"Tiểu nha đầu, Âu Dương đại ca sẽ bồi thường cho cô!" Âu Dương Hoài An thề trong lòng.

Ôn Noãn cũng không để ý: "Không sao, chỉ là việc nhỏ, không phải chỉ là một quặng ngọc thôi sao, Âu Dương công tử không cần để tâm!"

Âu Dương Hoài An bị khí thế của Ôn Noãn làm cho khiếp sợ!

Không phải chỉ là một quặng mỏ!

Tiểu nha đầu có thể nói nhẹ như vậy, giọng điệu kia giống như thứ nàng vừa bỏ qua không phải là một quặng ngọc mà chỉ là mấy lượng bạc!

Nhưng quặng ngọc có thể so với núi vàng núi bạc!

Nạp Lan vương triều cấm tư nhân khai thác mỏ vàng, mỏ bạc, mỏ than đá, mỏ muối vân vân. Mỏ duy nhất được khai thác là mỏ ngọc.

Có được một quặng ngọc, có thể nói con cháu mấy đời đều an nhàn hưởng thụ!

Thế mà nàng có thể nói lời nhẹ như mây, còn nói không sao!

Hơn nữa, hắn cũng thật sự thấy nàng không quan tâm, không đem chuyện quặng ngọc để trong lòng!

Duy chỉ có hắn vẫn luôn không thể không quan tâm, và vẫn luôn canh cánh trong lòng!

Đột nhiên hắn ta hiểu được vì sao Thập Thát lại có vài phần kính trọng đối với nàng.

Sự thông minh này không ai có thể sánh bằng!!!

"Nha đầu, sau này cô chính là muội của tôi, ca sẽ bảo vệ cho muội!" Âu Dương Hoài An xoa đầu của Ôn Noãn, nghiêm túc nói.

Ôn Hậu lúc này từ trong phòng đi ra cũng nghe được những lời này, còn thấy được cảnh như thế, con mắt dường như muốn lòi ra khỏi hốc mắt!

Không thể để tên công tử bột này mơ ước đến muội muội của hắn!

Không có cửa đâu!

"Ngươi gọi ai là muội muội chứ! Cút cho ta!" Ôn Hậu nhào qua lấy cái cuốc đặt ở bên cạnh cửa.

"Giữa ban ngày ban mặt thế mà dám vào nhà dụ dỗ muội muội ta! Ta đánh chết ngươi!" Ôn Hậu cầm cái cuốc đuổi theo Âu Dương Hoài An để đánh!

Âu Dương Hoài An tránh khắp nơi: "Không phải, hiểu lầm rồi! Hiểu lầm thôi! Tôi không phải!"

"Hiểu lầm cái rắm, ta tận mắt thấy ngươi làm chuyện khiếm nhã với muội muội của ta!"

Ôn Gia Tường lúc này cũng vừa đi đến cổng sân, nghe xong lời này đã vung tay cho Âu Dương Hoài An đang muốn chạy trốn một quyền!

Công tử nhà giàu bây giờ, mặc quần áo lụa là thế mà lại có thể sa đọa đến mức, đi vào nhà dụ dỗ tiểu nữ hài còn chưa trưởng thành luôn sao?

Ôn Thuần cùng Ôn Lạc ở trong phòng nghe thấy tiếng ồn ào cũng chạy đến, còn vớ lấy nông cụ ở bên cửa để giúp một tay.

Ôn Noãn: "..."

Cho nên cha luôn nói phải đặt nông cụ ở bên cạnh cửa để cho tiện, là để tiện vào những lúc như thế này sao?

Trong phút chốc Âu Dương Hoài An bị mấy người đánh cho đi ra ngoài, cũng không thể đánh trả.

Ôn Hậu đóng cửa cổng lại một cái "Rầm"

Hàng rào tre cũng rung rinh.

Ôn Hậu một tay chống cuốc, dạy dỗ muội muội không hiểu sự đời vì nhiều năm ốm đau nằm trên giường: "Noãn nhi, người muội không quen biết thì không bao giờ được mở cửa, không được tin lời của hắn ta nói, biết chưa? Lòng người hiểm ác, có vài người khoác lên người mình những thứ đẹp đẽ như vậy, nhưng muội đừng thấy hắn ta có dáng vẻ đẹp mà mê! Thật ra hắn ta chỉ là một con sói lớn khoác lớp da người, chuyên dụ dỗ những cô gái nhỏ tuổi. Những người đó sẽ đem một số tiểu cô nương bán đến thanh lâu, hoặc chặt cụt tay chân để trở thành ăn xin trên đường!"

