Bà ta cười nói: "Giúp nhà mẹ đẻ của mình cần gì bạc? Gia Mĩ con đi giúp đi! Việc trong nhà cứ để Hồng tử trở về làm cũng được!"

Hà Hoán Hồng gật đầu: "Đúng, nàng đi nấu cơm phụ đi! Không cần lấy bạc, buổi sáng ta cho gà và heo ăn rồi đi làm cũng được. Trong nhà cũng không có bao nhiêu việc, ta làm việc vất vả hay mệt mỏi cũng không sao, chỉ cần nàng có thể đến giúp Tứ ca là được!"

Năm lượng bạc đó! Làm sao có thể kiếm được!

Lòng Ôn Noãn chùng xuống, nhưng không biểu hiện trên mặt.

"Nhưng mà mắt của mẹ không nhìn thấy, ta không có ở đây thì mẹ phải làm sao?" Ôn Gia Mỹ do dự nói.

Mặc kệ nói như thế nào thì mẹ chồng cũng đối xử với bà rất tốt, mỗi lần có gì tốt cũng đều cho bà ăn, đôi mắt không nhìn thấy cũng lần mò đi làm việc.

"Hồng tử nấu cơm buổi sáng là được, chỉ cần hâm nóng trong nồi, sau vụ mùa nhà ai cũng chỉ ăn hai bữa cơm, vả lại dù sao mắt của mẹ mấy ngày nay đã có thể thấy được mờ mờ, con không cần lo lắng. Con đã hầu hạ mẹ mấy năm rồi, cũng không hay về nhà mẹ đẻ, nhân cơ hội này về nhà mẹ đẻ giúp một tay, ở lại mấy ngày cũng tốt."

Năm lượng bạc để mời người nấu cơm!

Không ngờ nhà mẹ đẻ của Ôn thị lại trở nên giàu có!

Như vậy tất nhiên phải trở về nhiều một chút, xây dựng quan hệ tốt.

Ôn Gia Mỹ còn muốn nói gì đó, nhưng Ôn Noãn đã cắt ngang lời bà: "Tiểu cô, nếu đã vậy rồi thì cô trở về giúp nhà cháu đi! Nếu bà và tiểu dượng thật sự quá bận rộn, vậy thì tiểu cô trở về vẫn được mà."

Ôn Noãn cảm thấy hai người này rất lạ, nghiêm túc nói thì rất giả dối!

Đôi mắt mập mờ của tiểu dượng, còn đôi mắt trống rỗng không giống như người mù của Tưởng thị, nàng luôn có cảm giác kỳ lạ, nàng nghĩ thầm phải đưa tiểu cô về nhà hỏi cho rõ.

Bọn họ đối xử tốt với tiểu cô? Ôn Noãn không tin!

Cả nhà ba người nhưng ngoài tiểu cô có gương mặt già nua, thì hai người còn lại đều có khuôn mặt hồng hào, tròn như viên ngọc.

Sau khi đưa tiểu cô về nhà, nàng phải hỏi rõ hơn.

Cuối cùng Ôn Gia Mỹ vẫn bị Ôn Noãn cùng Ôn Gia Thụy đưa đi.

Hơn nữa còn dưới sự hết mình khuyên bảo của Tưởng thị cùng Hà Hoán Hồng, bà mới đồng ý.

Vào lúc Ôn Noãn rời đi, nàng còn thuận tiện lấy đi số lương thực mà Ôn Gia Thụy vừa rồi đã đem đến, còn có những món khác đều cầm đi.

Đây là của bà nội và mẹ của nàng đã chuẩn bị cho tiểu cô của nàng.

Ôn Gia Thụy thấy Ôn Noãn lấy đi quà đã mang đến thì cũng ngẩn ra, Noãn nhi đang làm gì vậy? Quá thất lẽ!

Ôn Noãn siết chặt tay của Ôn Gia Thụy, khẽ lắc một chút, Ôn Gia Thụy cũng không nói gì thêm.

Noãn nhi làm vậy có lẽ có lý do của con bé.

Chẳng lẽ những gì mang đến có vấn đề? Ông ấy thầm nghĩ.

Đồng tử Hà Hoán Hồng cùng Tưởng thị co rút lại.

Những thứ này chẳng phải là đưa cho bọn họ sao? Chẳng lẽ cả hai chỉ đến tay không?

Ôn Noãn lạnh lùng âm thầm lưu ý phản ứng của bọn họ.

