Ôn Noãn còn chưa kịp thấy rõ người mở cửa thì sói xám đã như một trận gió mang theo nàng chạy ra ngoài.

Viên quản gia chà xát đôi mắt: Hình như ông ấy thấy sói xám mang theo vợ trở về?

Không đúng, phi phi phi, nào có chuyện chó sói cưới con người làm vợ bao giờ!

Ông ấy nhanh chóng đuổi theo.

Chủ tử ghét nhất là nhìn thấy nữ nhân!

Đại Hôi lang đưa Ôn Noãn tới trước một cái đình.

Đình được xây dựng ở phía trên một cái hồ xanh biếc, hiện tại mới vừa tiến vào cuối mùa thu, lá sen trong hồ tàn úa, trên bờ liễu rủ nhiễm vàng, có thể tưởng tượng ra giữa hè nơi đây sẽ là một cảnh đẹp thế nào.

Trong đình có một mỹ nam đang ngồi đọc sách.

Sườn mặt nam tử đẹp đến rung động lòng người, một thân quần áo màu xám bạc ở dưới nắng sớm màu vàng lộ ra tia sáng lạnh lẽo, cũng giống như hắn, khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo, đẩy người tránh xa ngàn dặm nhưng lại rực rỡ lóa mắt, khiến cho người khác không thể nào bỏ qua!

Lúc này hắn quay đầu nhìn lại, hình dáng như đao khắc sâu, gương mặt vô cùng tuyệt mỹ, mặt mày có một vẻ thong dong và thanh tịnh.

Nạp Lan Cẩn Niên thấy người đang ngồi trên lưng sói xám, cặp mắt đào hoa thon dài hơi quyến rũ kia liếc mắt một cái.

Mắt hắn lạnh lùng nhìn Ôn Noãn, vẻ mặt lạnh lẽo, mơ hồ lộ ra khí lạnh thấu xương.

Là hắn!

Là người nam nhân đã cứu nguyên chủ! Từ trong trí nhớ của nguyên chủ, Ôn Noãn chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhận ra.

Thật sự là người nam nhân này nhìn quá đẹp, nàng ở trong trí nhớ của nguyên chủ được ấn tượng khắc sâu.

Ôn Noãn đón nhận ánh mắt khiếp người của hắn, không chút hoang mang từ trên lưng con sói xuống, chỉ chỉ vào sói xám: "Nó mạnh mẽ muốn mang tôi đến, nói là muốn chữa bệnh cho người nhà."

Ngày đó có thể ra tay cứu người, chứng minh người này không xấu.

Chẳng sợ khí thế của hắn khiến cho người ta rất sợ hãi.

Thì Ôn Noãn cũng không sợ.

Khoé miệng Nạp Lan Cẩn Niên hơi co rút.

Chữa bệnh cho người nhà?

Ai là người nhà với một con chó sói!

Nha đầu này ẩn ý là mắng hắn đây mà!

Hắn rũ mắt xuống, tầm mắt khiếp người dừng ở trên người sói xám, giọng điệu không tốt:

"Đại Hôi?"

Nếu nó không giải thích một chút vì sao lại đưa nữ tử này trở về thì đêm nay hắn sẽ ăn thịt chó sói!

Thân thể người nam nhân vừa động, Ôn Noãn lập tức phát hiện tay phải của mỹ nam mất tự nhiên mà rũ ở một bên.

Đây là đã bị phế rồi!

Sói xám ngồi xổm xuống, chân trước bên phải của nó giật giật, sau đó nâng lên, chỉ chỉ Ôn Noãn, lại buông xuống. Tiếp theo nó nâng chân trước bên trái của nó lên chỉ vào tay phải của Nạp Lan Cẩn Niên, sau đó nó đem chân trước bên phải đặt lên chân trước bên trái.

Khoé miệng Ôn Noãn co rút lại.

Nàng xem đã hiểu!

Đây là nó đang dùng ngôn ngữ tứ chi để biểu đạt tay nàng có thể chữa khỏi cho tay người nam nhân nguy hiểm trước mắt này!

Khó trách lúc ấy khi cứu nguyên chủ, hắn dùng một bàn tay giống như diều hâu quắp lấy gà con tóm lấy sau cổ của nguyên chủ, sau đó lôi lên bờ rồi cứ thế ném đến bờ sông.

Nạp Lan Cẩn Niên xem cũng đã hiểu, chỉ là hắn rất hoài nghi.

Hắn cũng nhận ra tiểu cô nương này chính là tiểu cô nương đã nhảy sông tự sát ngày đó.

Vừa thấy chính là người bị bệnh tật ốm yếu, vậy mà nàng có thể chữa trị tay cho mình?

Nhưng sói xám chưa bao giờ là một con sói sẽ nói lung tung.

"Đại Hôi nói, cô có thể chữa trị tay cho ta".

Tầm mắt lại dừng ở trên người Ôn Noãn, Ôn Noãn bỗng sinh ra một cảm giác chật chội vô hình, nàng theo bản năng thề thốt phủ nhận: "Không phải."

