"Đúng rồi nha! Tôi thiếu chút nữa đã quên, ngày đó Chu thị nói nếu như Vương thị có thể xây nhà ngói gạch xanh khang trang trước khi mùa đông thì bà ta sẽ gọi Vương thị một tiếng tổ tông! Chu thị, mau gọi đi!" Mẹ của Hữu Tài có mối quan hệ khá tốt với Vương thị, không quen nhìn hành vi quỷ quyệt gian xảo của Chu thị.
Trước kia bà đã từng cãi nhau với Chu thị, nhà bà ở sát bên cạnh nhà cũ Ôn gia, hôm đó bà tình cờ nghe được toàn bộ câu chuyện cãi vã của họ, nên đành bảo con trai đi giúp nhà Vương thị dựng một căn nhà trúc.
"Tôi cũng nghe được!" Mẹ của Hữu Phúc cũng nói. Chu thị làm người âm hiểm giảo hoạt, vườn rau của nhà bà mỗi lần cày ruộng đều bị cuốc xới từng chút một, sau đó đổ đầy bùn mới, liên tiếp mấy năm chiếm gần một luống đất, lúc bà kinh ngạc phát hiện kỹ xảo nhỏ này, Chu thị còn không chịu thừa nhận!
Sau đó, bà chôn đá trên sườn ruộng và trồng cây kỷ tử ở bên cạnh, vì vậy đất của nhà bà mới không bị xâm phạm!
Mẹ Hữu Phúc ghét nhất loại người này, tất nhiên ước gì Chu thị bị xấu mặt.
Thôn dân hưng phấn nhìn xem náo nhiệt, lại có trò hay để nhìn!
Vợ lớn vợ bé của ông Ôn có thể đánh nhau nữa không đây!
Mọi người đều yên lặng chờ xem náo nhiệt.
"Các ngươi nghe lầm rồi!" Chu thị tức giận muốn bóc khói, đánh chết bà ta cũng không thừa nhận.
Ánh mắt của bà ta nham hiểm nhìn về phía Vương thị, hận không thể lao vào xé: "Vương thị, đồ tiện nhân, bà mới là tôn tử!"
Vương thị nhìn Chị thị bị chọc tức, nỗi uất ức khi rời khỏi nhà ngày đó cuối cùng cũng được phun ra.
Bà đắc ý nói: "Cũng không phải là do tôi nói, là chính bà thừa nhận nha! Sao nào, lật lọng rồi ư?! Không dám thừa nhận? Tôn tử quả nhiên là tôn tử! Về sau nhìn thấy cô nãi nãi nhớ rõ gọi tổ tông!"
Ôn Noãn đi theo phía sau suýt nữa bật cười, bộ dạng đắc ý của Vương thị như nông nô xoay người làm địa chủ, thật đúng là đáng yêu.
Chu thị tức giận muốn lao qua đó.
Trong lòng ông Ôn lộp bộp một chút: Hôm nay là ngày vui, không thể đánh nhau được!
Không may mắn!
Ông vội giữ chặt Chu thị: "Hôm nay là ngày vui, bà đừng làm ầm ĩ!"
Chu thị càng tức điên: "Đây là do tôi muốn làm ầm ĩ sao? Ông không nhìn thấy Vương thị nhục nhã tôi sao!"
"Cũng không phải là do bà lúc trước nói vậy sao? Bản thân bà muốn nhận làm tôn tử! Trách ai bây giờ? Thôi được rồi, hôm nay là ngày Đại Lang lấy quặng, bà đừng làm ồn, về nhà đi!"
Chu thị: "..." Cuối cùng vẫn là do bà ta sai?
Chỉ là Chu thị nghĩ đến việc khai thác quặng ngọc, bà ta bình tĩnh trở lại!
Đúng vậy! Hôm nay là ngày nhà bà ta khai thác quặng, không thể cãi nhau, không may mắn.
Bà ta tới đây là vì làm Vương thị khó chịu cơ mà!
Bà ta cười nói: "Đại tỷ không phải còn mang thù ta lúc trước ép tỷ dọn ra khỏi nhà cũ sao? Không phải là vì ta cho rằng Noãn nhi sẽ va chạm với Lượng nhi nhà ta nên mới làm vậy sao? Sự thật cũng chứng minh sau khi nhà các ngươi dọn ra ngoài, Đại Lang nhà ta cuối cùng cũng may mắn hơn! Lượng nhi thi đậu thư viện Lộc Sơn, học sinh đi ra từ thư viện, mười người thì có bảy người làm quan! Uyển nhi có cơ hội tham gia Thiên Thu Yến, gặp mặt đương kim Thánh Thượng và Thái Hậu nương nương, hiện tại nhà ta còn mua được một tòa quặng ngọc! Tỷ nói xem, ngày đó ta làm đúng hay không!"
