Hoàng đệ đã thông minh từ nhỏ, tính cách thì quái dị, từ lúc bước đi được đến nay cho dù ăn cơm, mặc quần áo hay tắm rửa đại tiện, cũng không cho cung nữ hoặc thái giám động tay vào mình, hiện tại một tay của hắn đã bị tật, việc này một mình hắn làm cũng không dễ dàng gì, lấy vợ, có người kề cạnh ít nhất vẫn có thể chăm sóc tốt cho hắn.

Nếu ông không cưỡng chế ra lệnh, thì ông lo lắng cả đời này hắn cũng sẽ không thành thân ấy chứ!

Nhìn xem, dù đã hạ chỉ mà vẫn không muốn kết hôn đây này.

Thái hậu thấy thái độ này của Nạp Lan Cẩn Niên, bà ấy cũng bất ngờ nói:" Ai gia nhìn thấy đứa nhỏ Minh Diễm kia đối với con rất thật lòng, trước kia chẳng phải con nói Vương phi là ai cũng không quan trọng, chỉ cần ai gia thích là được sao? Vì sao lần này lại quyết liệt phản đối như vậy?"

Bà ấy có thể thấy rõ tình cảm của Quách Minh Diễm dành cho con trai mình, đứa nhỏ kia cũng đơn thuần không hề biết che dấu.

Vì con trai của mình mà đã từ chối biết bao người đến nhà cầu hôn, chỉ đề chờ con trai bà, chờ đến mười tám tuổi đã thành gái lỡ thì!

Thái hậu chỉ có một yêu cầu duy nhất đối với con dâu: "Thật lòng yêu con trai của bà là được!"

Cho nên lần này Quách Đại tướng quân đã cầm thánh chỉ của tiên hoàng để cầu Hoàng thượng tứ hôn, Hoàng thượng đã tìm đến bà ấy xin ý kiến, bà ấy nghĩ đến lời nói của con trai trước kia nên cũng đồng ý.

Không ngờ con trai lại kháng cự như vậy.

Nạp Lan Cẩn Niên nhướn mày: Lời này đúng là lúc trước hắn có nói qua, chỉ do hắn cảm thấy khi ấy lấy ai cũng không quan trọng, quạ đen khắp thiên hạ cũng đều đen giống nhau! Hiện tại vì sao lại kháng cự như thế này?

Nạp Lạn Cẩn Niên đợi một lúc lâu sau mới nhả ra hai chữ: "Chán ghét!"

Đúng vậy, chính là chán ghét từ tận đáy lòng, cũng không hề có lý do gì để chán ghét

Thái hậu: "..."

Bà ấy không ngờ Nạp Lan Cẩn Niên lại có thể bất mãn đến như vậy.

"Quách cô nương đã làm gì chọc cho đệ tức giận?" Hoàng thượng cũng không nghĩ đến hoàng đệ luôn lạnh nhạt với mọi người có thể có ác cảm dữ dội như vậy, ông không nhịn được tò mò rốt cuộc thì con gái của Đại tướng quân đã làm gì với hoàng đệ?

Chẳng lẽ là do đã tấn công quá mạnh mẽ?

"Không có, chỉ là nhìn thấy liền chán ghét thôi, vừa thấy đã không có hứng thú."

Hai người: "..."

Thái hậu nghe xong lời này cũng thấy nóng ruột, bà ấy hi vọng hoàng nhi có thể lấy người vợ tốt, nếu lấy người mà hoàng nhi nhìn thấy đã không có hứng thú, vậy chẳng phải đã khiến con trai bà ấy chịu ấm ức sao?

Bà ấy nhìn Hoàng thượng: "Hoàng thượng, người xem..."

"Không được! Quân không nói đùa! Dù sao Quách lão tướng quân cũng đã cầm thánh chỉ của phụ hoàng ban cho đến xin tứ hôn, không thể làm trái thánh chỉ này, vì đây là ý chỉ của phụ hoàng!"

Thái hậu: "..."

Bà ấy lo lắng nhìn con trai mình, dáng vẻ của bà ấy khi cau mày thật sự khiến người ta cảm thấy muốn thương yêu, cũng khiến người ta cảm thấy hận không thể đem cả thiên hạ này dâng lên cho bà ấy.

Làm sao bây giờ? Hình như bà ấy đã hại hoàng nhi yêu thương nhất của mình thảm quá rồi!

