Trong sân trúc tự làm, sau khi Phó Vinh dẫn người đến nhận lỗi rồi rời đi, Ôn Noãn, Đại Hôi và cả Tiểu Hắc, giờ phút này người và động vật đang ngồi xổm trên mặt đất, nhìn một con dê đang run bần bật nằm đó cho Tiểu Bạch bú sữa.

Trong mắt Tiểu Hắc hiện lên cảm xúc lo lắng: Đại Hôi bú sữa chó mẹ rồi biến thành hình ngoài của con sói nhưng bên trong giống như con chó, bây giờ Tiểu Bách bú sữa dê, con dê này thoạt nhìn cũng hơi ngu ngốc, không biết Tiểu Bạch lớn lên có biến thành hình ngoài của con chó nhưng bên trong giống con dê không?

Sau khi Tiểu Bạch được Ôn Noãn dùng mây tía để trị liệu hai lần, đã hoàn toàn hồi phục, bởi vì còn quá nhỏ nên không thể ăn thịt, Ôn Noãn lập tức nói với Đại Hôi rằng vợ nó vẫn chưa thể ăn thịt, bảo nó lên núi tìm một con sói có sữa về đây để cho Tiểu Bạch bú.

Lúc ấy Đại Hôi liếc mắt nhìn Tiểu Bạch đang nằm trong rổ một cái đầy ghét bỏ, tìm một con sói có sữa về? Nó sợ hù chết kẻ nhát gan này! Cho nên nó tìm một con dê màu trắng về đây.

Nó dám cam đoan, cả ngọn núi này, con dê mẹ màu trắng sữa này là con dê xinh đẹp nhất!

Giờ phút này nhìn vợ nhỏ bú hăng say như thế, không còn bộ dạng muốn chết không sống nữa. Cuối cùng ánh mắt của Đại Hôi cũng không còn ghét bỏ như vậy.

Ôn Noãn thấy Tiểu Bạch chịu bú sữa dê, nàng cũng yên tâm đi nấu cơm, sữa dê vẫn khá đầy đủ chất dinh dưỡng.

Nhà Ôn Noãn chuẩn bị thức ăn cho nhóm công nhân vô cùng phong phú.

Bởi vì người đến xây nhà cho bọn họ đều là những người có quan hệ tốt với Ôn Gia Thụy, có một vài thôn dân là những huynh đệ mặc chung một cái quần lớn lên cùng Ôn Gia Thụy, cũng có không ít người đã từng giúp đỡ nhà bọn họ, một vài người thậm chí còn chưa hỏi đến chuyện tiền công đã sẵn lòng tới giúp.

Mỗi ngày trời chưa sáng đã đến, trời tối muộn, thật sự không thể nhìn thấy, mới dừng làm việc, có đôi khi thậm chí còn cầm đuốc chiếu sáng tiếp tục hoàn thiện những phần chưa xong, mục đích là giúp bọn họ xây xong căn nhà trước khi trời rơi trận tuyết đầu tiên.

Cho nên Ôn Noãn định trả cho những người ngày mỗi ngày 50 văn, Ôn Noãn cũng không nói trước với bọn họ, bọn họ cũng không hỏi.

Bởi vì nhà Ôn Noãn bao mỗi ngày ba bữa cơm, mỗi bữa là một bàn thức ăn đầy thịt, gạo trắng cơm khô, ngay cả cơm sáng cũng có món khai vị là cháo thịt, trứng luộc và màn thầu trắng, có đủ mọi thứ, ăn no căng, thích ăn gì cứ ăn. Vì thế mọi người làm việc càng hăng say!

Thật ra bọn họ không muốn ăn nhiều như thế, nhưng mà mấy món ăn kia quá ngon, người nào cũng bất tri bất giác ăn đến no căng!

Bọn họ cảm thấy tiền chi ra cho ba bữa cơm này còn nhiều hơn tiền bọn họ làm công bên ngoài.

Trong lòng mọi người cũng không định lấy tiền công, rốt cuộc Ôn Gia Thụy cho bọn họ ăn một ngày ba bữa, tốn bao nhiêu tiền!

Bọn họ còn bảo vợ đến khai hoang mấy mảnh đất hoang miễn phí giúp nhà bọn họ.

