Trong nhà cơm tối đã sớm nấu xong, chỉ chờ Ôn Gia Thụy về nhà là sẽ ăn.

Đại Hôi đã sớm đói bụng, Ôn Noãn cũng tách biệt hai bàn đồ ăn một lớn một nhỏ cho nó cùng Tiểu Hắc.

Hôm nay Tiểu Hắc giúp được việc lớn, hôm nọ nàng đang ở trong sân phân loại các hạt ngũ cốc, Tiểu Hắc xung phong nhận việc hỗ trợ, mổ những hạt thóc khô quắt ra, lúc sau thì có một con chim hỉ thước sà xuống ăn vụng, sau đó nàng phát hiện Tiểu Hắc giống như có thể trò chuyện với hỉ thước, khiến hỉ thước kia chỉ ăn hạt thóc khô quắt, thậm chí còn giúp đỡ lựa chọn hạt.

Ôn Noãn mới nghĩ đến việc bảo Tiểu Hắc tìm một con hỉ thước tới hỗ trợ phân loại các loại tiểu mạch, lừa dối những thôn dân không hiểu biết một chút.

Nàng không nghĩ tới nó lại tìm một đám hỉ thước đến đây!

Hiệu quả quá chấn động!

Mà Đại Hôi lại từ trên núi tìm mấy con sói xuống đứng canh ở ruộng lúa mạch nhà bọn họ.

Ôn Noãn quá cảm động, cho nên nấu bữa tối cực kỳ phong phú.

Hai con vật nhỏ này không có yêu cầu gì đặc biệt, chỉ yêu cầu được ăn nhiều mà thôi, sao nàng có thể không ra sức.

Nhưng mà Đại Hôi cùng Tiểu Hắc cũng không ăn ngay lập tức, mà chờ đợi để ăn cùng mọi người.

Chúng nó là một con sói và diều hâu hiểu quy củ, được dạy bảo, đương nhiên sẽ chờ mọi người cùng về ăn.

Lúc này, Đại Hôi nhận thấy được ngoài cửa có người, nó nhanh chóng phe phẩy cái đuôi chạy tới mở cửa.

Thân sói khổng lồ trực tiếp nhảy dựng lên, hai chân trước ghé vào thanh trúc trên cửa, sau đó một cái chân sói nằm bò, ổn định thân thể, một cái chân khác chụp bay then cửa ra.

Sau đó toàn bộ thân sói ngã trên mặt đất, mỡ trên người run run, tiếp theo lui ra phía sau vài bước, tạo ra không gian khi mở cửa.

Nó lắc lắc cái đuôi, như là hoan nghênh người bên ngoài bước vào.

Ôn Gia Thụy lôi kéo một con trâu màu đen đi vào, con trâu này gọi là Đại Hắc, mấy ngày nay Đại Hắc từ lúc run bần bật khi bắt đầu đối mặt với Đại Hôi đến hiện tại lơi lỏng bình thường, không còn sợ nó nữa.

Trong nhà mấy đứa trẻ hào hứng gọi cha.

Ngô thị: "Tất cả đều trồng xong rồi sao?"

Lúc trước Ngô thị xuống ruộng gọi Ôn Gia Thụy về nhà ăn cơm, biết bọn họ muốn trồng xong rồi mới về nhà.

"Đều trồng xong rồi."

Ôn Gia Thụy buộc chặt trâu lại, Ôn Noãn ôm một bó cỏ đã được mây tím dưỡng qua đặt ở trước mặt con trâu, bảo nó ăn, con trâu này vừa mới mua về mà đã phải làm lụng vất vả ngày đêm!

Sau khi đã đông đủ mọi người, người một nhà đều ngừng việc trên tay, rửa tay ăn cơm.

Lúc ăn cơm Ôn Noãn nói với Ôn gia thụy: "Cha, ngày mai không cần trồng trọt. Ngày kia nhà ta đã bắt đầu xây nhà, vừa lúc ngày mai cha đi gọi tiểu cô và tiểu dượng đến đây hỗ trợ xây nhà đi!"

"Chúng ta xây nhà cần nấu cơm cho những người làm công ăn, như vậy sẽ có rất nhiều người ăn cơm, chúng ta nhất định sẽ không lo liệu hết mọi việc, vì vậy chúng ta hãy mời tiểu cô tới hỗ trợ nấu cơm."

Vương thị vừa nghe thấy lập tức nói: "Ý kiến này của Noãn nhi rất tốt."

