Giá đỗ này lại dám nói chuyện với chủ tử như vậy!

Ôn Noãn nổi giận, tính tình của nàng vốn cũng không phải dễ chịu gì: "Không phối hợp trị liệu thì thôi, nếu chỉ dựa vào bắt mạch thì bà cô đây cũng không thể chữa trị cho tay của hắn! Ta còn có việc, cáo từ!"

Trong đôi mắt vừa to vừa sáng ngời của Ôn Noãn hiện lên một tia không kiên nhẫn.

Nàng ghét nhất người bệnh không hợp tác!

Không hợp tác thì đại phu sao có thể chữa trị?

Hơn nữa nàng còn đột nhiên biến mất, nếu Ôn Nhiên không tìm thấy sẽ lo lắng, cho nên nàng phải nhanh chóng trở về.

Nếu không lần sau sẽ không được lên núi nữa.

Viên quản gia tức giận đến râu cũng run: "Ngươi dám!"

Chó con thật can đảm!

Cái con nha đầu không biết tốt xấu này! Có biết là có thể xoa bóp tay cho chủ tử là chuyện rất vinh hạnh không!

Thế mà nàng còn dám tự cao tự đại, nhăn mặt với chủ tử, còn ở trước mặt chủ tử mà xưng là bà cô.

Quả thật đã phạm thượng, tội đáng chết vạn lần!

Khiến chủ tử tức giận sẽ đưa nàng đi lăng trì xử tử!

Ôn Noãn đứng dậy đi ra ngoài: Xem nàng có dám hay không!

"Viên quản gia, ngươi thật vô lễ!" Nạp Lan Cẩn Niên nhìn ông ấy với ánh mắt cảnh cáo.

Trong lòng Viên quản gia chấn động, không dám làm càn nữa.

"Cô nương xin dừng bước, vừa rồi hạ nhân vô lễ, mong cô nương đừng trách."

Nạp Lan Cẩn Niên như đã nhìn ra tiểu nha đầu này tuy còn nhỏ nhưng tính tình còn lớn hơn so với hắn, cũng không có tính nhẫn nại.

Nhưng hắn không so đo với một đứa nhỏ.

Ôn Noãn lúc này mới xoay người lại, đi đến: "Đưa tay lên."

"Tay của ta không thể động." Hắn cố ý nhấn mạnh ba chữ không thể động.

Ý tứ đó chính là muốn nói nếu ngươi muốn bắt mạch thì ta không ý kiến, chỉ có điều ngươi phải nghĩ cách.

Ôn Noãn có lẽ đã hiểu được điều khó xử của người nam nhân này, nàng đi đến bên tay phải của hắn, ngồi xổm xuống dưới bắt mạch.

Sau đó nàng vén ống tay áo của hắn lên, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc mà đối với tay phải của hắn 'giở trò' một phen.

Khóe miệng của Nạp Lan Cẩn Niên giật giật, cơ thể hơi cứng đờ nhưng vẫn chịu đựng, dù sao hắn cũng không có cảm giác.

Thế nhưng cuối cùng cũng không đành lòng nhìn thẳng, mà yên lặng xoay đầu đi.

Lông mày Viên quản gia giật giật, vài lần do dự muốn nói nhưng đối diện với ánh mắt của chủ tử, cũng lập tức ngậm miệng lại!

Ông ta rất nghi ngờ nha đầu này là cố ý!

Nàng thế mà dám giở trò với chủ tử.

Tất cả thái y của Thái y viện còn có Phong tiểu thần y cũng chưa từng xem qua như vậy!

Ôn Noãn nhìn khoảng chừng mười lăm phút mới nghĩ ra cách điều trị, nàng thu tay về, đứng thẳng thân thể.

"Sao rồi? Tay của chủ tử ta có thể chữa trị được không?" Trong lòng Viên quản gia tin chắc nàng chỉ đang giả vờ.

"Có giấy bút không?" Ôn Noãn muốn viết phương thuốc giải độc, nhưng nàng lập tức nhớ ra nguyên chủ biết chữ nhưng chưa từng viết chữ, nên chữ viết không đẹp. Để tránh cho sau này lộ ra nàng lập tức sửa lời: "Quên đi, ta cũng không biết viết, ta nói, ngươi tự nhớ đi!"

Nạp Lan Cẩn Niên nhìn thoáng qua Viên quản gia.

Viên quản gia lập tức lấy giấy và bút mực từ ngăn ẩn dưới bàn.

Ông ta rất muốn xem nàng có thể ba hoa đến mức nào!

