Đây là bắt nạt nàng còn nhỏ tuổi?

Không thấy có người lớn ở phía sau nàng sao?

Rõ ràng con chó này bị bệnh, còn nói cái gì mà mỹ nhân ngủ, trời sinh đã có dáng vẻ buồn ngủ?!

Ôn Gia Mỹ liếc mắt nhìn con chó này một cái, năm lượng bạc? Con chó này năm văn bà cũng không mua! Nó sắp chết rồi!

Người này không trung thực, đúng là bắt nạt người khác mà!

Bà kéo tay Ôn Noãn: "Noãn nhi đừng mua, loại chó này phải chiều chuộng, nuôi rất khó, lỡ như nuôi không sống được thì quá lỗ".

Ôn Gia Thụy cũng gật đầu: "Noãn nhi, con chó này vừa nhìn đã biết không sống nổi, nó sắp chết! Năm lượng bạc rất đắt, chúng ta mua con chó khác đi, với giá đó có thể mua một bầy."

Con chó nhỏ mà bán đắt như vậy, bình thường chỉ có một trăm năm mươi văn đến hai trăm văn một con.

Vẻ mặt Ôn Noãn thất vọng nói: "Nhưng mà con nhìn thấy nó rất đáng thương, nên con muốn mua về, nhưng nếu nuôi mà nó không sống được thì sao đây? Vậy thôi con không mua nữa, tránh cho đến lúc đó nó chết con lại đau lòng, dù sao chúng ta cũng không có nhiều bạc như vậy! Cha, tiểu cô, chúng ta đi thôi!"

"Được."

Ba người giả vờ rời đi.

Người bán chó lại vội vàng, con chó này càng ngày càng suy sụp, tách nó khỏi mẹ nên nó không ăn uống gì, cũng không biết có thể sống qua được hôm nay không!

Có thể kiếm chút tiền cũng được!

"Con chó mỹ nhân ngủ này là giống hiếm, giá cả tất nhiên cao một ít! Như vậy đi! Tôi thấy cô nương này cũng rất thích, lại có mắt nhìn nên tôi bán một lượng!"

Ôn Gia Thụy nghe xong cũng cười lạnh: "Giống mỹ nhân ngủ quý hiếm? Cậu cũng không quá trung thực rồi! Rõ ràng là con chó sẽ sớm chết mà vẫn còn muốn hãm hại chúng tôi đòi một lượng bạc? Một văn tôi cũng không mua! Noãn nhi, đi, cha mua cho con con chó tốt hơn"

Ba người giả vờ bước đi cũng không quay đầu lại.

Người nọ càng vội: "Một trăm văn, một trăm văn thì tôi bán! Loại này thật sự là giống quý hiếm nước ngoài mà!"

Ôn Gia Thụy quay đầu lại: "Lại là quý hiếm, gần chết thì không đáng một đồng! Tôi không mua."

Ôn Noãn quay đầu lại: "Năm văn, năm văn thì tôi mua! Trên người tôi có năm văn."

Ôn Gia Thụy nghe xong vội kéo Ôn Noãn rời đi: "Noãn nhi, chẳng phải con nói năm văn kia để mua kẹo sao?"

Người nọ: "..."...

Vì vậy Ôn Noãn dùng năm văn để mua một con chó samoyed của nước ngoài.

Nàng vô cùng thích thú bế chú chó giống như bị bệnh kia ngồi lên xe bò.

Đi ngang qua tiệm vải, Ôn Noãn mua một cái giường và một cái chăn bông mới cho tiểu cô dùng, sau đó lại mua một cân chăn bông, ba người trực tiếp ra khỏi thành về nhà.

Trên xe bò, Ôn Noãn dùng mây tía để dưỡng thân thể nó một chút, con chó nhỏ cuối cùng cũng có chút tinh thần.

Đôi mắt nó chuyển động nhanh như chớp, có vài phần nghịch ngợm linh động.

Nó ở trong lồng ngực của Ôn Noãn cũng tìm tư thế thoải mái, ngáp một cái rồi ngủ.

Ôn Gia Mĩ nhìn con chó trong lồng ngực Ôn Noãn, kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ con chó này thật sự là mỹ nhân ngủ?"

Ôn Noãn cười: "Không phải đâu tiểu cô, nó là chó samoyed, nó chỉ đói bụng quá thôi. '

Ôn Gian Mĩ: "... Vậy chẳng phải chúng ta đã chiếm tiện nghi của người ta?"

