"Mẹ của tỷ đã mấy đêm không ngủ ngon. Ôn Noãn muội muội, muội có thể giúp mẹ của tỷ trở lại bình thường được không?" Trên khuôn mặt Lương Tử Vận lộ nét lo lắng.
"Được, mời phu nhân đặt tay lên bàn! Tôi sẽ bắt mạch cho phu nhân một chút." Ôn Noãn cũng không từ chối.
Thường thị nghe theo lời đặt tay lên bàn trúc.
Ôn Noãn cẩn thận bắt mạch cho bà ấy, bệnh tim của bà ấy chỉ dùng thuốc chữa trị thì khó chữa khỏi, giải phẫu thì có thể tốt hơn nhưng đáng tiếc nơi này không có điều kiện đó.
Nhưng cứu người thì cứu đến cùng.
Vị phu nhân này sức khỏe vừa ổn định liền mạo hiểm đi tìm nàng, hơn nữa có thể tìm được nàng, chứng tỏ bà ấy đã điều tra ra được cả nhà của nàng cũng chỉ là một nhà làm nông bình thường, nhưng vẫn đích thân đến nói lời cảm ơn chứ không phải cho một ít hạ nhân đến tặng quà.
Đi đến nơi này cũng không có làm giá, ít nhất có thể chứng minh nhân phẩm người này không tệ.
Chỉ bằng nhiêu đó, Ôn Noãn cũng không ngại có thêm nhiều bằng hữu.
Ôn Noãn thu tay về.
Lương Tử Vận căng thẳng hỏi: "Ôn Noãn muội, mẹ của tỷ thế nào?"
"Không cần lo lắng, thân thể của phu nhân hiện tại không có vấn đề gì, thật ra bình thường không được để bị xúc động, chú ý thức ăn và nghỉ ngơi, vẫn uống thuốc trợ tim thì bình thường sẽ không sao." Ôn Noãn nhíu mày suy nghĩ phương án trị liệu.
Mây tía kết hợp châm cứu thêm các vị thuốc, phải sắp xếp như thế nào để hợp lý, mới có thể phát huy hiệu quả trị liệu tốt nhất.
"Vậy là tốt rồi." Tất cả đại phu đều nói những lời này, Lương Tử Vận cũng đã quen.
"Mẹ đã nói mẹ không có sao mà!" Thường thị cảm thấy con gái mình đã nghĩ quá nhiều.
Bà ấy kéo lấy tay của Ôn Noãn thân thiết nói: "Ôn cô nương là ân nhân cứu mạng của tôi, không cần phải luôn gọi là phu nhân, phu nhân, Tử Vận đã gọi cháu một tiếng muội muội, nếu cháu không chê thì cứ gọi một tiếng bá mẫu được chứ?"
Chỉ là một cách xưng hô thôi, cũng không có gì to lớn, Ôn Noãn ngoan ngoãn thay đổi cách xưng hô cho đúng: "Bá mẫu muốn chữa khỏi bệnh tim này không?"
Hai người nghe xong lời này đều bất ngờ.
Lương Tử Vận kích động hỏi: "Có thể chữa khỏi sao?"
Thường thị cũng nhìn Ôn Noãn đầy kích động.
"Cháu có thể thử xem sao, nhưng mà cần phải châm cứu. Hơn nữa không phải một lần là tốt mà có lẽ phải cần bốn năm đợt trị liệu, trong vòng một tháng."
Chuyện này xem như cải tạo lại một trái tim không khỏe, Ôn Noãn cảm thấy nàng có thể dựa vào bốc thuốc cùng mây tía bồi bổ, thì bà ấy phải sử dụng qua bốn năm lần mây tía mới có thể tốt lên được, vì vậy nàng mới bỏ một tháng để chữa khỏi cho bà ấy.
"Thật tốt quá! Ôn Noãn muội, tỷ phải nên cảm ơn muội như thế nào mới tốt đây!" Lương Tử Vận cầm lấy tay Ôn Noãn kích động nói.
"Cứ xem muội như đại phu, cho muội chút tiền kim châm là được!" Ôn Noãn thuận miệng nói.
"Như vậy sao được, chỉ đưa bạc như vậy chẳng phải vũ nhục cháu sao?"