Như vậy con gái có thể về nhà ở một thời gian, ăn ngon một chút, bảo dưỡng thân thể, nói không chừng năm sau là có thể có thai.

Ngô thị nghe xong cũng cảm thấy tốt: "Đúng vậy, cô em chồng đến thật đúng lúc. Tướng công, ngày mai đi sớm một chút đi, thiếp gói gém một chút đồ đạc cho chàng mang đi. Đúng lúc mấy ngày nay Nhu Nhi làm cho muội ấy một cái áo bông, thuận tiện cho muội ấy mặc."

Ôn Gia Thụy gật gật đầu: "Được, sáng mai ta đi."

"Con đi cùng cha, con muốn đến cửa hàng đặt dụng cụ trong huyện."

Ôn Hậu nhớ tới chuyện ban ngày nên nói: "Cha, ngày mai là phiên chợ trong huyện, cha thấy có con chó tốt thì mua một con mang về trông cửa!"

Ôn gia thụy đồng ý: "Được."

Trong nhà đúng thật là cần phải có một con chó trông cửa, hiện tại tuy rằng có Đại Hôi ở đây, nhưng dù sao thì Đại Hôi cũng không phải của nhà mình.

Hơn nữa ban ngày đa số thời gian Đại Hôi đều vào núi, không ở lại nhà.

Sáng sớm ngày thứ hai, sau khi đã ăn xong cơm sáng, Ôn Gia Thụy đóng xe bò xong, Ôn Noãn cùng Ôn Gia Thụy lập tức đi đón cô em chồng.

Nhà của tiểu cô ở một nơi khác khá xa ở trấn trên, Ôn Noãn cảm thấy mình ngồi đau cả mông thì mới đến.

Hai người vừa đến, vừa lúc thấy bóng dáng gầy yếu của tiểu cô ở cách đó không xa, đang gánh một gánh nước đi vào trong nhà.

Thùng gỗ kia dày nặng, khiến thân thể của nàng ấy đều cong đi.

"Tiểu cô!" Ôn Noãn gọi một tiếng.

Ôn Gia Thụy nhanh chóng dừng xe bò lại, định đi giúp muội muội.

Lúc này, Hà Hoán Hồng ngâm nga bài hát, vừa lúc từ trong nhà đi ra, hắn ta đang định đến Dương Gia Thôn gặp Cần Nhi, nàng ta đang mang thai hài tử của mình, không thể gánh nước, hắn ta đến để giúp nàng ta gánh nước.

Hà Hoán Hồng vừa đi ra thì thấy Ôn Gia Thụy ở cách đó không xa, đang lắp bắp kinh ngạc sợ hãi.

Sau đó đôi mắt hắn ta dừng ở những thứ trên xe bò, tròng mắt xoay chuyển, tiếp theo nghe thấy Ôn Noãn gọi một tiếng tiểu cô, hắn ta giật mình một cái nhanh chóng chạy tới nhận lấy gánh nặng trên vai Ôn Gia Mỹ, vẻ mặt trách cứ nói: "Không phải nói chờ ta làm việc trở về thì sẽ đi gánh nước sao?"

Ôn Gia Mỹ ngây ngốc nhìn hắn ta, bỗng nhiên không có phản ứng lại.

Ôn Noãn đã nhảy xuống xe bò chạy tới: "Tiểu cô."

Sau đó nàng lại liếc mắt đánh giá Hà Hoán Hồng một cái, ánh mắt có chút tìm tòi nghiên cứu: "Tiểu dượng."

Không thể không nói, người tiểu dượng này đúng thật trông có vẻ không tồi, khi cười rộ lên trông rất tuấn lãng, hơn nữa hắn ta thoạt nhìn trẻ tuổi hơn tiểu cô nhiều, giống như không phải trải qua vất vả khổ sở gì.

Ngược lại là tiểu cô của mình, thoạt nhìn già hơn so với hắn khoảng mười tuổi, nhìn như là mẹ của hắn ta vậy.

Hà Hoán Hồng lập tức bày ra gương mặt tươi cười, một mặt dịu dàng nói: "Đây là Noãn nhi sao? Sao cháu lại tới đây? Ai ôi, tứ ca cũng tới sao, mau vào phòng đi!"

Lúc này Ôn Gia Thụy cũng đã đi tới: "Muội phu, tiểu muội."

Ôn Gia Mỹ có chút không phản ứng kịp, biểu cảm có chút dại ra, tại sao tứ ca với Noãn nhi mới sáng sớm đã tới rồi?