Mua một quặng ngọc?! Các thôn dân nghe vậy thì ồ lên.
So với việc xây nhà, quả thực là gặp sư phụ.
Trời ơi, Chu thị đời này không cần phải lo nghĩ gì cả, mấy đời con cháu sau này cũng không cần lo nghĩ!
Bạc nhiều như vậy tiêu xài như thế nào cũng không hết!
Mọi người sôi nổi vây quanh, hỏi bà ta và ông Ôn chuyện quặng ngọc.
Chu thị mỉm cười nói cho mọi người, hưởng thụ mọi người hâm mộ khen tặng mình.
Ánh mắt bà ta lơ đãng liếc nhìn về phía Vương thị, trong mắt hiện lên một tia cười nhạo.
Xây nhà ghê gớm lắm sao?
Có bản lĩnh thì đào quặng giống như nhà bà ta đi!
Kiếp này, bất kể là tiền bạc hay địa vị, bà ta sẽ phải triệt để chèn ép Vương thị!
Chờ sau này bà làm cáo mệnh phu nhân, bà ta còn muốn Vương thị quỳ gối hành lễ trước mặt mình.
Tổ tông ư, bà ta phi!
Vương thị trợn trắng mắt: Có quặng ngọc thì ghê gớm sao? Nhặt được quặng ngọc do Noãn nhi phát hiện còn đắc ý.
Biết đâu ngọc trong quặng là ngọc kém chất lượng nhất, khai thác được cũng vô dụng!
Sau khi Chu thị hưởng thụ mọi người hâm mộ khen ngợi, bà ta vui vẻ đi về nhà.
Ông Ôn ở lại giúp đỡ, nhưng bà ta đang đắc ý nên liền mặc kệ.
Khi gần đến cửa nhà, bà ta thấy một hàng dài những chiếc xe la đi đến.
Nhìn thoáng qua không thể thấy được điểm cuối, nhưng người đang đi phía trước là một chiếc xe ngựa sang trọng.
Chu thị giật mình, đây là tiện nhân Vương thị kia xây nhà gạch xanh sao?
Nhiều gạch xanh như vậy thì căn phòng phải lớn cỡ nào?
Chu thị nghĩ đến việc lúc trước mình bảo Đại Lang mua đất hoang, để Vương thị không có nơi xây nhà nhưng Đại Lang nói đất hoang đã bị người khác mua rồi.
Lúc đó bà ta nghe xong liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, bà ta liền biết năm mươi lượng bán công thức món ăn và một khối ngọc thạch tuyệt đối không làm ra được tình huống lớn như vậy.
Đây nhất định là chủ nhân của mảnh đất hoang đến để xây nhà, trận thế lớn như vậy, người này phải là một người giàu có hoặc là quý tộc.
Bà ta xoay chuyển tròng mắt, vội đi lên ngăn xe ngựa lại: "Quý nhân, đợi một chút!"
Người đánh xe nhìn thoáng qua Chu thị, nhíu mày nói: "Chuyện gì?"
Chu thị cười nói: "Quý nhân, các ngươi đang chuẩn bị xây nhà trên mảnh đất hoang cuối thôn sao?"
Người trong xe ngựa nghe thấy lời này, vén màn lên vuốt râu hỏi: "Đúng vậy, có vấn đề gì sao?"
Mảnh đất hoang kia không phải có chôn người đấy chứ?
"Là như thế này, mảnh đất hoang kia xây nhà rất tốt, trước kia con trai tôi muốn mua! Phong thủy sư nói mảnh đất kia có phong thủy tốt, nếu như xây nhà ở trên đó thì người ở nhất định có thể hô mưa gọi gió! Nhưng mà"
Nói tới đây, Chu thị cố ý dừng một chút.
Người trong xe ngựa hỏi: "Nhưng mà cái gì?"
Hắn cũng là hiểu chút phong thuỷ, khi Phong thần y bảo hắn xây một tòa phủ đệ ở mảnh đất hoang kia, hắn đã tới xem qua, tất nhiên biết mảnh đất hoang kia có phong thuỷ khá tốt, nhưng hắn vẫn muốn nghe những người khác nói như thế nào.