Vài vị thím mỗi lần sắp đến giờ cơm sẽ chạy về nhà trước, tuyệt đối không để nhà Ôn Noãn có cơ hội mời ở lại ăn cơm.

Ôn Noãn không khỏi cảm thán: Cũng ăn cơm giống nhau, nhưng nuôi ra một trăm kiểu người.

Có người rất biết cảm ơn, ngươi trả ít hơn bọn họ sẽ tìm cách để hồi báo lại.

Có một vài người muốn chiếm tiện nghi của người khác, tính kế đủ kiểu. Có một số người vẫn có chút thân tình, bối phận, nên cảm thấy đối xử tốt với hắn ta là chuyện đương nhiên! Chỉ muốn đòi lấy, không muốn hồi báo.

Nhưng mà Ôn Noãn vẫn tính tiền công cho mấy thím, mỗi ngày 35 văn.

Sau đó người trong thôn biết những người đến xây nhà giúp Ôn Gia Thụy được bao ăn ba bữa, còn được nhận 50 văn mỗi ngày, mà mấy thím đến khai hoang đất giúp Ôn Gia Thụy mỗi ngày được nhận 35 văn thì tiếc đến xanh ruột!

Ngày tiếp theo cả nhà Ôn Noãn xây nhà khí thế ngất trời.

Nhóm khai hoang mấy mảnh đất bên kia cũng làm khí thế ngất trời.

Đàm đốc công và nhóm người đánh nhau kia, bắt đầu từ ngày hôm sau không còn thấy xuất hiện nữa, Phó Vinh đổi đốc công và một số người khác đến đây.

Ngày nào Phó Vinh cũng sẽ đến chỗ bọn họ đi dạo một chút, chỉ dẫn cho những người thợ hồ một vài kỹ thuật, dần dần cũng thân thiết hơn với nhà Ôn Gia Thụy.

Sau đó có cơ hội được nhìn thấy bản thiết kế nhà ở của Ôn Noãn, biết là Ôn Noãn vẽ thì ngày nào cũng cầm bản vẽ đuổi theo sau Ôn Noãn hỏi han.

Nếu không phải trong nhà trúc không có phòng trống, thì hắn còn muốn ở lại nhà Ôn Noãn luôn cho tiện học hỏi!

-

Hôm nay kinh thành có mưa.

Nạp Lan Cẩn Niên mặc một bộ triều phục màu vàng bạc, đi dạo quanh núi giả làm bằng ngọc thạch, trong Ngự Hoa Viên đâu đâu cũng tinh xảo như tranh vẽ, trong lúc đi long ảnh mây đằng giữa tay áo như một con ngân long đang quay cuồng trong biển mây.

Hắn bước nhanh vào Ninh Thọ Cung.

Trong cung điện xa hoa tinh xảo, lò hương huân hoa lệ đang tản ra hương thơm nhàn nhạt, như có như không.

Vẫn chưa đến mùa đông, trong phòng đã có chậu than để sẵn, trên bàn còn cắm nhành hoa đào nở rộ, tuy rằng đã đến cuối thu, nhưng vẫn như xuân.

Một nữ tử dung mạo tinh xảo tuyệt mỹ, chưa trang điểm gì, nhưng vẫn đẹp đến mức kinh tâm động phách đang nằm trên ghế quý phi, trong lòng ngực của bà ấy còn đang ôm một quyển thoại bản, trên người đắp một chiếc chăn mỏng tinh mỹ, nhắm mắt lại đang ngủ, nhìn dáng vẻ này chắc hẳn là do đọc sách xong quá mệt mỏi, nên ngủ quên mất.

Cung nữ bên trong thấy có người đến, nhanh chóng uốn gối hành lễ: "Nô tỳ gặp qua Cẩn Vương."

Nữ tử nằm trên ghế quý phi, nghe thấy giọng nói thì mở mắt, linh động mỹ lệ, sáng như sao trời, bộ dáng xinh đẹp như thời thanh xuân, nói bà ấy là thiếu nữ tuổi 18 cũng không quá, đâu biết rằng bà ấy đã hơn 30 tuổi rồi, lại có một đứa con trai 18 tuổi.