Hoàng thượng dời tầm mắt đi chỗ khác: Không thể mềm lòng!

Quách lão tướng quân đã từng cứu tiên hoàng một mạng, nên tiên hoàng đã đồng ý chấp nhận một điều kiện từ nhà họ Quách, chỉ cần không làm điều gì nguy hại đến đất nước là được.

Lời hứa này có hiệu cho đến đời con cháu, đế vương của Nạp Lan quốc có thay đổi cũng đều phải tuân thủ theo.

Lão tướng quân lần này đã lấy phần thánh chỉ đó ra, ngay cả ông cũng không thể từ chối.

Ý lạnh trong đôi mắt lạnh lùng của Nạp Lan Cẩn Niên càng tăng lên, chẳng lẽ nhà họ Quách đang dùng cha của hắn để bức hôn hắn?

Được! Tốt lắm!

Lá gan thật lớn!

Dã tâm của nhà họ Quách cũng thật lớn!

Không thể cãi lời thánh chỉ của tiên đế sao?

Nếu là người mất, vậy có xem như đã cãi lời không?

Hoàng thượng ho khan, thanh âm nhỏ mấy phần: "Trừ khi phủ tướng quân chủ động từ hôn, nếu không thì đệ không muốn lấy cũng phải lấy!"

Thật ra Quách lão tướng quân đã lấy ra thánh chỉ của tiên hoàng ra chỉ để xin tứ hôn, điều kiện như vậy, nên ông ấy bắt buộc phải đồng ý.

Làm đế vương, ông phải lo rất nhiều chuyện, cũng có sự bất lực của mình.

Làm một Vương gia hưởng địa vị cao quý thì hắn cũng phải có trách nhiệm tương ứng.

Quách gia cầm một phần thánh chỉ, tựa như cầm kim bài miễn tử, ở sau lưng làm việc càng thêm không kiêng dè.

Nhưng ông ta lấy phần thánh chỉ ra sớm như vậy cũng rất tốt!

Chỉ là phải khiến Thập Thất hoàng đệ của ông phải chịu uất ức!

Sau này ông chắc chắn sẽ bù đắp cho hắn.

Nhưng mà Thập Thất hoàng đệ từ trước đến nay đều rất thông minh, hắn chắn chắn sẽ có cách để từ hôn.

Hoàng thượng tỏ vẻ đối với chuyện này, ông không lo lắng chút nào.

Nạp Lan Cẩn Niên cũng không nói gì, đôi mắt mờ mịt không rõ, cũng không biết hắn đang nghĩ gì.

Nạp Lan Cẩn Niên rời hoàng cung, ở cửa cung nhìn thấy Quách Minh Diễm đang đưa bài tử để chuẩn bị tiến cung.

Quách Minh Diễm là nghe được tiếng gió, biết hắn tiến cung nên lập tức chạy đến, chỉ vì muốn có cơ hội gặp hắn.

Hoàng hậu là cô cô ruột của nàng ta, nên người đã ban cho nàng ta đặc quyền là nàng ta có thể dâng bài tử để có thể vào cung bất cứ lúc nào.

Giờ phút này khi nhìn thấy Nạp Lan Cẩn Niên đẹp trai cưỡi ngựa đang đi về phía mình, mặt của nàng ta nhịn không được cũng đỏ lên.

Nàng ta lập tức lùi sang một bên hành lễ: "Minh Diễm gặp qua Cẩn Vương."

Hoàng thượng tứ hôn, xem như hắn đã là phu quân tương lai của nàng ta, nghĩ vậy nên trong lòng nàng ta tràn đầy vui mừng, mặt cũng đỏ hơn vài phần.

Nhưng Nạp Lan Cẩn Niên ngay cả một cái liếc mắt cũng không hề liếc nhìn nàng ta, tốc độ không chậm, ngược lại còn nhanh hơn, trực tiếp thúc ngựa rời đi.

Một cơn gió lạnh thổi ngang qua, thổi đến áo choàng màu đỏ trên người nàng ta, Quách Minh Diễm chỉ cảm thấy một cơn lạnh đến thấu xương ập vào mặt nàng ta.

Cả người Quách Minh Diễm run lên, nhìn theo bóng dáng lạnh lùng xa cách của hắn, sắc mặt nàng ta cũng càng tái nhợt trong gió thu.