"Nhưng mà phong thuỷ tốt nhất vẫn là vài mẫu đất dựa gần chân núi gần đó, nơi đó chính là phong thuỷ bảo mạch của toàn bộ mảnh đất! Nếu như ngươi không tin, ngươi có thể nhìn xem một hộ dân trong thôn chúng tôi, vừa dọn đến đó vài ngày liền xây nhà gạch xanh nhà ngói khang trang, sau đó liền biết tôi nói có đúng không.
Ngươi xem! Hiện tại bọn họ đã từ người nghèo nhất trong thôn nhảy thành phú hộ trong thôn!"
Người trong xe nghe xong gật đầu: "Đúng vậy, năm mẫu đất dựa núi lớn kia thật là nơi có phong thuỷ tốt nhất, nhưng mà đại nương, điều ngươi muốn nói là gì?"
Bảo mạch là người ta thường gọi, chẳng qua là bởi vì trong số những điều cấm kỵ, không được phép gọi long mạch, cho nên mọi người đều nói là bảo mạch.
"Tôi chỉ là hảo tâm nhắc nhở quý nhân một chút, nếu không có bảo mạch, phong thuỷ của mảnh đất hoang kia cũng bị phá hủy! Nếu như chỉ có một căn nhà xây dựng trên mảnh đất hoang kia thì không sao, nhưng hai nhà cùng xây trên đó thì chính là điều tối kỵ! Bảo mạch sẽ bị người chặn ngang chặt đứt, ngươi biết hậu quả là gì không? Cửa nát nhà tan nha!
"Cho nên ta hảo tâm nhắc nhở quý nhân vẫn là nên bán mảnh đất hoang kia đi, không cần xây nhà ở đó, bằng không sẽ không tốt với người nhà của ngươi."
"Phong thuỷ bảo địa trong thiên hạ cũng không phải chỉ có một chỗ, đúng không? Tiếp tục tìm là được rồi, miễn cho mất đi tính mạng.
Vừa lúc có hộ dân trong thôn chúng tôi hôm nay đang động thổ xây nhà ở mảnh đất hoang kia, ngươi bán mảnh đất hoang kia cho bọn họ, bọn họ hẳn là sẽ mua. Nói không chừng quý nhân còn có thể tranh thủ cơ hội này kiếm được một số tiền nữa đấy!" Chu thị giống như suy nghĩ cho đối phương, đóng vai một người tốt bụng.
Người trong xe ngựa sắc mặt ngưng trọng gật đầu: "Ngươi nói đúng! Đại nương, cảm ơn!"
Nói xong, người nọ buông xuống mành xe ngựa.
Chu thị giả vờ sốt ruột nói: "Ai, quý nhân đừng không tin tôi nói! Tôi thật sự hiểu phong thuỷ!"
"Ta biết. Cảm ơn!"
"Giá!" Người đánh xe lắc roi ngựa, ngựa liền di chuyển, xe ngựa chậm rãi tiếp tục đi đến phía trước.
Chu thị vội tránh sang một bên để đoàn xe đi qua.
Bà ta đứng bên cạnh nhìn những chiếc xe la đi ngang qua, không khỏi nở một nụ cười thật tươi.
Người nọ vừa thấy liền biết gia cảnh bất phàm, có thân phận có địa vị, cùng một anh nông dân không quyền không thế tranh "Phong thuỷ bảo địa", cuối cùng ai sẽ là người thắng? Không cần nghĩ cũng biết!
Nếu một nhà tiện loại kia nhất quyết không bán, ha ha, đắc tội quý nhân cũng không có kết cục tốt đẹp.
Nếu bán, vậy thì bọn họ lại phải mua đất dựng nhà, còn phải tìm ngày lành tháng tốt, sẽ không xây xong trước mùa đông, lúc đó người thắng chính là bà ta, không lỗ chút nào!
Nghĩ vậy, Chu thị thở phào nhẹ nhõm!
Ngay cả chuyện Ngọc nhi lần trước bị Từ đại sư từ chối ở trước mặt toàn bộ thôn làm cả nhà bà ta mất mặt cũng tiêu tán.
Vương thị cũng không biết rằng Chu thị lại bí mật tính kế nhà mình.
Sau đưa trà xong thì về nhà để giúp nấu ăn.