-

Về đến nhà, mọi người thấy tiểu cô trở về đều vui mừng.

Vương thị nhìn con gái dường như đã già hơn mấy ngày trước, trong lòng cũng đau nhói, nhưng nghĩ đến có thể đưa con gái về đây sống một tháng, dưỡng một thời gian, nói không chừng khi trở về còn có thể mang thai, sau đó cuộc sống của con bé chắc chắn sẽ tốt hơn.

Ôn Noãn nhờ Ôn Gia Thụy dùng nan tre bện thành một cái rổ, nàng trải bông cùng vải bông trên rổ để làm một cái ổ ấm cho chó con.

Còn Ôn Nhu làm cho nó một cái chăn nhỏ, còn nói sẽ làm quần áo cho nó, cả nhà đều trêu nói con chó này còn được sống tốt hơn cả người.

Đại Hôi cùng tiểu Hắc thấy Ôn Noãn bế một con chó nhỏ trở về, liền vây quanh bên người Ôn Noãn.

Hai vật nhỏ nhìn Ôn Noãn làm ổ nhỏ cho con chó, lại dự tính làm quần áo cho nó, trong lòng vô cùng lo lắng, ánh mắt nhìn Ôn Noãn cũng mang theo tủi thân.

Vậy là chúng nó đã thất sủng rồi sao?

Ôn Noãn thấy vậy liền bật cười.

Nàng xoa đầu Đại Hôi còn nói giỡn: "Đại Hôi, ta đang kiếm vợ cho ngươi đó, ngươi phải bảo vệ nó thật tốt, đem kỹ năng của ngươi dạy cho nó, đừng để con vật khác ức hiếp nó có biết không?"

Đại Hôi: "..."

Ôn Noãn bật cười: "Sao lại ghét bỏ vậy?!"

Tiểu Hắc cũng nôn nóng.

Vậy chẳng phải chỉ còn mình nó là cô đơn sao?

Nó dừng ở bên cạnh rổ, vội giơ chân lên, nhìn vật nhỏ trong rổ lại nhìn Ôn Noãn, sau đó mở cánh ra ôm lấy cái rổ, lại nhìn Ôn Noãn bằng ánh mắt vô cùng đáng thương.

Ôn Noãn: "..."

"Tiểu Hắc, ngươi cũng muốn nó làm vợ?"

Tiểu Hắc gật đầu.

Ôn Noãn: "..."

Nàng nâng cằm, diều hâu cùng chó có thể kết giao sao?

Đại Hôi thấy Tiểu Hắc như vậy, nó trừng mắt nhìn Tiểu Hắc một cái, trong mắt còn mang sự cảnh cáo, nó tru lên một tiếng: Đừng giành vợ của ta!

Sau đó nó cúi đầu, chán ghét nhìn con chó nhỏ nửa sống nửa chết trong ổ: Nếu tỷ tỷ đã tìm vợ cho nó, vậy thì nó sẽ miễn cưỡng nhận vậy!

Tiểu Hắc vỗ vỗ đôi cánh lớn: Của ta!

Đại Hôi nhìn Tiểu Hắc một cái, nó quay đầu nhìn Đại Hắc trong chuồng bò sau nhà: Ngươi đi tìm Đại Hắc đi!

Tiểu Hắc: !!!

Nó vặn cổ: Nó không cần!

Nó chỉ kém khóc thành tiếng!

Ôn Noãn suýt chút nữa vì cười mà đau sốc hông, nàng ôm bụng: "Tiểu Hắc, chim cùng thú không thể kết giao, hôm nào ta tìm cho ngươi một bạn đời khác nhé!"

Tiểu Hắc: ???

Vào buổi tối khi đi ngủ, Ôn Gia Mỹ mới biết được Ôn Noãn mua chăn bông mới là cho chính mình dùng, bà ấy chết sống không chịu dùng, mãi cho đến khi biết người trong nhà đều dùng chăn bông mới thì mới từ bỏ.

Ôn Gia Mỹ ngủ chung giường với Vương thị, Vương thị hỏi nữ nhi ở nhà chồng sống như thế nào, Tưởng thị và Hà Hoán Hồng đối xử với nữ nhi thế nào, Ôn Gia Mỹ đều nói hai người họ đối xử với mình khá tốt.

Là bởi vì bà không có con, trong lòng sốt ruột, ngủ không tốt, nên mới có thể như vậy.

