Mọi người: "..."

Rất nhiều người lòng dạ u mê, vô luận là ai, nhất định là giàu có, sau này phải tạo mối quan hệ tốt mới được.

Lúc này, chiếc xe xa hoa dừng lại trước mảnh đất hoang mà Ôn Gia Thụy đang xây nhà.

Phó Vinh xuống xe ngựa, liếc nhìn khu đất đang đào móng, khẽ nhíu mày.

Bởi vì lời nói của Chu thị nên trong lòng hắn không khỏi có chút khúc mắc.

Phong thần y đã giúp nhà hắn chữa bệnh cho bà nội, với điều kiện là người của Phó gia phải giúp Phong thần y xây dựng một tòa lâm viên phủ đệ, do Phong thần y cung cấp đất.

Phong thủy là điều quan trọng nhất đối với một ngôi nhà. Phong thủy tốt: Đất có thể sinh ra bạch ngọc, đất có thể sinh ra vàng, trong nhà đầy vàng đầy ngọc, mọi người đều bình an vô sự.

Phong thủy xấu, nếu nhẹ thì chỉ ảnh hưởng đến sự giàu có, may mắn và sức khỏe. Nếu nặng thì sẽ tan cửa nát nhà.

Phó Vinh cảm thấy vấn đề này không lớn cũng không nhỏ, vì vậy hắn cần phải nói chuyện lại với Phong thần y.

Hắn vẫy tay với một quản đốc, sau khi căn dặn vài lời, hắn lên xe ngựa rời đi.

Sau khi Phó Vinh rời đi, quản đốc Đàm chào hỏi thuộc hạ của mình, nhanh chóng bắt tay vào công việc.

Một nhóm người tiến hành công việc một cách có trật tự, chuyển động thống nhất.

Thôn dân nhìn đến mức như được mở rộng tầm mắt.

Quản đốc Đàm nghĩ đến lời nói của người phụ nữ cản xe ngựa vừa rồi. Lúc đó hắn ta đang ở ngoài xe ngựa, Phó Vinh là biểu tỷ phu bà con xa của hắn ta.

Hắn ta hỏi thăm thôn dân một chút, đến chỗ Ôn Gia Thụy, lớn tiếng nói: "Vị huynh đệ này, ngươi đang định xây nhà trên mảnh đất này à?"

Giọng điệu có chút kiêu ngạo!

Ôn Gia Thụy: "Đúng là tại hạ, không biết huynh đài chuyện gì không?"

"Lão gia nhà ta dự định xây dựng một phủ đệ tại mảnh đất hoang này, ta muốn mua mảnh đất của ngươi với giá cao, ngươi muốn bán bao nhiêu tiền?"

Quản đốc Đàm nhìn thấy trang phục của Ôn Gia Thụy, quần áo đã được giặt trắng và có những vết vá, cảm thấy gia cảnh của ông không tốt, nên nếu cho ông nhiều tiền hơn thì chắc hẳn ông sẽ bán nó.

Ôn Gia Thụy lắc đầu: "Xin lỗi, mảnh đất này không bán."

Đây là phúc địa của nhà ông, bao nhiêu tiền cũng không bán.

"Mảnh đất hoang này một lượng bạc một mẫu, ta trả cho ngươi mười lạng bạc để mua nó! Đủ để ngươi tìm một khối đất khác tốt hơn mà xây nhà."

Vừa rồi biểu tỷ phu dặn hắn ta hỏi người chủ của mảnh đất hoang này xem có thể bán mảnh đất hoang này không.

Nếu không bán thì đổi nó với một cửa hàng có sân sau ở trong thị trấn.

Đám quỷ nghèo này nếu cho mười lượng, tám lượng thì nhất định sẽ bán, không cần phải đổi căn nhà trong thị trấn.

Nhưng chờ người này bán, lúc đó hắn ta sẽ nói rằng người này đã đồng ý đổi căn nhà trong thị trấn, như vậy lúc đó căn nhà trong thị trấn kia sẽ là của hắn ta!

Chỉ với mười lượng bạc, hắn ta lại có được căn nhà trong trấn trị giá hơn trăm lượng của biểu tỷ phu, đây là một khoản lời lớn đó!