Nữ tử ngồi ngay ngắn, tư thái lười biếng, ưu nhã lại mê người, quyển thoại bản theo động tác của bà ấy cũng rơi xuống đất nhưng bà ấy cũng không thèm để ý mà nhìn về phía cửa: "Cẩn Nhi về rồi sao?"

Tên nhóc thúi này, không dùng đòn sát thủ thì cũng không biết quay về thăm người mẹ già này!

Bà sinh ra hắn cũng không dễ dàng!

Vị nữ tử này, nếu nói thì vị phụ nhân này chính là Thái Hậu đương triều, năm nay mới hơn 30 tuổi, còn trẻ hơn cả đương kim Hoàng Thượng và Hoàng Hậu mười mấy tuổi.

Bà đã từng là đại mỹ nhân Gia Cát Hiểu Du tiếng tăm lừng lẫy, mười lăm tuổi gả cho tiên đế 50 tuổi làm Hoàng Hậu.

Sau khi Tiên Hoàng Hậu qua đời, tiên đế vì chờ nàng lớn lên, mà không màng sự khuyên can mỗi ngày của văn võ bá quan trong triều, để vị trí Hoàng Hậu trống không gần mười năm, chờ nàng đến tuổi cập kê, cưới nàng làm Hoàng Hậu.

Từ đây chỉ sủng một người trong hậu cung, năm sau sinh cho tiên đế một đứa trai nhỏ tuổi nhất, hai mẹ con, một người khuynh quốc khuynh thành, một người thông minh tuyệt đỉnh, được sủng ái nhất hậu cung!

Thanh xuân của nàng, vẻ đẹp của bà, khiến cho tam cung dù có trang điểm ăn diện thế nào cũng trở nên vô sắc!

Cho dù là phi tử của tiên hoàng, hay là phi tử của đương kim hoàng thượng, ai cũng thầm hận vị Thái Hậu trẻ tuổi xinh đẹp này vô cùng, nhưng mà người ta tuy rằng tuổi trẻ xinh đẹp, thân phận lại còn rất cao, dưới một người trên vạn người!

Tiên đế sủng ái thì thôi, ngay cả đương kim hoàng thượng cũng kính trọng người mẹ kế này.

Mỗi tháng số ngày Hoàng Thượng đến Từ Ninh Cung ăn cơm chung với Thái Hậu còn nhiều hơn cả số lần lật thẻ bài của các phi tử!

Mọi người không có cách gì với vị Thái Hậu này, chỉ có thể tránh đi thật xa!

Bình thường nhìn thấy nếu có thể đi đường vòng, thì chắc chắn sẽ không xuất hiện trước mặt bà ấy.

Nạp Lan Cẩn Niên đi đến nhặt quyển sách ở trên mặt đất lên, đặt lên trên cái bàn lùn, sau đó ngồi xuống, bất đắc dĩ nói: "Mẫu hậu để hoàng huynh tứ hôn không phải là muốn ép nhi thần quay về sao?"

Thái hậu nghe xong lời này liền vớ lấy cuốn sách mà bà ấy vừa đặt lên bàn nhỏ ném lên người hắn, cuốn sách đập lên trên tay phải của hắn: "Nếu ai gia không dùng chuyện tứ hôn thì con cũng sẽ không dự tính trở về để thăm người mẹ già này đúng không!"

Nạp Lan Cẩn Niên giật giật khóe miệng, bà ấy già sao?

Ngoài phi tần ba năm trước được tuyển tú vào cung của hoàng huynh, thì xem ra mẫu hậu chính là người trẻ nhất trong hậu cung này!

"Chẳng phải nhi thần phải chữa trị tay sao? Tránh cho mẫu hậu nhìn thấy tay của nhi thần mà ngày đêm rơi lệ."

Tính tình của mẫu hậu hắn thật sự là một lời khó nói hết.

May mắn sau khi nhập cung được phụ hoàng yêu thương, hiện tại lại có hoàng huynh kính trọng, nếu không cũng không biết làm sao có thể sống đến bây giờ.

Nói đến tay của hắn, thái hậu cũng không còn tức giận nữa, vừa rồi sách của nàng ấy đã đập lên trên cánh tay phải của nhi tử, cũng không biết có đau hay không.

Thái hậu đau lòng sờ cánh tay buông thõng một bên của hắn: "Có đau không?"

