ đã không còn hòa bình!
Thế nhưng.
Tay phải của hoàng đệ Thập Thất hiện tại đã tàn phế!
Tay phải là tay nắm trường thương, có thể giết vạn mã thiên quân, bàn tay phải khiến kẻ địch vừa nghe đã sợ mất mật giờ đã tàn phế.
Vốn cứ tưởng lễ Vạn Thọ qua đi, đất nước sẽ không bình yên.
Nhưng mà đội quân của nước lớn lại có được thần binh lợi khí, Vạn Thọ tiết năm sau ông sẽ cho biểu diễn trước mặt các sứ giả của các quốc gia khác, hoàn toàn dứt khoát.
Hoàng thượng của Nạp Lan quốc vẫn luôn lo lắng Vạn Thọ tiết đến, nhưng mà lúc này ông lại có chút mong chờ.
"Ai thiết kế ra vậy?" Có người hỏi Lý Binh.
Lý Binh nhìn về phía Nạp Lan Cẩn Niên.
Mọi người đều nghĩ do hắn làm, nên lại tiếp tục màn khen không tốn tiền nữa.
Sau khi nghe xong lời ca ngợi của mọi người, Nạp Lan Cẩn Niên mới nói: "Không phải do bổn vương làm."
Mọi người: "..."
Bây giờ không còn ai dám hỏi đối phương là ai!
Lỡ như Cẩn Vương lại nói câu ngươi không xứng để biết thì làm sao có thể xuống đài?
Hoàng thượng: "Ha ha, mặc kệ là ai, trẫm vẫn trọng thưởng! Thập Thất, đệ đi theo trẫm."
Một thân ảnh màu vàng sáng cùng một thân ảnh màu xám bạc cùng rời đi
Mấy vị hoàng tử nhìn bóng dáng giống như cha con của họ, biểu cảm của họ đều giấu kín như bưng, trong lòng cũng không biết đang nghĩ gì.
Quách Minh Diễm nắm chặt tay dưới tay áo.
Cẩn Vương là đang muốn thay thôn nữ kia nhận phần thưởng?
Mặc kệ như thế nào, nàng ta đã ra tay xin được thánh chỉ tứ hôn trước!
Còn phần thưởng của thôn nữ kia dù có lớn đến đâu thì liệu có thể so với công trạng của một nhà nhiều thế hệ trung quân khai quốc Đại tướng quân sao?
Nghĩ đến đây, nàng ta lại thả lỏng tay ra,
Thôn nữ kia vĩnh viễn không thể so với nàng ta.
-
Trong ngự thư phòng.
Nạp Lan Cẩn Niên lười biếng ngồi trên ghế dưới long ỷ.
Đương kim hoàng thượng ngồi trên long ỷ ngay ngắn, nhìn dáng vẻ lười biếng này của hoàng đệ, sự uy nghiêm trên mặt cũng không còn nữa, vẻ mặt ông bất đác dĩ nhìn dáng vẻ ngồi như không ngồi của hắn.
"Có cái gì trong mũi tên? Là thuốc nổ sao? Nhưng vì sao nó có thể nổ mạnh như vậy?"
Ngày thường thuốc nổ nằm bên trong pháo trúc thường được dùng cho những ngày lễ tết hoặc ngày hội, cần phải châm lửa thì mới nổ được.
"Ừm, có thay đổi một chút. Đây là cung tên thiết kế đặc biệt, chuyên dùng để tấn công thành."
Mũi tên vào lúc đâm vào tường thành sẽ xẹt ra tia lửa, cũng tạo ra nhiệt lượng, những tia lửa cùng nhiệt lượng cũng đủ châm ngòi dây dẫn được chế tạo đặc biệt, khiến cho hỏa dược bên trong phát nổ.
Không biết sao nha đầu kia nghĩ ra được cách này.
Hoàng thượng đã hiểu, nói cách khác, mũi tên nổ này không thể áp dụng trên chiến trường, nhưng chỉ dùng tên bình thường thì sáu mươi mũi tên cùng bắn cũng có uy lực rất lớn, là vũ khí sắc bén để bảo vệ thành.
Hai mươi phát, nhẹ nhàng tiện lợi, càng thêm thích hợp để sử dụng trên chiến trường.
Vũ khí sắc bén để chiến đấu, công thành hay giữ thành đều đã có rồi.
Còn có những tháp canh kia, đó chính là những vũ khí tốt để bảo vệ dân chúng!
"Thập Thất, lần này đệ đã lập công lớn!"
Nạp Lan Cẩn Niên lắc đâu: "Không phải công sức của bổn vương".