Ôn Gia Thụy vẫn lắc đầu: "Xin lỗi, tiền không phải là vấn đề. Cả nhà ta đều thích ở đây, bao nhiêu tiền cũng sẽ không bán đâu."

Sức khỏe của Noãn nhi chỉ có chuyển đến đây mới tốt, cho ông núi vàng ông cũng sẽ không bán!

Ôn Giai Thụy nói xong lập tức xoay người bước đi, còn phải nhanh đi đào móng nữa.

Đàm đốc công thấy Ôn Gia Thụy không biết điều như vậy, cũng rất tức giận.

Từ khi hắn ta làm quản đốc bên cạnh biểu tỷ phu, gọi Phó Vinh là biểu tỷ phu, những gia đình giàu có kia đối với hắn ta đều rất khách khí.

Một tên chân lấm tay bùn lại không biết xấu hổ, hắn ta không nhịn được đuổi theo đẩy Ôn Gia Thụy: "Không biết xấu hổ, mười lượng bạc, hôm nay ngươi muốn bán thì bán, không muốn bán cũng phải bán."

Bất ngờ bị đẩy mạnh từ phía sau, Ôn Gia Thụy loạng choạng mấy bước, thân thể không ổn định lao về phía trước, ngã thẳng vào móng nhà đã đào được một nửa, lúc này không sâu cũng không cạn.

Người đang giúp đào móng lập tức nổi giận.

Ôn Hữu Phúc vội vàng đến đỡ Ôn Gia Thụy.

Ôn Hữu Tài lập tức nhảy dựng lên, chỉ vào quản đốc Đàm, tức giận nói: "Tại sao ngươi lại vô cớ đẩy người khác? Khinh thường Ôn gia thôn của ta không có ai sao?"

"Ta đẩy thì sao! Ta không được đẩy à? Ta còn đẩy cả ngươi luôn đấy! Có bán mảnh đất này hay không?" Trước khi làm quản đốc, Đàm Công vốn là một tên lưu manh có tính cách bốc đồng, thích đánh nhau!

Hắn ta đưa tay ra, đẩy mạnh Ôn Hữu Tài.

Ôn Hữu Tài lùi lại vài bước, giẫm lên mặt đất, ngã xuống nền móng.

Hiện tại, Ôn Gia Thụy càng thêm tức giận, đám người trưởng thôn cũng tức giận!

"Đều chết rồi sao? Có người ức hiếp tới tận cửa! Đuổi người này ra khỏi thôn cho ta!"

Tất cả mọi người đều là người có huyết thống, ai không có nhân phẩm, ai không thích mặt mũi.

Vả lại trong thôn của mình có rất nhiều huynh đệ, ai sợ ai, chẳng mấy chốc hai bên đã đánh nhau!

Khi Ôn Noãn nghe tin chạy tới, hai bên đã đánh nhau kịch liệt!

Yên tĩnh, yên tĩnh giống như chết vậy!

Tất cả mọi người trong thôn nhìn người có vẻ mặt đau đớn ôm bụng ngã trên mặt đất, cuộn thân thể, đau khổ giãy giụa, bò dậy không được, tất cả đều lộ vẻ mặt không dám tin.

Vừa rồi xảy ra chuyện gì?

Hình như bọn họ nhìn thấy một bóng dáng thấp bé màu đen xuất hiện, sau đó một cái một bóng người lập tức ngã xuống đúng không?

Thôn dân đều không hẹn mà cùng nhất trí ngẩng đầu nhìn về Ôn Noãn đứng ở nơi đó, trên tay còn cầm một cái xẻng nấu ăn: "..."

Không phải nàng!

Chắc chắn không phải nàng.

Vừa rồi sao có thể là nàng đá người được!

Người nằm trên mặt đất bò dậy không được cũng lộ vẻ mặt như nhìn thấy quỷ mà nhìn nàng.

Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?

Vừa rồi bọn họ thấy Đàm đốc công bị đánh!

Đàm đốc công chính là em rể họ của Phó thiếu gia, mặc dù gã lên làm đốc công, nhưng mọi người đều không phục gã!

Nhưng mà cũng không thể mở to mắt nhìn gã bị người khác đánh được!

Bọn họ phải tiến lên hỗ trợ!