"Chẳng phải mẫu hậu cũng biết nó không có cảm giác sao?" Nạp Lan Cẩn Niên thản nhiên nói.

Nói như vậy thái hậu lại càng thêm đau lòng: "Chẳng phải con nói chữa trị tay chỉ cần một năm thôi sao? Hôm kia không phải còn gửi thư nói đã có cảm giác một chút à? Sao lúc này lại không có chút cảm giác nào? Những lang băm đó đều là thùng cơm sao?"

"Gần đây vốn có chút cảm giác, chuyện này cũng không phải do vội vàng trở về gặp mẫu hậu nên ngừng châm cứu dùng thuốc, nên hai ngày nay mới không có cảm giác gì."

Thái Hậu: "Vậy con có thể chờ trị khỏi tay rồi hãy về!"

"Nhi thần đã nói chờ trị tay xong sẽ về, nhưng chính mẫu hậu đã để hoàng huynh ban chỉ tứ hôn cho nhi thần, nếu không phải vì nhi thân lo lắng mà trở về thì chỉ sợ Vương phi cũng đã được đưa vào phủ luôn rồi".

Thái hậu chột dạ, bà ấy thật sự muốn dùng gà trống thay cho con trai, đưa người vào vương phủ trước rồi nói sau!

"Khụ khụ, cô nương Minh Diễm kia đã mười tám, cũng không thể chờ được nữa."

"Nàng ta mười tám hay tám mươi thì có liên quan gì đến bổn vương? Từ hôn!" Nạp Lan Cẩn Niên lạnh lùng nói.

"Vô liêm sỉ! Quân không nói đùa, thánh chỉ cũng đã ban ra! Có thể nói từ hôn là từ hôn sao?" Lúc này một giọng nói đầy uy nghiêm vang lên, một bóng dáng màu vàng đi vào.

Cung nữ và thái giám đều quỳ: "Hoàng thượng thánh an!"

Người đến mặc một bộ long bào, ngũ quan nghiêm chỉnh, gương mặt tuấn tú, ánh mắt uy nghiêm toát ra khí thế của đấng tối cao, thần thánh không thể xâm phạm.

Ông ấy đi vào trước mặt thái hậu, cung kính hành lễ: "Nhi thần xin thỉnh an mẫu hậu."

"Hoàng thượng miễn lễ, mau ngồi đi."

"Hoàng huynh đã đến." Nạp Lan Cẩn Niên ngồi ở chỗ đó lười biếng, cũng không di chuyển chút nào nói.

Hoàng thượng đối với dáng vẻ này của hắn cũng đã quen, nên không trách cũng không so đo.

Sau khi ngồi xuống, ông mới nhìn hoàng đệ còn trẻ hơn con trai của mình, người hoàng đệ này chính là người được ông yêu thương như con.

Ông nói những lời sâu xa: "Thánh chỉ đã ban, quân không nói lời nói đùa nên không thể thu hồi mệnh lệnh! Chẳng phải đệ cũng không thích nữ tử có dáng vẻ làm bộ làm tịch, nũng nịu này nọ sao? Con gái của Quách đại tướng quân muốn tài có tài, muốn tướng mạo có tướng mạo, văn võ song toàn, tính tình thẳng thắn, nữ nhi mà không hề thua nam nhân, chẳng phải rất hợp làm Vương phi của đệ sao?"

Nạp Lan Cẩn Niên: "Bổn vương cưới vợ chứ không phải cưới một nữ hán tử, ta cần nàng ta biết võ làm gì? Nếu hoàng huynh thích thì hoàng huynh cưới đi!"

Hoàng thượng suýt chút nữa bị tức đến chết: "Khốn nạn! Thánh chỉ đã ban, khắp thiên hạ đều biết, đệ không muốn cưới cũng phải cưới!"

Nạp Lan Cẩn Niên không để ý sự tức giận của Hoàng thượng, chỉ thản nhiên nói: "Dù thế nào bổn vương cũng không cưới, ai ban chỉ thì người đó lấy."

Hoàng thượng: "... Tuổi của đệ cũng không còn nhỏ, bên cạnh không có người hầu hạ lạnh lẽo biết bao nhiêu?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play