Ngay sau đó Ôn Noãn đọc một phương thuốc giải độc cùng một phương thuốc khôi phục các tế bào, sau đó nói: "Ngoài uống thuốc ra thì cần phối hợp với châm cứu. Khi châm cứu cần chuẩn bị một bộ ngân châm, hoặc là kim châm cũng được,"

Ôn Noãn nói yêu cầu một bộ ngân châm.

Viên quản gia nhớ rõ.

Trong lòng ông ta vô cùng kinh ngạc, phương thuốc này nghe thật giống phương thuốc, mỗi loại dược liệu đều thật sự là dược liệu!

"Thuốc có thể uống từ hôm nay trở đi, tên ta là Ôn Noãn, hiện tại đang ở trong căn nhà trúc cuối Ôn gia thôn ở dưới chân núi. Khi nào các người chuẩn bị xong ngân châm thì đến tìm ta để châm cứu! Ta đột nhiên bị sói của công tử dẫn đến đây, muội muội của ta còn đang chờ ta ở trên núi, giờ ta phải đi rồi, nếu không muội ấy sẽ rất lo lắng."

Nạp Lan Cẩn Niên đứng lên, hắn nhìn thoáng qua con sói xám lớn đang ngồi xổm một bên: "Đã làm phiền cô nương rồi! Đại Khôi không hiểu chuyện, thật sự xin lỗi cô nương, Đại Hôi, ngươi tiễn cô nương trở về."

Con sói xám lớn lập tức đi đến bên cạnh Ôn Noãn, nó lắc lắc cái đuôi ý bảo nàng ngồi lên lưng của nó, nó sẽ đưa nàng về.

"Tạm biệt." Ôn Noãn đi nhặt gà rừng cùng thỏ hoang nằm trên mặt đất, đây là bữa tối của đêm nay, không thể để lại.

Sau đó nàng mới ngồi lên lưng của con sói xám lớn, con sói xám lớn liền chạy như bay.

Nạp Lan Cẩn Niên nhìn theo hướng mà Ôn Noãn rời đi có chút đăm chiêu.

"Chủ tử, tôi đưa phương thuốc này cho Phong công tử xem sao nhé? Cũng nhân tiện để người ta làm một bộ kim châm?" Lúc này trong lòng Viên quản gia đã có vài phần tin tưởng cùng kỳ vọng, nhưng không thể lơ là.

Trong phương thuốc này có mấy dược liệu trân quý, nhưng trân quý bao nhiêu thì chủ tủ cũng không thiếu.

"Đi đi! Chuẩn bị một ít kim châm." Nạp Lân Cẩn Niên thu lại ánh mắt, hắn nhớ đền quần áo trên người của tiểu nha đầu kia đều ngắn và rách, lại nói tiếp: "Ngươi cho người dựa theo cơ thể của nàng may thêm mấy bộ quần áo, còn chuẩn bị một ít vải cho nữ tử."

"Dạ!" Quản gia Viên cung kính lui xuống.

Nếu nha đầu này thật sự có thể trị được tay cho chủ tử, thì đừng nói ban cho mấy bộ quần áo mà dù là vạn lượng vàn để làm thưởng cũng được!

Viên quản gia cầm phương thuốc vội vàng rời đi.

Nạp Lan Cẩn Niên ngẩng đầu huýt sáo một tiếng với con diều hâu đang bay quanh trên trời.

Diều hâu lập tức bay xuống dừng ở trên cái bàn tròn, nó đã rất lâu không được bay lượn thoải mái đến như vậy.

"Tiểu Hắc, nàng chữa trị cánh của ngươi như thế nào?" Hắn cảm thấy phương pháp mà nàng đã chữa cánh cho tiểu Hắc không giống như chữa tay cho mình.

Tiểu Hắc bay ra ngoài không đến ba mươi phút, còn không đủ thời gian để nấu thuốc.

Ở phía bàn tròn làm bằng gỗ xưa có nạm bạch ngọc được khắc hoa, bên trên đặt một quyển sách thật dày, trên mặt bìa không có chữ.

Nạp Lan Cẩn Niên vươn tay trái mở bìa sách.

Tiểu Hắc dùng móng vuốt chỉ chỉ lên chữ 'nàng' ở trang thứ nhất, sau đó thu lại móng vuốt.

Nạp Lan Cẩn Niên tiếp tục lật qua một trang, mỗi một trang đều tạm dừng một chút.

Tiểu Hắc nhìn thấy một chữ nào đó nó sẽ dùng móng vuốt điểm một chút.

Cuối cùng, Nạp Lan Cẩn Niên cho ra một câu: Nàng đã sử dụng đám mây tía để chữa khỏi cánh cho ta.