Bọn họ hai mươi mấy người đánh mười mấy thôn dân kia, ngay từ đầu vốn là chiếm lợi thế.

Lúc này một bóng dáng màu đen tiến vào, bọn họ còn chưa kịp nhìn rõ gương mặt của người nọ đã bị đá bay!

Bóng dáng nhỏ xinh trước mắt chính là người đá hai mươi mấy người nằm bò sao?

Sao có thể?

Một tay của Ôn Noãn cầm cái xẻng nấu ăn, gõ gõ vào lòng bàn tay khác của nàng, lạnh lùng nhìn Đàm đốc công nằm trên mặt đất, không biết bị ai đánh thành đầu heo, lạnh lùng phun ra một chữ: "Cút!"

Đám người Đàm đốc công cuống cuồng bò dậy, vừa lăn vừa bò chạy về một mảnh đất hoang khác.

Những người không tham gia đánh nhau, chỉ ở bên cạnh khuyên nhủ kia mới thật sự là đội ngũ thi công của Phó gia, bọn họ cũng sợ tới mức vội vàng chạy trở về!

Cô nương này quá đanh đá, không thể trêu vào!

Đàm đốc công trở lại một mảnh đất hoang khác, lau máu mũi, quay đầu lại, vẻ mặt hung ác nham hiểm nhìn về hướng Ôn Noãn: "Tiện nhân, chờ xem! Nhà của nàng ta có thể xây dựng được thì tôi sẽ đổi sang họ của nàng ta, nhận nàng ta làm mẹ!"

Nghe anh rể họ nói căn nhà này là xây dựng cho một quý nhân, hơn nữa quý nhân kia là người không ai dám đắc tội.

Tất cả mọi người trong thôn nhìn những người của Phó gia hống hách kia tè ra quần bỏ chạy thì đều có chút ngạc nhiên.

Ôn gia thế mà lại đánh quý nhân tới bỏ chạy!

Sau đó bọn họ nghĩ đến cái gì đó, đều lộ vẻ mặt đồng tình nhìn về Ôn Gia Thụy:

Xong rồi, đắc tội quý nhân, Ôn Gia Thụy đừng nghĩ xây nhà ở chỗ này nữa.

Đừng nói là xây nhà, có thể bị bắt vào nhà lao hay không, về sau có thể tiếp tục ở lại thôn họ Ôn hay không còn chưa chắc đâu!

May mắn vừa rồi bọn họ không có ra tay.

Mấy thôn dân vừa rồi chạy đến nhà thôn trưởng báo danh nghĩ đến Ôn Gia Thụy đắc tội quý nhân, không muốn bị liên lụy, nên đều chạy đi tìm thôn trưởng nói không làm, bọn họ đã quên mất là mình tìm được việc làm công theo ngày ở trấn trên rồi.

Vừa rồi trên mặt thôn trưởng bị đấm một cái, khóe miệng cũng đen thui!

Nghe mấy người này nói như vậy, ông ấy trực tiếp tức giận nhếch nghiêng khóe miệng: "Không làm thì không làm, không thiếu mấy người các ngươi!"

Ôn Gia Thụy trả tiền công cao, 35 văn một ngày, còn bao ba bữa cơm, đưa mắt nhìn toàn bộ huyện cũng không tìm được công việc tốt như vậy!

Đến lúc đó bọn họ sẽ hối hận.

Ông ấy cũng không muốn cho bọn họ được lợi!

Một chút tinh thần tập thể cũng không có!

Hừ! Ông ấy nhớ kỹ bọn họ!

Về sau có chuyện gì tốt, tuyệt đối sẽ không tính phần bọn họ! Trong lòng thôn trưởng keo kiệt bủn xỉn mà nghĩ.

Hít! Nói chuyện đến mức miệng đau muốn chết! Thôn trưởng nhăn mặt lại như trái khổ qua.

Chu thị vẫn luôn trốn ở nơi không xa, nhìn thấy cảnh này, bà ta lộ ra nụ cười vì gian kế thành công.

Thật đúng là không sợ chết, thế mà dám đánh nhau với những người đó?

Còn đánh người nằm bò?