Ở cuối thôn, Ôn Gia Thụy muốn mời thêm người đến để xây xong nhà càng sớm càng tốt, nên ông nói với thôn dân rằng ai muốn tới nhà ông làm việc thì đến gặp trưởng thôn đăng ký, ông sẽ thuê thêm mười người đến giúp.
Bây giờ vụ thu hoạch mùa thu đã qua, có rất nhiều người rảnh rỗi, bày tỏ mong muốn được đăng ký.
Rốt cuộc, sau mùa vụ đồng áng bận rộn, phải tìm một công việc bán thời gian để kiếm tiền cho năm mới. Dù sao làm trước cửa nhà cũng tốt hơn là làm ở bên ngoài phải đi sớm về muộn, đúng không?
Mọi người chạy đến chỗ trưởng thôn để đăng ký.
Hôm nay trưởng thôn cũng đến trợ giúp, ông ấy đăng ký cho từng người một.
Lúc này, một đoàn xe dài ầm ầm chạy qua toàn bộ thôn, xuất hiện ở vùng đất hoang, khiến cả thôn kinh động.
Trong đoàn xe dài đó, xe nào cũng có biển đề chữ "Phó".
Hàng trăm công nhân mặc trang phục giống nhau hăng hái đi theo sau đoàn xe, sau lưng áo đều có thêu chữ "Phó".
Đoàn xe cũng có một cờ hiệu màu đen có thêu chữ Phó màu đỏ.
Nhìn từ xa, khí thế phi thường, như thể hoàng thượng đang du ngoạn.
Thôn dân chưa bao giờ nhìn thấy khí thế này.
"Phó gia! Là đội xây dựng của Phó gia!" Có người nhận ra lá cờ đó, không thể không kêu lên.
"Phó gia là gia tộc gì vậy? Rất có thế lực sao?"
"Phó gia đương nhiên có thế lực rồi. Có biết hoàng cung không? Năm đó, hoàng cung là do tổ tiên của Phó gia tu sửa! Người của Phó gia được mệnh danh là ngự lâm viên! Người của Phó gia đã từng giúp đỡ vô số hoàng thân quốc thích, các quan nhất phẩm tu sửa phủ đệ trong từng thời đại! Nghe nói có rất nhiều quan chức cấp cao muốn mời người của Phó gia xây dựng phủ đệ nhưng đều không mời được." Một ông lão vô cùng đắc thắng nói.
Sở dĩ ông ta biết là bởi vì khi còn trẻ, ông ta phiêu bạt giang hồ, làm việc dưới chân thiên tử, cũng từng nghe nói đến Phó gia.
Thôn dân nhìn hàng ngũ thật dài đó, không khỏi kính phục.
"Vậy lần này người của Phó gia đến thôn chúng ta là xây nhà cho ai? Trong thôn chúng ta có quan to hay khách quý nào sao?" Có người tò mò hỏi.
Mọi người: "..."
Bọn họ nhìn Ôn Gia Thụy.
Hôm nay, trong thôn chỉ có nhà của Ôn Gia Thụy là đang xây nhà!
Chắc là không thể nào đâu?
Trái tim bé nhỏ của bọn họ sẽ không chịu nổi cảm giác kích thích này!
Trưởng thôn đang đăng ký cho những người đăng ký, nhìn đám đông hùng hậu, ông ấy kinh ngạc hỏi: "Gia Thụy, đây là đội xây dựng do nhà của ông mời đến sao?"
Mời nhiều người như vậy, ngươi muốn xây hoàng cung à?
Ôn Gia Thụy lắc đầu: "Sao có thể! Sao nhà ta có nhiều tiền để thuê nhiều người như vậy xây nhà chứ! Mảnh đất hoang còn lại đã bị người khác mua, chắc là chủ nhân của mảnh đất hoang đó."
Ôn Gia Thụy không ngờ người mua mảnh đất hoang sẽ khởi công xây dựng cùng ngày với nhà mình.
Thôn dân thở phào nhẹ nhõm!
Làm bọn họ sợ chết khiếp.
Nghĩ lại thì Ôn Gia Thụy mới bán ốc xào mấy ngày, lại thêm một công thức nấu ăn, xem ra còn nhặt được một khối ngọc thô.
Một ngày chỉ kiếm được một hai trăm lạng bạc, làm sao có thể thuê một đám người như vậy xây nhà?
"Nếu không thì ai đến xây nhà ở thôn này?" Vợ của trưởng thôn lẩm bẩm.