Nạp Lan Cẩn Niên sửng sốt một chút: "Mây tía?"

Tiểu Hắc gật gật đầu, sau đó dùng móng vuốt tiếp tục chỉ lên trên sách.

Xong rồi, ngón tay thon dài của Nạp Lan Cẩn Niên gõ nhẹ lên mặt bàn ngọc trắng.

Tay phải của nàng sẽ xuất ra mây tía? Vậy mây tía kia còn có thể giải độc?

Đây là chuyện gì?

Mặc kệ là vì sao lại như vậy, hắn đã hiểu vì sao nàng không dùng mây tía để chữa trị tay cho hắn.

Mang ngọc có tội, lòng người hiểm ác không thể không phòng.

Có lẽ nàng nghĩ diều hâu thì không biết chữ, mà hắn cũng không đoán được ra đáp án này.

Nạp Lan Cẩn Niên nhẹ nhàng sờ đầu con diều hâu bằng bàn tay đã gõ vào bàn, giọng điệu điềm đạm: "Tiểu Hắc, việc này không được nói cho bất kìa ai biết, ngay cả Phong Niệm Trần cũng không được, nếu không ta sẽ chặt cánh ngươi mang đi hầm canh!"

Giọng điệu điềm đạm, động tác ôn nhu.

Nhưng toàn thân lông chim của tiểu Hắc đều dựng thẳng lên, cả thân thể lạnh run, ánh mắt tràn đầy sợ hãi.

Nó gật đầu không ngừng.

Kẻ độc ác này luôn bắt nạt một con diều hâu.

Ngày nay làm diều hâu quá khó khăn!

Nạp Lan Cẩn Niên hài lòng, thu tay về: "Tiểu nha đầu nhà người ta đã cứu ngươi, ngươi chỉ tặng một con gà rừng, vậy là thành ý đủ chưa?"

Tiểu Hắc dùng ánh mắt diều hâu khó hiểu nhìn hắn.

Nghĩ đến thân hình gầy yếu của người nào đó, cùng dáng vẻ suy dinh dưỡng, giống như một mầm đậu nhỏ mới nhú, hắn tiếp tục nói: "Ngươi cần phải mỗi ngày đều mang con mồi đem qua đó để tặng người ta."

Tiểu Hắc nghe hiểu, tỷ tỷ ấy tốt như vậy, nó đúng là nên báo đáp thật tốt.

Nó vỗ cánh một cái rồi bay ra ngoài, bay thẳng lên trời, lượn một vòng trên bầu trời xanh một chút sau đó lao thẳng xuống.

Nhưng có lẽ do hôm nay nó đã bay trên trời nhiều nên đã khiến mấy con gà rừng sợ hãi trốn đi, tiểu Hắc tìm nửa ngày cũng không thấy con gà rừng nào.

Nạp Lan Cẩn Niên đi đến bên đình, một tay chắp sau lưng, nhìn hồ sen còn sót lại không nhúc nhích.

Sau một lúc lâu, hắn mới mở miệng: "Lâm Tinh."

Một bóng người màu đen từ trên gốc cây lớn nhảy xuống, quỳ gối ở phía sau hắn: "Xin chủ tử dặn dò."

"Điều tra một chút." Tiểu nha đầu này cùng với người lần trước ngã xuống nước được hắn cứu kia, hắn cảm thấy như một người khác, với lại một nữ tử nhà nông dường như đã hiểu biết hơi nhiều.

Ôn Noãn được con sói xám lớn đưa về đúng vị trí ban đầu.

Lúc này Ôn Nhiên đã tìm nàng ở khu vực xung quanh, cô bé gấp đến mức nước mắt chảy ròng ròng, lớn tiếng gọi: "Tam tỷ! Tam tỷ! Tỷ đang ở đâu vậy?"

Ôn Noãn lập tức lớn tiếng đáp lại: "Nhiên nhi, ta ở trong này! Ở chỗ vừa mới bắt được gà rừng!"

Ôn Nhiên nghe được tiếng của nàng đã lập tức quay đầu chạy trở về, vừa chạy vừa lớn tiếng trả lời: "Tam tỷ, tỷ ở đó đợi muội đừng đi đâu, muội lập tức đến đó!"

Ôn Noãn từ lưng của con sói xám lớn đi xuống, nàng nói với con sói xám: "Ngươi trở về đi! Đừng dọa muội muội của ta."

Sói xám gật đầu, quay đầu bỏ chạy.

Nhưng mà nó cũng không rời đi ngay mà đứng ở cách đó không xa nhìn Ôn Noãn.