Sói xám ai oán nhìn nàng một cái: Tại sao cô có thể trợn mắt nói dối như thế!

Ôn Noãn tránh né ánh mắt nó, nàng chính là bị lừa bởi ánh mắt của nó!

Nàng cho rằng nơi cần đến chính là ổ sói, ai ngờ...

Vào hang người còn đáng sợ hơn vào ổ sói!

Người nam nhân này vừa thấy đã biết là người không dễ chọc vào!

Mây tím của nàng không thể để người bên ngoài người biết, nếu không thì với mê tín phong kiến cổ đại thì đây chính là một phiền toái lớn.

Nạp Lan Cẩn Niên híp híp mắt: Nàng không muốn giúp mình trị tay!

"Cô nói dối."

"Không có."

Lúc này có một con diều hâu phi xuống từ trên bầu trời, miệng nó còn ngậm một con gà rừng.

Nó đem gà rừng ném tới bên chân Ôn Noãn, sau đó linh hoạt bay vây quanh Ôn Noãn một vòng rồi kêu một tiếng.

Như là tranh công, cũng giống báo ân.

Mắt Ôn Noãn thật sự muốn lấy tay che mặt, chứng cứ tới rồi!

Nàng không thể nghĩ được lại có một ngày bản thân sẽ bị một con chim ưng bán đứng!

Nạp Lan Cẩn Niên thấy diều hâu bay đến nhanh nhẹn như thế, ánh mắt lóe lên, sau đó không hề chớp mắt nhìn Ôn Noãn.

Ánh mắt sói xám sáng lên, nó nhìn thoáng qua diều hâu, sau đó lại không hề chớp mắt nhìn Ôn Noãn.

Một người một thú có ý rất rõ ràng: Vậy cánh diều hâu thì cô định giải thích như thế nào?

Vả mặt tới quá nhanh, Ôn Noãn cảm giác mặt mình có chút đau.

Con diều hâu thành tinh này sẽ không phải lại là do hắn nuôi dưỡng chứ?

Nạp Lan Cẩn Niên gọi một tiếng: "Tiểu Hắc."

Diều hâu lập tức bay đến trước mặt Nạp Lan Cẩn Niên, dừng ở trên bàn ngọc.

Trong lòng Ôn Noãn như muốn chết lặng, tại sao nàng lại đi xen vào việc của người khác mà cứu một con chim ưng cơ chứ!

Nạp Lan Cẩn Niên sờ sờ cánh diều hâu: "Cánh của ngươi là nàng ấy chữa khỏi sao?"

Diều hâu gật đầu.

Nạp Lan Cẩn Niên nhướng mày nhìn về phía Ôn Noãn.

Ôn Noãn đen mặt, không biết con chim ưng này là báo ân hay là báo thù đây?

May mắn là động vật không biết nói, sẽ không nói ra nàng có mây tím.

Mà trong kiếp trước, ông nội của nàng là thái sơn bắc đẩu trong giới y học, nàng được nhận chân truyền, nên cho dù không cần mây tím thì cũng có thể giúp hắn giải độc.

Nếu bị phát hiện sự tồn tại của mây tím thì về sau sẽ rất phiền toái.

"Tôi có thể thử xem, nhưng tôi không dám đảm bảo có thể trị khỏi tay cho huynh."

Nạp Lan Cẩn Niên nhìn về phía Ôn Noãn, mặt mày lạnh nhạt, thong thả hỏi: "Cô nương, ơn cứu mạng nên báo như thế nào?"

Ôn Noãn biết tránh không khỏi, hơn nữa có ơn báo ơn, vì vậy nàng cũng không muốn tránh.

"Người cùng động vật không giống nhau, diều hâu trúng một lượng độc rất nhỏ, còn tay huynh thì tôi muốn xem qua mới biết được."

"Vậy thì đành làm phiền cô nương." Nạp Lan Cẩn Niên không chút khách khí nói.

Tay phải của hắn hoàn toàn không còn cảm giác đã hơn một năm rồi, đến Phong Niệm Trần còn không nghĩ ra được cách nào.

Mà Tiểu Hắc thích uống thuốc nên Phong Niệm Trần đã lấy nó làm thành dược ưng mà dùng, cánh của nó chính là do Phong Niệm Trần vì muốn nghiên cứu ra giải dược cho hắn nên đã để nó thử một chút độc.

Chỉ là dùng châm lấy một chút máu độc rồi đâm nhẹ vào cánh nó, tuy rằng độc tố chỉ có một ít nhưng cũng khiến cánh của nó không còn nhanh nhẹn.

Có thể thấy được độc này mạnh đến mức nào.

Hiện tại nữ tử trước mắt có thể giải được độc trên cánh Tiểu Hắc, vậy chứng minh nàng cũng có thể giải được số độc còn lại trên cánh tay phải của hắn.