Ở trong lòng của Ôn Gia Mỹ, mẹ chồng không trách bà vì không có con, đôi mắt nhìn không thấy còn cướp làm việc nhà, tuy rằng không thể giúp đỡ cái gì, ngược lại lại làm cho loạn cả lên, nhưng đó cũng là tâm ý của mẹ chồng.

Đến nỗi chồng, hắn cũng là vì bà nhiều năm như vậy không thể sinh con, khắc chồng, gả đến ba năm liền hại hắn kinh doanh thất bại, gia cảnh sa sút mới có thể say rượu, sau đó biến thành như vậy.

Người trong thôn mỗi lần nhìn thấy hắn đều cười nhạo sau lưng, cho nên hắn mới uống rượu, bình thường không say thì hắn sẽ không như vậy với mình.

Bất hiếu có ba loại, tội lớn nhất là không có con nối dõi, có đôi khi bà cũng biết hắn nghẹn khuất, chỉ là...

Ôn Gia Mỹ nhắm mắt lại, không hề suy nghĩ nhiều nữa, đi vào giấc ngủ.

――

Ánh sáng luân phiên chiếu vào những căn phòng tối om, ngày xây nhà của nhà Ôn Noãn đến như mong đợi.

Bọn họ chờ mong ngày này đã lâu!

Mấy năm nay ở phòng chất củi, làm bạn với heo; ở phòng trúc nửa tháng, nghe tiếng gió lao xao đi vào giấc ngủ, ngày đêm lay lắt bệnh tật, không biết sống chết, nhà không có, người thì xa, không ai có thể cảm nhận được loại tuyệt vọng thống khổ sợ hãi này!

May mắn không bỏ cuộc!

May mắn kiên trì!

May mắn cuối cùng cũng đoàn tụ!

Ngô thị và Vương thị trời chưa sáng đã dậy chuẩn bị tốt giấy tờ vàng mã.

Giờ Thìn hôm nay là giờ lành, giờ Thìn vừa đến, hai người vội vàng lạy thổ địa công công, sau đó là một tiếng pháo dài lớn.

Ôn Gia Thuỵ mang theo những người dân ngày đó giúp đỡ xây phòng trúc, còn mướn người xây dựng trấn trên bắt đầu kéo dây hồng xác định vị trí của ngôi nhà, đào móng xây nhà.

Trận pháo nổ này đã thu hút sự chú ý của vô số thôn dân, ai cũng kéo đến xem náo nhiệt.

Thấy nhà Ôn Gia Thuỵ động thổ xây nhà, bọn họ vô cùng hâm mộ.

"Hôm nay nhà ai có chuyện vui vậy?" Ông Ôn ở trong phòng nghe được tiếng pháo nổ kinh ngạc nói, dứt lời ông ta đi ra ngoài nhìn xem.

Chu thị hôm nay ăn mặc rất xinh đẹp, trên đầu đeo kim thoa, trên cổ treo trân châu. Trên tay mang vòng tay phỉ thúy, trên ngón tay cũng đeo mấy chiếc nhẫn vàng, toàn thân giống như một toà châu báu.

Bà ta cũng đi theo ra ngoài, hôm nay là ngày nhà bà ta bắt đầu khai thác quặng ngọc.

Tuy rằng bà ta không vào núi, nhưng cũng phải đến chúc mừng một chút.

Thuận tiện đi đến chỗ Vương thị nhìn xem, để đối phương cũng hâm mộ bà ta một chút?

Núi vàng núi bạc đều kém núi ngọc!

Về sau bà ta chính là người có quặng!

Bạch ngọc làm giường, kim làm ngựa, chính là đang nói những người như bà ta!

Tiếng háo trúc vừa lúc ở cuối thôn, hai người đi về phía cuối thôn.

Trên đường, thôn dân thấy ông Ôn cũng sôi nổi chúc mừng.

Bây giờ ông Ôn mới biết hôm nay con trai ông động thổ xây nhà!

Trong lòng ông Ôn vừa chua xót lại vui mừng.

Vui mừng chính là con trai của mình xây nhà, ông cũng không cần lo lắng cho bọn họ sẽ phải chịu lạnh khi vào đông.

Chua xót là bởi vì con trai mình khởi công xây nhà, mà ông lại là người cuối cùng trong thôn biết chuyện.

Mặc dù đã sớm nghe nói hắn định xây nhà, nhưng gần đây ông vui mừng đến mức quên hỏi đứa con thứ tư khi nào sẽ động thổ!