"Hả? Vậy ai là người đã thiết kế ra? Trẫm phải thưởng thật lớn!"
"Chỉ là một người dân bình thường."
Hoàng thượng nghe xong lời này cũng bất ngờ: "Một người dân thường có thể thiết kế ra thần binh lợi khí như thế này? Quả nhiên là cao thủ ở dân gian!"
Nhân tài như vậy sao có thể để mai một ở dân gian, Hoàng thượng suy nghĩ nhân tiện nói: "Trẫm sẽ ban cho hắn chức vị viên ngoại lang của võ bị viện, lãnh bổng lộc của chức tứ phẩm."
Võ bị viện trưởng quan Lý Binh cũng chỉ là chức quan tứ phẩm, nhưng hắn ta nắm giữ được quân sự cơ mật của quốc gia, nên rất được hoàng thượng tin tưởng, cho nên không ai dám xem thường.
Viên ngoại lang cũng chỉ là một tiểu quan thất phẩm, tất nhiên, huyện lệnh cũng chỉ là quan thất phẩm.
Nhưng mà cũng được đứng đầu một huyện lệnh, chính là cái trong núi không có hổ, khỉ được gọi là vua, không thể đánh đồng.
"Người này không thích hợp với võ bị viện."
"Vì sao, vì người đó không biết đọc chữ sao? Cái này thì cũng không sao, người của võ bị viện cũng không phải ai cũng biết chữ!" Ông đối với quan võ cấp thấp cũng không có quá nhiều yêu cầu.
Nếu mỗi người đi binh đều cần biết chữ, vậy thì triều đình sẽ không có binh để dùng!
Nạp Lan Cẩn Niên lắc đầu: "Vậy thì không phải, nàng ấy mới chỉ mới mười một tuổi, còn là nữ tử!"
"Mười một tuổi thì làm sao, đệ mười tám tuổi đã ra chiến trường, nữ tử thì sao, khoan đã, nữ tử? Là nữ nhi? Thiết kế này thế mà là của nữ tử làm ra!" Hoàng thượng muộn màng nhận ra.
Điều này sao có thể?
"Ừm."
"Vậy trẫm phải suy nghĩ lại thật kỹ nên ban cái gì cho nàng! Phần thưởng chỉ có chút vàng hoặc bạc thì giống như hơi có lệ!"
Nữ tử cũng không thể vào triều làm quan.
Nếu không ban thưởng cho nàng một lang quân như ý?
Vừa lúc Thập tứ hoàng tử cũng mười hai tuổi.
Người tài giỏi thế này, nước phù sa không chảy ruộng ngoài!
"Vậy cô nương kia đã đính hôn chưa?"
Nạp Lan Cẩn Niên không thể không ngồi ngay ngắn: "Hoàng huynh nghĩ thế nào?"
"Vậy đệ cảm thấy Thập tứ hoàng tử thế nào?"
"Con của huynh đều vụng về như lợn, cũng không sợ ở trước mặt nàng làm ra chuyện mất mặt sao?"
Hoàng thượng: "..."
Còn có thể nói chuyện vui vẻ với nhau sao?
Con ông sao lại vụng về như lợn, sao mà làm chuyện mất mặt?
Nạp Lan Cẩn Niên không để ý đến ông, trong lòng hắn như ngựa phi nước đại: "Hoàng huynh nếu muốn ban thì..."
"Này không được! Tuyệt đối không được, phần thưởng này quá lớn! Mà cả văn võ bá quan cũng sẽ không phục."
Nạp Lan Cẩn Niên: "Huynh cần gì quan tâm bọn họ có phục hay không, cũng không phải do bọn họ ban thưởng!"
Hoàng thượng: "..."
Ông ấy không phải hắn!
"Tóm lại là không được! Phần thưởng này quá lớn!"
"Hoàng huynh từ khi nào đã trở nên ích kỷ như vậy? Trong thiên hạ này chỉ có nàng có thể thiết kế ra liên nỏ bắn liên tiếp hai mươi phát, còn có liên nỏ có thể bắn liên tiếp sáu mươi phát, cùng với lầu canh! Chỉ cần một cái lầu canh kia cũng đã là công lao lớn ở hiện tại, mang lại lợi ích cho đến sau này."
Hoàng thượng: "..."
Là ông keo kiệt sao? Rõ ràng là yêu cầu của hắn đã hơi quá đáng!
Phần thường như muốn bay lên trời!
"Dù sao, chẳng phải liên nỏ bắn liên tục hai mươi phát này cũng do Quách cô nương thiết kế hơn phân nửa sao?"
"Liên quan gì đến nàng ta."