"Nương tử, nàng nhìn nàng xem, tứ ca đến đây, nàng vui mừng quá đến nỗi ngốc luôn rồi sao! Nhanh chóng mời tứ ca và Noãn nhi vào nhà đi!" Gánh nước nặng này thật sự nặng quá, sắp ép chết hắn ta tồi, cái mụ già thối này còn không vào nhà, là muốn nhân cơ hội trả thù hắn ta sao? Buổi tối chờ đấy, hắn sẽ xử lý nàng ta!

Ôn Gia Mỹ hoàn hồn: "Tứ ca, Noãn nhi mau vào nhà!"

Hà Hoán Hồng gánh nước lắc lư đi vào trong nhà, ông ta lớn tiếng gọi: "Mẹ, có tứ ca và Noãn nhi đến đây!"

Ôn Noãn thấy nước trong thùng gỗ bị đổ hơn một nữa, như vậy đã biết rõ người này không hay làm việc nặng, ngay cả gánh nước cũng không làm được!

Nước trong thùng ở nhà nàng đều do cha nàng dậy sớm để đi xách nước về.

Ôn Gia Thụy xách nước rất thận trong, hai thùng nước đầy cũng không hề bị đổ ra ngoài.

Không chỉ có mỗi Ôn Gia Thụy, mà tất cả đàn ông trong thôn đều đi.

Ôn Noãn đi ở phía sau cùng, ánh mắt của nàng không thể không dừng lại trên bóng lưng của Hà Hoán Hồng, nàng có chút đăm chiêu.

Trong phòng, Tưởng thị đang ngồi ở cái bàn vuông ăn bánh bao cùng cháo, vừa nghe thấy lời này, bà ta đã vội vàng nuốt vội miếng bánh bao vào trong cổ họng, suýt chút nữa đã khiến bà ta mắc nghẹn.

Bà ta vội dùng sức nuốt xuống, sau đó uống một ngụm nước muốn nuốt bánh bao xuống, không ngờ bánh bao kẹt ở thực quản từ từ đi xuống, khiến cho lồng ngực của bà ta đau nhói.

Nhưng mà bà ta cũng không quan tâm đến nhiều như vậy, bà ta vội đứng dậy muốn đi ra ngoài, nhưng chợt nhớ đến điều gì nên bà ta vươn hai tay, sờ soạng ở phía trước, chầm chậm đi ra ngoài, sau đó không cẩn thận mà vấp chân té ngã trên mặt đất.

Lúc này có vài người đúng lúc đi vào nhà.

Ôn Gia Thụy thấy Tưởng thị té ngã, ông ấy cũng vội buông vật trong tay xuống đi đến đỡ bà ta dậy: "Bà thông gia, bà không sao chứ?"

"Không sao, không sao, là Gia Thụy đến sao? Ta đang muốn đi ra ngoài để đón cháu." Tưởng thị vịn vào tay của Ông Gia Thụy đứng dậy.

Bà ta ngẩng đầu, con mắt chuyển động lung tung, ánh mắt rời rạc không có tiêu cự, giống như muốn nhìn thấy rõ người trước mắt đang làm gì.

Ôn Gia Mỹ cũng chạy đến, vội nâng ghế dậy, dìu bà ta ngồi xuống phía sau: "Mẹ, mẹ ngồi đây đừng nhúc nhích."

"Đúng, cháu là Gia Thụy, bà thông gia ngồi trước đi, cẩn thận." Ôn Gia Thụy cẩn thận đỡ Tưởng thị ngồi xuống.

Hà Hoán Hồng cũng đem nước trong thùng đổ vào trong chậu, bởi vì không đủ sức nên vốn dĩ nước trong thùng chỉ còn một nửa lại đổ ra ngoài chỉ còn một ít.

Thùng sắt nặng hơn so với thùng gỗ trong nhà!

Quả thật vừa lớn còn vừa nặng!

Vào lúc ông ta đang đổ nước từ thùng vào cái chậu thì tay trượt, thùng nước kia cũng rơi xuống vừa lúc đập vào chân của ông ta, khiến ông ta đau đến mức chảy nước mắt!

Cái con tiện nhân Ôn thị kia sao lại chọn cái thùng nước lớn như vậy!

Đây là muốn hại chết ông ta đúng không!

Ôn Noãn nhìn không vừa mắt, nhíu mày nói: "Tiểu dượng, ngày thường tiểu dượng không gánh nước sao? Cháu thấy vừa rồi tiểu cô còn gánh tốt hơn tiểu dượng nữa!"