Ông Ôn không khỏi đẩy nhanh tốc độ, nhất định phải chỉ điểm một chút, trong việc xây nhà có rất nhiều điều cấm kỵ.

Ông Ôn vội vã đi đến cuối thôn.

Trong lòng Chu thị trầm xuống, nhà mình hôm nay lấy quặng, con đĩ Vương thị lại xây nhà vào hôm nay, bà ta luôn luôn thích đối nghịch với chính mình.

Ông Ôn cùng Chu thị đi vào mảnh đất hoang cuối thôn, chỉ thấy trên đất hoang đứng đầy người.

Mọi người thấy ông Ôn tới, không khỏi ca ngợi vài câu:

"Ông Ôn, chúc mừng! Lão tứ nhà ông xây nhà mới! Lúc này mới dọn ra mới mấy ngày đã kiếm đủ bạc xây nhà! Căn nhà này sẽ lớn như thế nào đây? Sẽ không phải lại là nhà ngói gạch xanh khang trang đấy chứ?"

Nhà ông Ôn bởi vì xem như là phú hộ trong thôn, trấn trên lại có tửu lầu, trong thôn có căn phòng lớn, đồng ruộng lại nhiều, rất nhiều người đều cho ông thể diện, đều gọi ông một tiếng ông Ôn.

"Ông Ôn, vẫn là ông biết sinh con, đứa nào cũng thông minh, lão đại mở tửu lầu ở trấn trên, lão nhị làm chưởng quầy hiệu thuốc, lão tam đi săn thú rất giỏi. Lão tứ sinh ra một ôn thần, cho rằng đời này không thể xoay người, không ngờ thân thể Noãn nhi mới tốt mấy ngày! Nào là mua đất nào là xây nhà! Xem tư thế này có lẽ còn lớn hơn căn phòng của ông!" Một ông lão có bối phận bằng ông Ôn lão nhìn Ôn Gia Thuỵ đang kéo dây hồng, xác định đất nền nhà khen ngợi nói.

"Đúng vậy, lão tứ nhà ông quá ghê gớm, chúng ta thu hoạch vụ thu xong chỉ thu hoạch được một đống lương thực, giao thuế má xong chỉ miễn cưỡng ăn đủ một năm. Lão tứ nhà ông thì khác, thu hoạch vụ thu xong còn thu hoạch được một căn phòng ở! Năm mẫu đồng ruộng, người trẻ tuổi thật là lợi hại!"

Cha thôn trưởng vuốt chòm râu: "Văn Khúc Tinh chuyển thế chính là Văn Khúc Tinh chuyển thế, người có học vấn không sợ không có ngày xoay người! Chỉ cần Noãn nha đầu khoẻ mệnh, cuộc sống nhà hắn nhất định sẽ không kém được. Lão tứ từ nhỏ chính là đứa trẻ có tiền đồ nhất trong thôn! Học cái gì cũng nhanh, làm gì cũng tốt hơn người khác! Tính tình lại tốt, nhà ai cần giúp đỡ đều đi."

Ôn Gia Thuỵ năm đó tham gia kỳ thi đồng sinh, đạt được vị trí thứ nhất huyện! Chấn kinh toàn bộ thôn, ai không nói hắn là Văn Khúc Tinh chuyển thế chứ.

Đáng tiếc vận mệnh trêu người, vì cứu Ôn Gia Tường mà bị người hủy dung, không thể tiếp tục tham gia khoa cử, sau đó thành thân lại sinh đứa con gái hay bệnh tật ốm yếu kéo cả gia đình đi xuống.

Chu thị nghe mọi người khen ngợi Ôn Gia Thuỵ, trong lòng ghen ghét nổi lên hung ác nham hiểm.

Cái gì mà đứa trẻ tiền đồ nhất trong thôn chứ, là con trai của bà ta mới đúng!

Chu thị không khỏi phi một tiếng, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Còn không phải là xây nhà, có gì đặc biệt hơn người chứ? Lại không phải trong nhà có quặng!"

Vương thị pha một ấm trà bưng đến, chuẩn bị đưa cho những người xây nhà uống, vừa lúc thấy Chu thị ở trong đám người, hừ lạnh một chút, bà vẫy tay nói với Chu thị: "Tôn tử! Tôn tử! Đến đây gọi một tiếng tổ tông nghe xem!"

Chu thị suýt chút nữa không thở nổi, tức giận đến mức sắc mặt biến thành màu gan heo!

Mọi người nghe được lời này sôi nổi nhìn về phía Chu thị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play