Vốn dĩ nàng chỉ muốn thử một chút.

Hiện tại, ha ha, nàng sẽ cảm thấy thoải mái hơn khi mang những thứ này đi!

Nhà nàng cũng không cho kẻ vô ơn ăn.

Trên đường rời đi Ôn Noãn cũng không vội nói chuyện, chờ về nhà để tiểu cô thả lỏng một chút rồi nói sau.

Nếu người của nhà kia thật sự tốt, vậy thì xem như nàng đã suy nghĩ nhiều!

Còn nếu không tốt, vậy thì không cần phải trở về nữa!

-

Bởi vì Ôn Noãn muốn đi huyện để đặt đồ dùng trong nhà, cho nên xe bò của Ôn Gia Thụy trực tiếp đi vào trong huyện, không có về nhà ngay.

Đường ở huyện thôn nhà họ Hà này thật sự rất xóc nảy, Ôn Noãn suýt chút nữa đã nôn ra cả mật!

Thật sự không dám dành lời khen cho giao thông ở cổ đại.

May mắn đường ở Ôn gia thôn vẫn ổn, thôn dân ở vùng kia, chỉ cần qua một cơn mưa thì đều sẽ tìm một số đá sỏi để lấp vào ổ gà.

Không có đá vụn thì thôn dân cũng sẽ đập những tảng đá lớn để làm đường, cho nên đường ở vùng kia tốt hơn đường ở thị trấn này rất nhiều!

Sau hơn hai giờ, cuối cùng cũng đến huyện.

Ôn Noãn càng ngày càng muốn mua ngựa.

Tốc độ của chiếc xe bò này quá chậm!

Đã hưởng thụ qua các phương tiện giao thông hiện đại có tốc độ cao như ô tô, máy bay, đường sắt cao tốc, nàng thật lòng cảm thấy quá lãng phí thời gian.

Chuyến đi chuyến về như vậy, tốn hết phân nửa thời gian cho việc đi đường.

Ôn Gia Thụy dẫn Ôn Noãn đến một cửa hàng gỗ trong huyện, tay nghề của lão bản cửa hàng này rất tốt.

Ông ấy đã từng giúp cửa hàng này vận chuyển gỗ từ bến tàu đến đây, nên biết lão bản của cửa hàng này rất ít nói, tính tình lạnh lùng, nhưng tay nghề của ông ấy thì không phải bàn, rất khéo léo!

Ông ấy có thể làm được ghế trúc, gia cụ chế từ trúc, là những thứ ông ấy đã thấy và học được từ chỗ này.

Hai người đi vào, Ôn Gia Mỹ thì không đi, nói sẽ ở bên ngoài trông xe giúp họ.

Ôn Gia Thụy lên tiếng chào hỏi: "Ông chủ Chu".

Tiệm gỗ rất lớn chia làm hai đầu, một đầu là nơi đặt những đồ dùng trong nhà đã làm sẵn, một đầu là nơi ông chủ đặt gỗ để chế tạo ra đồ dùng trong nhà.

Vụn gỗ đầy đất, gỗ bị gãy, còn có cọc bằng gỗ.

Ông chủ của tiệm gỗ là một người đàn ông đã hơn bốn mươi tuổi, làn da ngăm đen, dáng vẻ cao gầy nhưng Ôn Noãn nhìn cơ bắp trên nửa cánh tay của ông đã biết ông rất cường tráng.

Lão bản của tiệm gỗ lúc này đang điêu khắc một mảnh gỗ, nghe thấy thanh âm, ông ngẩng đầu nhìn thấy Ôn Gian Thụy, ông vội nói: "Chỗ này của tôi tạm thời không có việc."

"Không, tôi đến để mua đồ."

"À, bên kia có bản mẫu, cứ xem đi. Phía trền đều có ghi giá, nhìn vừa mắt cái nào thì nói cho tôi biết, tôi tính giá rẻ cho cậu một chút nên đừng trả giá." Nói xong, ông cúi đầu tiếp tục điêu khắc.

Trong tay ông là mảnh gỗ, động tác nhanh nhẹn làm vụn gỗ bay xuống tá lả giống như hoa tuyết.

Ôn Noãn: Tay nghề này đúng là rất tốt!

Ôn Gia Thụy dẫn Ôn Noãn đi qua đó nhìn.