Ôn Gia Thụy nghe xong lời này cũng nhìn về phía Ôn Gia Mĩ, nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi: "Tiểu muội, nước trong nhà đều do muội gánh à?"

Trên mặt Ôn Gia Mỹ hiện lên nét bối rối: "Không, không phải!"

Trong lòng Hà Hoán Hồng hồi hộp một chút, trong mắt hiện lên sự hung ác nham hiểm, ông ta xoa xoa cánh tay.

Khóe mắt Tưởng thị giật giật, bà ta cười nói: "Sao có thể! Ngày thường đều do Hồng tử gánh, chỉ là trước đó nó ra ngoài làm công bị trật tay, nên không thể dùng sức được. Cho nên mấy ngày nay Gia Mỹ mới gánh nước."

Ôn Gia Mỹ gật đầu: "Đúng vậy, tay của tướng công muội bị thương."

Ôn Noãn: "Tiểu dượng bị thương ở tay? Có xem đại phu chưa? Không thì cháu có học chút y thuật, cháu có thể xem giúp tiểu dượng?"

Hà Hoán Hồng nghe xong lắc đầu: "Không cần, không cần, đã sớm xem qua, hiện tại đã tốt hơn một chút, không cần xem nữa.

Đại phu nói gãy tay chân thì phải nghỉ ngơi một trăm ngày để từ từ dưỡng thương, vừa rồi là do tiểu dượng trượt tay, chỉ trượt tay, không sao đâu! Đúng rồi, tứ ca, hôm nay đến nhà có việc gì sao?"

Hà Hoán Hồng vội nói sang chuyện khác.

Vừa rồi ông ta đổ nước đã đổ hơn phân nửa lên quần áo, hiện tại cả người lạnh không chịu được, phải biết rằng lúc này đang là sáng mùa thu!

Hai người này mau nói chuyện xong rồi đi nhanh giùm đi!

Ông ta còn phải vội đi đến chỗ Cần Nhi, thuận tiện còn mua hai cái bánh bao thịt qua đó để làm bữa sáng cho nàng ấy.

Đại phu đã nói người mang thai rất thích ngủ, hiện tại ông ta qua đó thì nàng ấy vừa tỉnh dậy là có thể ăn.

Ôn Gia Thụy lúc này mới nhớ đến chuyện chính: "Nhà của ta có chuẩn bị xây nhà nên dự tính mời cậu cùng tiểu muội qua bên đó giúp một chút, hai người có rảnh không?"

Hà Hoán Hồng vừa nghe đã lập tức từ chối không cần suy nghĩ: "Bây giờ đệ còn phải làm công ở thị trấn! Không đi được. Chờ đệ hết bận chắc chắn sẽ đi giúp tứ ca."

Tưởng thị cười nói ôn hòa: "Hồng tử không thể đi, vậy Gia Mỹ, con về nhà mẹ đẻ giúp một chút đi! Dù sao trong nhà cũng không có việc gì để làm, gà và heo cứ để mẹ cho ăn là được."

Ôn Gia Mỹ nghe xong tất nhiên cũng muốn về để giúp một tay, tứ ca đã đích thân đến nhờ. Nhưng mà bà liếc mắt nhìn mẹ chồng của mình, bà ấy bị mù thì làm sao có thể cho gà ăn, ngay cả cơm mà mẹ chồng cũng không ăn được nữa.

Bà do dự một chút, vẻ mặt áy náy nói: "Tứ ca, trong nhà bề bộn nhiều việc, muội không thể đi được."

Ôn Noãn thất vọng nói: "Như vậy sao, mời người ngoài không bằng người nhà, công việc cũng chỉ có nấu cơm, còn được trả năm lượng bạc một tháng, nếu tiểu cô không rảnh vậy thôi quên đi."

Năm lượng bạc một tháng?!!!

Đồng tử của Hà Hoán Hồng co rụt lại.

Số bạc này đủ để ông ta ở bên ngoài thuê một cái nhà cho Cần Nhi ở đến khi sinh con.

Chờ Cần Nhi sinh ra đứa bé, ông ta sẽ ôm nó về cho Ôn thị nuôi, để đứa bé gọi Ôn thị một tiếng mẹ, sau này trước khi Ôn thị chết cũng có con chăm sóc.

Tưởng thị nghe xong cũng vô thức nuốt nước miệng một cái, bánh bao mắc kẹt trong thực quản cũng chầm chậm rơi xuống dạ dày, ngực không đau nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play