Trong miệng Chu thị nhịn không được mà phát ra một tiếng cười khẽ: "Ha, đây là không muốn sống nữa!"

Tốt nhất quý nhân kia bắt một nhà tiện loại này nhốt vào nhà lao luôn đi.

Chu thị xoay người, vui mừng đi về nhà.

Một bên khác, Ôn Noãn nhìn về phía Ôn Gia Thụy: "Cha, người không sao chứ?"

Đôi mắt của Ôn Gia Thụy bị đánh bầm tím, nhưng ông vẫn là lắc đầu, cười nói: "Không có việc gì. Noãn nhi đừng lo lắng!"

Mà sao cái chân kia của khuê nữ lại có thể đá ra nhanh như vậy chứ?

Vừa rồi ông học theo khuê nữ đá ra một cái, nhưng mà lại bị người ta giành trước mà vả vào mặt!

Ôn Noãn nhìn nụ cười vì đau đớn mà khó coi hơn cả khóc của ông, cũng không vạch trần ông!

Ôn Noãn nói với những người hỗ trợ đánh nhau mà bị thương kia: "Các bá bá, thúc thúc, vừa rồi cảm ơn mọi người, mọi người đều đã bị thương, theo cháu về nhà bôi chút thuốc, nghỉ ngơi một chút đi ạ!"

Những thôn dân đến làm giúp kia xua tay: "Không có việc gì, chút vết thương này đâu cần bôi thuốc! Cũng không cần cảm ơn, trước kia chúng tôi cùng cha của cháu chính là huynh đệ đánh nhau từ nhỏ đánh tới lớn!"

"Đúng vậy! Không cần cảm ơn, đều là huynh đệ! Giúp đỡ đánh nhau có làm sao đâu! Khi còn nhỏ tôi và cha cháu đánh nhau không hề ít, đánh đến vỡ đầu cũng không bôi thuốc, mấy ngày là khỏi thôi!"...

Bọn họ nói không sai, mặc dù Ôn Gia Thụy là người đọc sách, ở trong nhà đối với vợ, đối với con cái đều là tính tình tốt, chưa từng nói một câu nặng lời, là một tấm gương hiền hòa văn nhã.

Nhưng dù sao ông cũng là đứa trẻ lớn lên trong thôn, khi còn nhỏ không ít lần đánh nhau, ông cũng không phải là người sợ phiền phức, luôn nói nghĩa khí, huynh đệ nào bị bắt nạt thì sẽ ra tay giúp đỡ người đó.

Nếu ngươi tin ông là thư sinh mềm yếu, không biết đánh nhau, vậy vết sẹo trên gương mặt ông là từ đâu ra?

Lá bởi vì giúp Ôn Gia Tường đánh nhau rồi chắn một đao mà có.

Cho nên hôm nay dù những người này biết rõ đối phương có thể là quý nhân, đắc tội không nổi, nhưng bọn họ vẫn ra tay!

Ở hai bờ ruộng trong thôn của mình, sao có thể để một số người ngoài đánh huynh đệ của mình được.

Cuối cùng vẫn là Ôn Gia Thụy kêu gọi bọn họ trở về bôi dược.

Vừa rồi ông Ôn ngăn cản, chân bị trật khớp một chút, Ôn Gia Thụy cõng ông ấy về nhà, dự định bôi chút thuốc lên chân cho ông ấy.

Ông Ôn ở trên lưng của Ôn Gia Thụy lo lắng nói: "Lão tứ, vừa rồi con quá xúc động! Không biết chủ tử sau lưng những người đó có thân phận là gì, sao con dám ra tay đánh người chứ! Lỡ như đắc tội quý nhân..."

Ôn Gia Thụy chợt dừng bước chân một chút: "Noãn nhi dẫn các thúc thúc bá bá bọn họ về nhà trước đi, cha cõng ông nội của con về nhà ông ấy!"

Sau đó Ôn Gia Thụy trực tiếp quay đầu đi về hướng trong thôn.

Đương nhiên là ông cũng sợ đắc tội quý nhân, nhưng không có nghĩa là bị người ta bắt nạt đến đầu mình nhưng vẫn không ra tay đáp lại.

Ông không gây chuyện, nhưng cũng không sợ chuyện!

Ông Ôn: "..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play