Cửa hàng bày đủ các loại đồ dùng trong nhà, cũng có tất cả đồ dùng cho phòng khách, thiên công sàng, khung cổ, bàn trang điểm, bàn ăn, rương hòm, hộp trang sức... Có đủ loại sản phẩm bằng gỗ từ đồ dùng lớn đến đồ dùng nhỏ, cần cái gì cũng đều có.

Nàng liếc mắt nhìn đồ dùng trong nhà của những năm này, vật dụng thật sự rất cổ nhưng tay nghề rất tinh xảo, chỉ là Ôn Noãn cảm thấy những hoa văn được điêu khắc này rất phiền phức, vì khi làm vệ sinh sẽ rất khó khăn.

Quan trọng là nó không phù hợp với phong cách ngôi nhà mà nàng thiết kế, kích thướt cũng không phù hợp.

"Ông chủ, nơi này của ông có làm theo yêu cầu không?"

"Có." Ông chủ vẫn không nâng đầu, lời nói giản dị, không thừa một chữ.

Ôn Noãn đi qua đưa bản vẽ cho ông, ông cẩn thận buông thanh gỗ cùng dao khắc trong tay xuống, cầm lấy lật từng tờ xem, đôi mắt càng ngày càng sáng, ông ấy đè nén kích động trong lòng nói: "Nhiều gia cụ như vậy cần ít nhất là ba tháng mới có thể hoàn thành, cháu muốn dùng loại gỗ gì?"

"Nơi này của ông có loại gỗ gì?"

"Ngoài gỗ lim tơ vàng ra thì cái gì cũng có."

Gỗ lim tơ vàng chỉ có hoàng gia mới có thể dùng.

"Nếu tất cả đều dùng gỗ hoàng hoa lê thì cần bao nhiêu bạc?"

"Một ngàn hai, không trả giá. Gỗ hoàng hoa lê thì phải lâu hơn một chút, ít nhất là nửa năm."

Một ngàn hai!!! Trái tim của Ôn Gia Thụy run lên. Đừng nói Noãn nhi muốn dùng gỗ hoàng hoa lê nhé?

Loại đó chỉ có quan lớn mới dùng.

"Noãn nhi, cứ dùng loại gỗ bình thường là được, không cần quá đắt!"

"Con biết." Ôn Noãn rất thích gia cụ làm từ gỗ hoàng hoa lê, nhưng mà nửa năm thì quá lâu!

Ôn Noãn hỏi: "Gỗ tượng bì thì sao?"

"Một trăm năm mươi lượng, không trả giá."

Khóe miếng Ôn Noãn giật giật, mỗi lần nói giá đều nhắc nhở là không được trả giá!

Nhưng mà đây là làm thủ công, giá mà ông ấy đã nói ra xem như cũng đúng.

Ôn Gia Thụy nghe xong liền kéo Ôn Noãn, nhỏ giọng nói: "Noãn nhi, chúng ta cũng không cần gia dụng quá gấp, nếu không chờ nhà xây xong rồi bàn sau. Cha vào núi chặt gỗ rồi từ từ làm, hiện tại dùng trúc trước được không?"

Gia dụng của người trong thôn đa số đều tự mình đi chặt gỗ, rồi tìm người làm nghề mộc mà làm hoặc tự bản thân làm, sử dụng cây trúc và những đầu gỗ, quan trọng nhất là có thể tiết kiệm được mấy lượng bạc.

Bỏ ra hơn một trăm lượng để mua gia cụ, Ôn Gia Thụy có chút đau lòng.

"Không cần, sau này cha còn nhiều việc để bận nữa! Ông chủ, hãy dùng gỗ tượng bì làm đi!"

Thời gian để Ôn Gia Thụy đi vào núi chặt gỗ đủ để nàng kiếm được 150 lượng rồi.

"Được." Chu Chính nhịn không được tiếp tục lật bản thiết kế gia cụ, càng xem càng thích, ánh mắt cũng không thể dời: "Mấy bản vẽ này cháu lấy ở đâu ra?"

Điều này giống như mở ra một khung trời mới cho ông, tiếp thêm cho ông thật nhiều linh cảm, hóa ra gia cụ còn có thể làm như vậy! Và cũng không nhất định phải phức tạp mới đẹp mà đơn giản cũng rất đẹp.

"Tất nhiên là của cháu vẽ, cháu còn có rất nhiều bản thiết kế gia dụng còn đẹp hơn gấp mấy lần." Ôn Noãn cũng không bỏ qua sự bất ngờ trong mắt ông, trong lòng nàng có một tính toán.