Nhưng mà nàng chỉ là một tiểu nha đầu, tại sao lại biết giải độc?

Lúc này Viên quản gia chạy tới, thở hổn hển nói: "Chủ tử xin thứ tội, nô tài không biết Đại Hôi sẽ dẫn người trở về nên mới mở cửa. Nô tài sẽ dẫn vị cô nương này đi ngay lập tức."

Nạp Lan Cẩn Niên vẫy vẫy tay ý bảo ông ấy lui sang một bên: "Không sao, Đại Hôi mang nàng tới để trị tay cho ta."

Trị tay sao?

Nàng ta ư?

Viên quản gia ngạc nhiên một chút.

Cho rằng bản thân ông ấy nghe lầm.

Ông ấy lui đến một bên rồi không nhịn được mà liếc mắt nhìn Ôn Noãn một cái.

Cô nương này gầy giống như một cây đậu giá, trên người ăn mặc vải thô áo tang, trên quần áo đầy những lỗ vá, còn thiếu một mảng lớn, rõ ràng chính là con cái của thôn dân dưới chân núi, chỉ sợ đến một chữ to cũng không biết, vậy mà nàng lại hiểu y thuật sao?

Viên quản gia có một trăm, à không, một vạn cái không tin.

Cũng không biết nàng có chủ ý gì, vì vậy hắn phải trừng mắt để ý cho tốt.

"Cô nương có thể bắt đầu rồi." Nạp Lan Cẩn Niên nói.

Ôn Noãn không để ý đến Viên quản gia hoài nghi, đúng vậy, hoài nghi là chuyện bình thường.

Nàng đi vào đình hóng gió, ngồi xuống đối diện Nạp Lan Cẩn Niên: "Mời công tử đặt tay trái lên trên mặt bàn để tôi xem mạch giúp huynh."

Viên quản gia thấy vậy lập tức ngắt lời: "Từ từ, không cần gối kê mạch sao?"

Cứ như vậy mà xem mạch, không hề chuẩn bị một chút nào, rốt cuộc nàng có hiểu hay không?

Ôn Noãn liếc mắt nhìn Viên quản gia một cái: "Không cần, kia chỉ là công cụ giúp đỡ, có hay không có cũng không sao cả."

"Nhưng mà..."

Viên quản gia còn muốn nói thêm, nhưng Nạp Lan Cẩn Niên lạnh lùng nhìn hắn một cái khiến hắn lập tức câm miệng.

Nạp Lan Cẩn Niên đặt tay ở trên mặt bàn bạch ngọc.

Tay nam tử này rất trắng, những đốt ngón tay thon dài sạch sẽ, khớp xương rõ ràng, trông rất gợi cảm.

Tay này thật là đẹp mắt! Đều có thể đi làm dấu điểm chỉ.

Nạp Lan Cẩn Niên thấy nàng chỉ trừng mắt xem tay hắn, hắn giả vờ ho khụ khụ: "Cô nương, xin mời!"

Ôn Noãn phục hồi tinh thần lại, cảm thấy xấu hổ nên nàng xụ mặt, nghiêm túc nói: "Làm nghề y chú ý vọng, văn, vấn, thiết."

Nạp Lan Cẩn Niên không nói chuyện.

Viên quản gia trừng mắt nhìn Ôn Noãn một cái, động tác của ông ấy nhanh chóng lấy ra một tấm khăn tay trắng tinh bao trùm lên cổ tay Nạp Lan Cẩn Niên.

Ôn Noãn: "..."

Đây là lo lắng nàng ăn đậu hũ của chủ từ nhà ông ấy sao?

Ôn Noãn cau mày, nhưng không nói gì, nàng đặt đầu ngón tay lên trên mạch đập của hắn.

Như vậy thật đối lập, tay mình gầy thành da bọc xương, nhìn rất giống chân gà!

Cứ cho là chân gà cũng là chân gà mây trắng! Rất trắng, trắng đến tái nhợt!

Lại suy nghĩ đến cái gì rồi! Ôn Noãn nhanh chóng thu lại suy nghĩ rồi nghiêm túc xem mạch.

Một phút trôi qua, Ôn Noãn bảo hắn đem một cái tay khác đặt lên bàn.

Thân thể Nạp Lan Cẩn Niên cứng đờ: "Không cần, tay phải của tôi không hề có tri giác."

"Có tri giác hay không là do tôi định đoạt."

Nạp Lan Cẩn Niên không cử động, đúng vậy, tay hắn không động đậy được, hắn cũng không muốn dùng tay trái nâng tay phải lên đặt trước mặt nàng.

Như thế nhìn qua thấy rất ngu ngốc!

"Dù sao thì tôi cũng phải xem qua mới có thể biết trị như thế nào. Nếu mà huynh không muốn trị, vậy thì thôi vậy." Khuôn mặt nhỏ của Ôn Noãn rất nghiêm túc.

Sắc mặt của Viên quản gia thay đổi, lập tức quát chói tai một tiếng: "Lớn mật!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play