". . . . . ."
Thái dương dâng lên rồi lại rơi xuống, mỗi ngày đều trôi qua trong ánh sáng, một sáng một tối luân phiên nhau.
Ôn gia thôn.
Nền nhà Ôn Noãn đã đào xong, bắt đầu xây tường, mà ngày thành thân của trưởng tôn của đại phòng Ôn Lượng cuối cùng cũng tới rồi.
Bữa tiệc được tổ chức tại tửu lầu Phú Quý, người toàn thôn đều được mời, hơn một trăm bàn tiệc cơ động, toàn bộ thôn đều có một phần.
Ngày thường thôn dân thành thân, đều chỉ mở mười bàn tiệc, gia đình nào khá giàu có thì mở tiệc hai mươi bàn, năm đó thôn trưởng thành thân mở tiệc hơn năm mươi bàn đã là rất long trọng!
Hơn một trăm bàn, mọi người đều nói Ôn gia giàu có, có mặt mũi, mối quan hệ khắp thiên hạ.
Không phải ai có bạc cũng có thể tổ chức được hôn lễ long trọng như vậy, cũng không phải ai cũng có thể mời được nhiều người đến tham gia bữa tiệc như vậy!
Bởi vì người toàn thôn đều được mời, cho nên hôm nay nhà Ôn Noãn cũng không làm mà lên trấn trên ăn tiệc.
Rất nhiều thôn dân đã vội vàng lên trấn trên từ khi trời còn tờ mờ sáng.
Hơn một trăm bàn tiệc, cứ cho là Ôn Gia Phú mở tửu lầu, cũng không lo liệu được quá nhiều việc, vì vậy cần mời thôn dân đến giúp đỡ.
Giết gà, giết ngỗng, giết cá, rửa rau, rửa chén, nấu cơm, rất nhiều chuyện cần hỗ trợ.
Ở trong thôn cho dù nhà ai có chuyện vui, cần mở tiệc chiêu đãi bạn bè thân thích, thì đều dựa vào thôn dân hỗ trợ lẫn nhau hoàn thành những việc đó.
Bởi vì chủ nhà cần tiếp đón khách nhân cùng thu lễ, nên không thể lo liệu quá nhiều việc.
Nhà nào cũng đều là như thế.
Sau hừng đông, một nhà Ôn Noãn ăn xong cơm sáng thì mới đến.
Vương thị không đi làm việc mà ngồi ở trong phòng nói chuyện với một vài thân thích bà con xa.
Chu thị thấy bà ấy nghênh ngang ngồi ở chỗ kia, bày ra dáng vẻ chính cung nương nương thì rất tức giận, nhưng hôm nay không thể gây sự được, chỉ có thể nhịn.
Mấy đứa bé như Ôn Noãn cũng không cần làm việc.
Ngô thị cùng Điền thị đều đến phòng bếp hỗ trợ.
Tiểu Chu thị bảo Ngô thị cùng Điền thị đi giết gà, giết ngỗng, việc này là việc phiền phức nhất.
Ngô thị không nghe theo bà ta, lôi kéo Điền thị chọn cái việc đơn giản nhất đó là nhóm lửa, chỉ cần làm ra dáng vẻ là được rồi.
Thời tiết lạnh, nhóm lửa là thoải mái nhất, lại không cần đi lại, không cần dính nước, lại còn ấm áp.
Vốn dĩ nhà bọn họ không muốn tới làm việc.
Chỉ là ngày thường thế nào là một chuyện, ở mặt ngoài một nhà đại phòng với nhà bọn họ thật đúng là không cãi nhau.
Ở trước mặt thôn dân Tiểu Chu thị cùng Ôn Gia Phú rất quan tâm đến huynh đệ.
Chỉ có Chu thị cùng Vương thị thường xuyên cãi nhau.
Trong mắt người dân thì chuyện này rất bình thường, đều cùng là nương tử của ông Ôn, tuyệt đối là thấy đối phương không vừa mắt, không cãi nhau mới là lạ!
Cho nên tuy rằng Ngô thị cùng Ôn Gia Thụy không muốn tới hỗ trợ, trong nhà vẫn còn một đống chuyện cần làm, nhưng Ôn Gia Phú tới mời ngay trước mặt nhiều thôn dân như vậy, thì họ cũng không thể không tới, cho dù chỉ là làm ra dáng vẻ thì cũng phải đến.
Dù sao thì đây đúng là chuyện lớn, Ôn Gia Thụy làm đệ đệ, đại ca tự mình mời tới rồi mà cũng không hỗ trợ, sẽ bị người ta nói bất kính với huynh trưởng.