Mặc dù quanh đây bởi vì có nó ở nên không có thú dữ nào, nhưng đôi khi có một số con lợn rừng ngu ngốc không sợ chết sẽ lao đến.

Ôn Nhiên thở hổn hển chạy trở về, đôi mắt cô bé phiếm hồng, rõ ràng là đã khóc, trong tay còn đang nắm chặt một con gà rừng: "Tam tỷ, sao tỷ lại chạy đến đây vậy? Khiến muội sợ muốn chết, muội cứ nghĩ tỷ đã nhảy xuống vách núi!"

Như vậy thì cô bé cũng không sống nổi!

Trong lòng Ôn Noãn áy náy: "Xin lỗi muội, vì tỷ thấy một con gà rừng nên mới đuổi theo đến chân núi. Tỷ đâu có luẩn quẩn trong lòng, vì sao lại phải nhảy xuống vách núi chứ?"

Ôn Nhiên lúc này mới phát hiện trong tay của Ôn Noãn không chỉ có một con thỏ hoang mà còn cầm một con gà rừng.

"Chẳng phải lúc trước tỷ đã nghĩ không thông còn gì". Ôn Nhiên chợt nghĩ đến cái gì lập tức im bặt: "Tam tỷ, lần sau tỷ có gặp gà rừng cũng đừng đuổi theo, cứ để cho muội là được, biết không? Lỡ như gà rừng chạy vào sâu trong núi thì phiền phức lắm!"

"Tỷ biết rồi, tỷ đã thấy nó chạy đến chân núi nên mới đuổi theo. Nhiên nhi, muội yên tâm, sau này tam tỷ sẽ không làm chuyện ngu ngốc như chuyện tự sát nữa. Hiện tại cơ thể của tỷ đã tốt hơn rồi, tỷ muốn cha mẹ và huynh muội chúng ta sống thật tốt." Ôn Noãn nghiêm túc nói.

Nàng phải cam đoan, nếu không cả nhà luôn lo lắng rằng nàng sẽ tự tử, làm cho Nhiên nhi trông chừng nàng cả ngày thì biết làm sao!

Ôn Nhiên nhìn nàng có chút không tin: "Thật sự sẽ không còn muốn tự sát?"

"Tỷ thề mà!" Ôn Noãn giơ tay.

Ôn Nhiên lập tức đè tay của nàng xuống: "Tam tỷ thề làm gì, muội tin!"

Lời thề có thể nói lung tung sao? Chẳng lẽ tam tỷ coi lời thề giống như ăn rau dại có thể ăn lung tung chắc!

"Được rồi, chúng ta về nhà đi! Thời gian cũng không còn sớm, nếu không bà nội về nhà thì chúng ta sẽ thảm!" Ôn Noãn nói.

"Tỷ cũng biết sẽ thảm hả!" Ôn Nhiên tức giận đáp một câu.

Ôn Noãn sờ mũi không nói gì.

Vì vậy hai người xuống núi.

Chân núi có một con sông nhỏ nước rất trong, còn có vài con cá nhỏ bơi qua lại, con sông này chính là con sông mà nguyên chủ đã tự sát.

Ôn Noãn thấy có rất nhiều ốc đồng trong sông.

Nàng lúc này mới nghĩ đến, người trong thôn cho đến bây giờ vẫn chưa biết ăn ốc đồng.

Lúc này vừa qua lễ trung thu không lâu, cũng không phải là lúc ốc thụ thai, trong bụng của tụi nó không có ốc con nhưng thịt thì rất thơm ngon.

Ôn Noãn kéo Ôn Nhiên lại, chỉ mấy con ốc trong sông: "Nhiên nhi, chúng ta bắt một chút ốc đồng này về xào lên ăn.

"Ốc đồng? Tỷ nói mấy con ốc này đó hả?" Vẻ mặt Ôn Nhiên ghét bỏ, cô bé lắc đầu: "Cái này bẩn lắm, bụng toàn bùn, ăn vào sẽ bị tiêu chảy."

Tiêu chảy thì phải đi khám, tốn bạc, thật không đáng!

"Đúng, chính là mấy con ốc này! Tỷ có cách để nó nhả bùn trong bụng của nó ra, mấy con ốc này sau khi nhả hết bùn sẽ ăn được."

Món này mỗi nơi có cách gọi khác nhau.

"Sao tỷ biết?" Vẻ mặt Ôn Nhiên nhìn Ôn Noãn đầy nghi ngờ.

Tam tỷ nói như đã từng ăn qua vậy!

Ôn Noãn:...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play