Ôn Gia Tường gật đầu: "Cháu không được tin những người đàn ông có vẻ ngoài đẹp."

Ôn Thuần: "Nhà chúng ta phải mua một con chó về nhà trông cửa, tránh cho yêu ma quỷ quái có thể xông vào!"

Ôn Lạc: "Phải dữ một chút, nếu không người xấu sẽ không sợ! Con chó ấy tốt nhất phải giống Đại Hôi!"

Đại Hội mới từ trên núi trở về đứng ở ngoài cửa: "..."

Nó là sói, không phải chó!

Tiểu Hắc vừa đậu trên nóc nhà cũng gật đầu: Đại Hôi không phải chó, nó chỉ là con chó lớn mà thôi!

Âu Dương Hoài An rất vất vả mới chạy ra ngoài: "..."

Ôn Noãn: "Mọi người hiểu làm rồi, Âu Dương công tử không phải là người xấu, huynh ấy là huyện lệnh, lần trước còn đến cứu đại tỷ, lần này huynh ấy đến đây là để đưa ngân phiếu của Thập Thất ca cho muội".

Mọi người: "..."

Cho nên người vừa rồi bọn họ đánh là huyện lệnh?

Ôn Gia Tường muốn khóc, một quyền của ông ấy đã làm đen hốc mắt của huyện lệnh!

"Noãn nhi sao cháu không nói sớm?"

Tất cả mọi người đều nhìn nàng!

Sẽ hại chết người đó có biết không?

Đánh mệnh quan triều đình là phạm pháp đó!

Phải ngồi đại lao đấy?!

Ôn Noãn bình tĩnh nói: "Cháu bị hành động của mọi người làm dọa ngây ngẩn luôn nên không kịp phản ứng."

Mọi người: "..."

Âu Dương Hoài An ở ngoài sân mắt đau đến không mở được: "..."

Ôn Gia Tường dù sao cũng là trưởng bối: "Nếu không chúng ta đi xin lỗi huyện lệnh đại nhân được không?! Hắn sẽ tha thứ cho chúng ta vì đã phạm thượng không?"

Ôn Noãn: "Không sao, huynh ấy sẽ không để ý."

Âu Dương Hoài An ở ngoài cửa sân: "..."

Ai nói hắn ta không để ý!

Đây là muội muội mà hắn quen biết sao?

Lúc này không thể nào ở lại được nữa!

Hắn che mắt của mình, xoay người nhanh nhẹn lên ngựa rời đi.

Thập Thất thấy hắn bị thương như này thì chắc sẽ không so đo nữa đúng không?!

Nạp Lan Cẩn Niên còn đang ở trong xe ngựa quay về kinh thì hắt xì một cái.

-

Phủ thành.

Lương Tử Vận trở về phủ đệ của tri phủ nằm phía sau nha môn của phủ thành, thì cũng đã đến lúc cơm tối.

Đầu bếp nữ trong phủ đã chuẩn bị xong cơm tối.

Thường thị vẫn nhờ người xào thêm phần rau mà Ôn Noãn đã tặng cho.

Phần rau kia xanh tươi như ngọc bích, còn dưa chuột cũng giống ngọc bích, xanh giòn tươi mọng, vừa nhìn thấy đã khiến người ta muốn ăn.

Lương Hoán Chương lúc này cũng trở về.

Thường thị mỉm cười chào đón ông ấy, còn dịu dàng nói: "Tướng công đi nha môn sao?"

"Ừm, nương tử hôm nay có chỗ nào không khỏe không?" Ông ấy nói chuyện có chút giọng mũi, mấy ngày nay ông ấy ở trong Ninh Hoài phủ xem nhật ký do tri phủ cũ để lại, xem đến nửa đêm, vì vậy mới bị cảm lạnh.

"Không có, hôm nay thiếp nằm ở trên giường cả ngày, cảm thấy cơ thể đã tốt hơn nhiều. Bệnh cảm lạnh của tướng công vẫn chưa khỏe, nếu không để thiếp cho đại phu bốc thuốc nhé?"

"Không cần đâu, ta cũng chỉ cảm lạnh, phải kiêng cữ bảy ngày mới có thể tốt hơn."

Thường thị nghe xong cũng không nói gì, đây là sự thật.