Trước kia tuy hắn cũng đối với nàng ta lạnh lùng xa cách, nhưng cũng không đến mức không nhìn một cái giống như thế này.

Hoặc nên nói trực tiếp nhíu mày?

Nghĩ đến tình cảnh hắn ở cùng với cô thôn nữ kia, khi đó tất cả sự lạnh nhạt trên người hắn cũng không còn.

Trong lòng nàng ta liền sợ hãi, nàng ta luôn cảm thấy hắn sau này cũng sẽ không thuộc về mình.

Nhưng nàng ta thầm mừng vì nhà của mình có thánh chỉ của tiên hoàng, nàng ta cũng làm nũng với ông nội, ông nội cuối cùng cũng đồng ý cầu hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn.

Chuyện hôn nhân của hai người, tuy do nàng ta xin ông nội của mình dùng thánh chỉ của tiên hoàng để đối lấy, nhưng nàng ta tin lựa chọn này của mình sẽ không sai!

Hiện tại hắn có thể không thích nàng ta, nhưng sớm hay muộn cũng có ngày hắn sẽ phát hiện sự tốt đẹp của nàng ta.

Còn thôn nữ kia, cho dù là tướng mạo, gia thế hay tài năng học vấn cũng không bằng nàng ta, vậy thì nàng dựa vào đâu để so với nàng ta? Lấy cái gì để so chứ?

Dù thế nào thì người nam nhân này cũng là của nàng ta!

Nghĩ đến cuộc thi ngày mai, nàng ta mỉm cười, ngày mai nàng ta lại có thể thấy hắn!

-

Nạp Lan Cẩn Niên trở về phủ Cẩn Vương, hắn đứng trước cửa sổ, một bàn tay buông thõng một cách mất tự nhiên, tay kia thì đặt ở sau lưng, hắn đưa mắt nhìn về phía xa, vẻ mặt lạnh lùng, cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì.

Lúc này, một con bồ câu đưa tin đậu ở song cửa sổ.

Hắn bắt lấy nó, gở ống trúc cột trên chân nó xuống rồi cho bồ câu bay đi, sau đó mới mở thư ra đọc.

Thập Thất à...

Nạp Lan Cẩn Niên liếc mắt một cái đã đọc hết thư, sự băng giá trong đôi mắt của hắn càng sâu hơn.

Đồ vật của hắn, ai cũng đều có thể lấy sao?

Hắn xoa hai ngón tay, bức thư kia đã biến thành một đóng bụi theo gió bây đi.

"Lâm Phong!

Mùa thu là mùa ít mưa, ngày hôm qua chỉ lác đác vài giọt.

Ngày hôm sau, bầu trời kinh thành không có mây.

Khu vực cưỡi ngựa bắn cung của hoàng gia.

Một thân ảnh màu vàng sáng cùng một thân ảnh màu xám bạc đứng song song ở trên sân bắn.

Trước mặt bọn họ là năm tên binh lính, trong tay mỗi người là cái nỏ có hai mươi cung tiễn.

Tướng lĩnh ra lệnh một tiếng, trăm mũi tên ngắn nhọn bắn ra, trong không khí vang lên tiếng "Vèo", cực kỳ thanh thúy sắc bén!

Trong lòng mọi người cũng run lên!

Cách bên ngoài 1000 mét, toàn bộ bia để bắn cung đều bị xuyên thấu, có vài mũi tên bắn vào thân cây phía sau bia ngắm, ăn vào gỗ sâu ba phân!

"Giỏi!" Thân ảnh màu vàng hô lên một tiếng, hùng hồn đanh thép!

"Đại quốc trọng binh!"

"Thần binh lợi khí!"

"Quách cô nương thật sự quá tài giỏi, quả nhiên không hổ danh là con gái của phủ Đại tướng quân, rất có phong thái của lão tướng quân, vũ khí như thần binh lợi khí này cũng có thể làm ra được, dù phận nữ nhi cũng không thua kém đàn ông!"

Quách Minh Diễm mỉm cười, khiêm tốn nói: "Tôi chỉ hoàn thành một phần, chỗ quan trọng đều là Cẩn Vương hoàn thành."

"Cẩn Vương văn võ song toàn, trong thiên hạ có một không hai..."

Chúng văn võ bá quan khen ngợi Nạp Lan Cẩn Niên một phen, từng câu khen ngợi như không cần phải tốn tiến.