Đoan Chính ngẩng đầu, nhìn Ôn Noãn như không tin: "Là cháu vẽ?"

Trong lòng ông có một suy nghĩ nhưng chưa nói ra, ông chờ cho làm xong lô gia cụ này, nhìn hiệu quả rồi nói sau.

Ông ấy đã có nhiều năm kinh nghiệm trong nghề mộc, kiến thức của ông ấy chắc chắn không kém được.

"Dạ."

Nhận được câu trả lời chắc chắn, Đoan Chính cũng yên tâm: "Đồ gia cụ này không có nhiều hoa văn phức tạp nên có thể làm nhanh hơn, gỗ sồi này cũng mau! Hơn một tháng là được."

Cửa hàng không có nhiều gỗ như vậy, phải đi nhập hàng nên sẽ chậm hơn rất nhiều.

"Dạ, có cần đặt trước tiền cọc không?"

"Không cần, đến lúc đó cháu cứ đến lấy hàng!" Đoan Chính đem bản vẽ kia gấp lại, cẩn thận nhét vào trong ngực, lại cầm thanh gỗ tiếp tục xử lý, cũng không có một câu tiễn khách nào.

Ôn Gia Thụy và Ôn Noãn cũng không tính toán gì, càng không làm phiền ông ấy nữa, hai người họ trực tiếp rời khỏi cửa hàng gỗ.

Sau khi lo xong chuyện gia cụ, Ôn Gia Thụy lại dẫn Ôn Noãn lên chợ mua chó con.

Chó phải nuôi từ nhỏ mới gần gũi với chủ.

"Người trong huyện thành bán chó không nhiều bằng trên trấn." Ôn Gia Thụy nhìn cho hai bên đường phần lớn đều là chó con có vẻ ngoài đẹp mà nhíu mày.

Chó đẹp nhưng không có ích!

Trong thôn con chó mẹ của Phúc gia sắp sinh rồi, nếu không thì chờ nó sinh xong thì bế một con về!

Chó nơi này đều có lông xù, xinh đẹp thì có nhưng không dữ! Hầu hết chúng đều được người giàu nuôi để làm thú cưng, chứ không phải để giữ nhà.

Ôn Noãn lại rất thích, muốn mua mỗi loại một con.

Ôn Gia Thụy thấy Ôn Noãn như vậy cũng thầm nghĩ, quên đi, Noãn nhi thích như vậy thì cứ mua một con đem về cho con bé chơi!

Cuối cùng ánh mắt của Ôn Noãn bị một cục bông màu trắng hấp dẫn đi qua đó.

Đây là một con chó samoyed có màu lông trắng mượt, có lẽ vừa được sinh không bao lâu, nó còn ốm yếu cuộn tròn như một quả bóng nho nhỏ nằm ở một góc, đôi mắt đen láy vô hồn lộ ra sự tuyệt vọng và bất lực.

Ôn Noãn bị ánh mắt của nó làm cho xúc động.

"Cha, con muốn mua con chó nhỏ này."

Ôn Gia Thụy: "..."

Nhiều con chó con đáng yêu như vậy mà Noãn nhi không chọn! Lại chọn một con giống như bị bệnh, vừa nhìn cũng biết sắp chết?

Người chủ của chó vừa nghe cũng nhanh nhẹn!

Nha đầu này thật tinh mắt!

Hắn đã ở chỗ này chờ nửa ngày cũng không có người nào hỏi gì, cuối cùng cũng có người muốn mua!

"Tiểu cô nương thật sự có mắt nhìn, đừng thấy dáng vẻ giống như bị bệnh sắp chết của con chó này, là do nó mới được sinh ra không bao lâu, trời sinh đã lớn như vậy! Con chó này được gọi là mỹ nhân ngủ! Cô xem có phải dáng vẻ nó rất buồn ngủ đúng không, cũng không hề có tinh thần? Cho nên nó mới được gọi là mỹ nhân ngủ! Đây là giống quý giá chỉ ở nước ngoài mới có, nó ở trong bụng mẹ vượt qua biển lớn mà đến đây, nên rất đắt! Ở nước ngoài cũng ít thấy! Bình thường loại chó này ở kinh thành được bán mấy chục lượng bạc một con lận! Nếu cô muốn thì tôi bán cho cô năm lượng bạc."

Ôn Noãn: "..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play