Bà ấy nhìn y bào trên người ông ấy dính một chút bùn đất, nhịn không được mà trêu ghẹo nói: "Tướng công hôm nay đi chơi bùn sao?"

Lương Hoán Chương cúi đầu nhìn thoáng qua y phục, bật cười: "Ta đi dạo ở thôn trang huyện Ninh Viễn một chút, vừa lúc thấy có người trồng lúa mì mùa đông, nên đi xuống để tìm hiểu một chút, thuận tiện cũng giúp đỡ trồng một ít."

"Mùa này có thể trồng lúa mì? Chẳng phải tướng công nói đó chỉ là truyền thuyết thôi sao? Vì sao huyện Ninh Viễn có thể trồng lúa mì mùa đông được? Người dân nơi đó đều trồng sao?" Thường thị đi đến tủ quần áo cầm lấy một trang phục bình thường để ông ấy thay.

"Đúng là có một truyền thuyết như vậy, nhưng đó là lời không có căn cứ! Hôm nay..." Lương Hoán Chương cởi ngoại bào dính bùn mặc vào thường phục, đem chuyện hôm nay đã thấy nói ra.

Ông ấy còn đang lo làm sao để dân chúng ở huyện Ninh Viễn chịu trồng lúa mì mùa đông, không ngờ hôm nay đã có người giúp ông ấy.

Thường thị nghe xong cũng bất ngờ: "Thật sự có chim Hỉ Thước đến làm ruộng? Đó là thật sao?"

"Đây có lẽ là cách của người nhà kia nghĩ ra."

Thường thị cũng hiểu được, trên đời này làm gì có nhiều Bồ Tát hiển linh như vậy.

Hai người vừa nói vừa đi ra ngoài ăn cơm.

Lương Tử Vận đã ngồi ở bàn chờ.

Lương Hoán Chương thấy trên bàn cơm có hai món rau dưa khác biệt, ông ấy thấy lạ nói: "Hôm nay sao chuẩn bị nhiều rau xanh vậy? Thời tiết này còn có dưa chuột? Nhìn thật tươi."

Thường thị cũng chưa kịp nói gì đã bị Lương Tử Vận giành nói: "Hôm nay con và mẹ đã đến nhà của Ôn muội muội, cải thìa cùng dưa chuột này đều do Ôn muội muội đưa!"

Lương Hoán Chương nghe xong lời này, động tác gắp rau cũng dừng một chút.

Dưới bàn, Thường thị nhấc chân đá vào chân của Lương Tử Vận: Chuyện không nên nói cũng nói! Vừa rồi bà ấy đã nói mình nằm trên giường cả ngày, nên cảm thấy thoải mái hơn!

Lương Tử Vận lúc này mới nhận ra mình đã nói sai: "Là con đi đến chỗ Ôn muội muội, mẹ không có đi!"

Thường thị: (*/\*)

Đây có khác gì giấu đầu lòi đuôi không?

Lương Hoán Chương giận xanh mặt: "Còn không nói thật?"

Ông ấy đã dặn dò không ngừng, nói chờ ông ấy nghỉ ngơi, thân thể của bà ấy khỏe lên rồi ông ấy sẽ đưa bà ấy đi cảm ơn ân nhân.

Lần trước để cho hai mẹ con đi Đại Phật tự lễ phật cũng đã xảy ra chuyện, bà ấy cũng đừng dọa ông ấy như vậy chứ.

Thường thị vội trấn an, hơn nữa cũng kể ra chuyện Ôn Noãn nói có thể chữa khỏi bệnh tim của bà ấy!

Lương Tử Vận vội gật đầu: "Cha, Ôn muội nói bệnh tim của mẹ có lẽ tầm một tháng sẽ có thể khỏi hẳn!"

Lương Hoán Chương nghe xong lời này, vẻ mặt như không thể tin được: "Đây là thật?"

Chính Phong thần y đã nói không thể trị tận gốc mà!

"Có phải thật hay không cứ thử qua sẽ biết, Noãn nhi đã kê đơn thuốc cho thiếp, để thiếp uống vài ngày thuốc điều trị, rồi con bé mới đến châm cứu cho thiếp".

Lương Hoán Chương không dám lơ là: "Phương thuốc kia có thể cho ta xem chút không."

Thường thị biết ông ấy lo lắng nên cũng đồng ý.

"Cha, đây là rau dưa dưỡng sinh được Ôn muội muội trồng ra, nói là ăn vào có thể giúp cơ thể khỏe hơn, cha thử đi." Lương Tử Vận gắp một đũa cải thìa cho Lương Hoán Chương.