Nạp Lan Cẩn Niên lạnh lùng: "Không phải của bổn vương, là của người khác."

Nét mặt của Quách Minh Diễm cứng đờ, hắn sẽ không đem công lao đưa cho thôn nữ kia đi?

Đại hoàng tử nhìn Nạp Lan Cẩn Niên đứng bên cạnh Hoàng thượng, dáng vẻ cao gầy, khuôn mặt tuấn mỹ, xuất sắc ưu tú mà lòng chua xót không chịu được.

Bản thân ông ta đã bốn mươi tuổi, nghĩ đến phụ hoàng của mình năm nay chỉ mới hơn năm mươi, thân thể khỏe mạnh, nhưng nhìn Thập Thất hoàng thúc chỉ mới mười bảy, bằng tuổi con của ông ta, tâm tình ông ta quả thật khó diễn tả bằng lời!

Giờ phút này, nghe câu nói của hắn thì trong lòng ông ta nhất thời cũng trầm xuống, bên cạnh Thập Thất hoàng thúc còn có người tài giỏi vậy sao?

Tuổi của vị Thập Thất hoàng thúc này nhỏ hơn ông ta, nhưng công lao lại nhiều hơn so với ông ta, trong triều đại thần cũng rất tin tưởng hắn, hắn cũng có tiếng tăm cao nhất trong thiên hạ, phụ hoàng yêu thương hắn còn nhiều hơn con trai của ông ấy.

Có đôi khi ông ta cũng hoài nghi, có khi nào thập thất hoàng thúc mới là con trai thật sự của phụ hoàng không!

Còn ông ta chỉ là một đại hoàng tử nhặt được!

Quan trọng nhất là bên cạnh thập thất hoàng thúc có rất nhiều người tài giỏi, hiện tại lại có thêm một người? Còn để cho người khác sống nữa không?

Ông ta mỉm cười, nói: "Thập Thất hoàng thúc, ai có bản lĩnh như vậy?"

"Ngươi không xứng đáng để được biết." Nạp Lan Cẩn Niên thản nhiên nói.

Đại hoàng tử: "..."

Mọi người: "..."

Yên lặng đến khác thường!

Đại hoàng tử không xứng để được biết, vậy thì người nào xứng đáng được biết?

Mọi người cũng không dám hỏi nhiều.

Nụ cười trên khuôn mặt của đại hoàng tử cũng cứng đờ, nhưng rất nhanh đã được ông ta khôi phục lại nụ cười tươi, giống như không có việc gì, nói: "Có được thần binh lợi khí như vậy, Nạp Lan quốc cũng sẽ bình an vô sự, trời phù hộ Nạp Lan quốc chúng ta!"

Mọi người cũng nhanh chóng hùa theo:

"Trời phù hộ Nạp Lan quốc! Những thần binh lợi khí hiện thế để bảo vệ Nạp Lan quốc, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"

Cả triều bá quan văn võ đều quỳ xuống: "Nạp Lan quốc vạn tuế, vạn vạn tuế, Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế."

Đại hoàng tử ở nơi mọi người không thấy lộ ra vẻ mặt hung ác nham hiểm.

Nét mặt của những vị hoàng tử khác cũng rất phấn khích.

Hoàng thượng Nạp Lan quốc sờ râu, trên mặt uy nghiêm lộ ra nét cười: "Ha ha... Được! Ha Ha..."

Kế tiếp quan võ ra lệnh một tiếng:

"Cung thủ tiếp theo chuẩn bị"

Mọi người nhanh chóng lui ra, đổi một nhóm người khác lên sân.

Tạo hình của liên nỏ này rất lớn, một người binh lính không thể khống chế, nhưng nó sẽ là vũ khí dùng để chiến đấu rất sắc bén.

Bia ngắm đã được lấy xuống, sáu gã binh lính đem cái liên nỏ có thể bắn liên tục sáu mươi phát có hình dạng rất lớn, giống như con chim ưng dang rộng đôi cánh, đẩy đến phía ngoài tường thành khoảng cách một ngàn mét.

Cả triều văn võ bá quan đều nhìn thấy quái vật lớn này đều bàn luận.

"Này là cái gì vậy?"

"Là cái nỏ sao? Sao có thể vừa lớn vừa cồng kềnh như vậy? Dùng để làm gì chứ?"

"Trên chiến trường có tiện để hành động không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play