Sau khi Lương Hoán Chương ăn qua, cảm thấy món này vừa giòn vừa ngọt, bất giác mà ăn nhiều hơn.

Cuối cùng hai đĩa rau cũng không đủ cho ba người ăn, Thường thị lại cho người làm thêm một dĩa.

Ba người đêm nay ai cũng ăn nhiều hơn hai chén cơm.

Thần kỳ chính là ngày hôm sau Lương Hoán Chương rời giường, ông ấy phát hiện ra bệnh cảm của mình đã khỏi hẳn!

Cả người thoải mái không ít, vốn dĩ mỗi lần ông ấy bị cảm, dù cho uống thuốc hay không cũng đều phải bảy ngày cơ thể mới khỏi hẳn, hiện tại chỉ mới ngày thứ tư đã tốt rồi?

Rau dưa dưỡng sinh tối qua, chẳng lẽ thật sự có tác dụng dưỡng sinh?

Điều này khiến ông ấy có hơi tin tưởng, bệnh tim của vợ của mình có thể thật sự được chữa khỏi, trong lòng cũng không nhịn được mà mừng như điên.

Sau khi Âu Dương Hoài An rời đi, Ôn Noãn mới mở mấy tấm ngân phiếu rồi nhìn thoáng qua.

Nàng nghĩ rằng một tấm ngân phiếu là một ngàn lượng, không nghĩ tới bốn tấm là một vạn lượng, một tấm khác là năm ngàn lượng.

Ôn Noãn vô cùng ngạc nhiên.

Khối thạch phỉ thúy kia tuy rằng rất tốt, nhưng dù sao vẫn là viên đá thô, còn cần phải trải qua quá trình gia công tạo hình, giá trị cũng chỉ đến vạn lượng.

Bốn vạn năm ngàn lượng này không những là không có lời, mà còn mang thêm phiền phức.

Ôn Noãn không biết rằng có ba vạn lượng là Âu Dương Hoài An đền bù cho nàng.

Ôn Noãn cất ngân phiếu đi, suy nghĩ khi nhìn thấy Nạp Lan Cẩn Niên sẽ hỏi lại hắn vì sao lại bán được nhiều bạc như vậy.

Là tìm kẻ coi tiền như rác nào để bán!

Vậy, về sau, nếu không có việc gì thay đổi, chắc là nàng còn có rất nhiều ngọc thạch, có thể đều bảo hắn bán hết được không?

Ngoài ra, trong tay nàng còn có hai khối ngọc bội, đã dưỡng đủ thời gian rồi, chờ hắn trở về cũng gửi hắn bán đi!

Trong xe ngựa Nạp Lan Cẩn Niên chợt thấy ngứa mũi, lập tức hắt xì một cái.

Nạp Lan Cẩn Niên: "..."

Người đánh xe là Viên quản gia bỗng thấy căng thẳng: "Chủ tử, có phải chủ tử bị nhiễm phong hàn không?"

"Không."

Chắc là mẫu thân hắn đang mắng hắn đấy.

——

Mặt trời đã xuống núi, trời càng tối dần.

Nói chung là bởi vì vừa rồi muốn giảm tiền công, không dám để Ôn Gia Thụy trồng lúa mạch kia nên những người làm công nhật có chút ngại ngùng, cho nên buổi chiều bọn họ càng cố gắng hơn, một vài người cộng thêm năm con trâu, trong một ngày đã nhanh chóng trồng xong năm mẫu đất, sớm hơn so với mong muốn nửa ngày.

Chẳng qua bọn họ cũng không dám không nhanh! Từ lúc đám hỉ thước kia đi sau đó không lâu, không biết từ nơi nào chạy tới hai con sói, canh giữ ở bên cạnh ruộng lúa mạch.

Bọn họ tưởng Bồ Tát phái tới để bảo vệ ruộng lúa mạch nên càng nhanh chóng ra sức trồng, cho nên mới nhanh chóng trồng xong như vậy.

Ôn Gia Thụy thanh toán tiền công cho mấy người, sau đó một người một trâu mới nâng thân thể mệt mỏi trở lại phòng trúc ở cuối thôn.

Thân thể tuy mệt mỏi, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ!

Ôn Gia Thụy nhìn sân trúc rào tre, cảm thấy ấm áp, tuy mệt nhưng cũng cảm thấy rất vui vẻ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play