Thường thị suy nghĩ sâu sắc, chỉ một chút bạc sao có thể báo đáp được phần ân tình này.
Ôn Noãn: "..."
Nàng không sợ bị vũ nhục a!
Cứ hung hăng vũ nhục nàng đi!
Nàng cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu bạc!
Nhưng mà hai người này lại không nghe được tiếng lòng của Ôn Noãn!
Bởi vì mây tía trên người Ôn Noãn sáng nay đã dùng cải tạo lúa mì, nên lúc này cũng không còn mây tía, hơn nữa ở nhà mình châm cứu thì cũng không tiện, cho nên ba người nói chuyện trong chốc lát, Ôn Noãn cũng hẹn thời gian để điều trị, Ôn Noãn còn kê một loại thuốc khác để bà ấy điều dưỡng cơ thể vài ngày, rồi tặng thêm hai sọt rau dưa cùng dưa chuột còn có một ít thịt khô sấy để làm quà đáp lễ, hai người liền nói tạm biệt rồi rời đi.
Xe ngựa của Lương Tử Vận vừa từ cửa thôn ra, thì lúc này trên đường có hai xe ngựa đang muốn đi xuống dưới, Lương bá thấy vậy liền nghiêng sang một bên, dự tính nhường cho hai xe ngựa kia qua trước.
Mà hai xe ngựa này trong đó có một chiếc xe ngựa của bà cô Ôn Bảo Trân, xe ngựa còn lại là của đại phòng.
Người của hai nhà trở về sau khi bàn bạc chuyện khai thác quặng ngọc.
Ôn Bảo Trân ngồi trong xe ngựa nghe thấy có tiếng vó ngựa, nên cũng vén rèm lên nhìn ra bên ngoài.
Khi nhìn chiếc xe ngựa cùng phu xe có chút quen thuộc, bà ta cảm thấy kinh ngạc: Xe phủ của nhà tri phủ vì sao lại xuất hiện trong này? Chẳng lẽ bọn họ còn có người thân nào ở thôn nhà họ Ôn?
Tri phủ đại nhân mới đến phủ thành nhậm chức tháng trước, ngày đó khi bà ta đúng lúc đi ngang qua nha môn của tri phủ, bà ta mới thấy được cả nhà tri phủ mới đến nhậm chức.
Bà ta đã để mắt tới, cũng nhận ra phu xe cùng xe ngựa của nhà ông ấy, cho nên nghĩ sau này nếu có cơ hội gặp gỡ có thể nhân cơ hội mà kết giao một chút.
Tuy con ngựa thì không giống, nhưng phu xe thì chắc chắn không sai!
Đây là người mà bà ta nằm mơ cũng muốn kết giao!
Ôn Bảo Trân vừa về đến nhà cũ của nhà họ Ôn đã hỏi Chu thị có biết hai người ở trên xe ngựa vừa mới ra khỏi thôn đã đến nhà ai không.
Chu thị nào có biết gì, bà ta bị chim ỉa lên đầu, vừa gội đầu xong nên ngay cả cửa nhà còn chưa đi ra.
Ôn Gia Phú thấy Ôn Bảo Trân vừa rồi nhường đường, hiện tại lại vội vàng tìm hiểu như vậy, nhịn không được hỏi: "Tiểu cô, người trên xe ngựa kia tiểu cô có quen sao?"
Ôn Bảo Trân nghe xong cũng thuận miệng nói: "Nếu ta quen thì tốt rồi, đó là gia quyến của nhà tri phủ đại nhân, ta cũng chỉ nhận ra được xe ngựa của nhà ông ấy."
Ôn Gia Phú nghe xong trong lòng cũng chấn động, có chút đăm chiêu hỏi: "Tri phủ đại nhân vì sao lại đến thôn của chúng ta?"
Tri phủ đại nhân? Đó là một người đứng đầu một châu! Quan lớn tứ phẩm!
Từng tri phủ của từng châu phủ đều được Hoàng Thượng bổ nhiệm trực tiếp, mặc dù không ở bên cạnh Hoàng Thượng nhưng chắc chắn là cận thần của Hoàng Thượng.
Cả Nạp Lan Quốc cũng chỉ có mười ba cái châu phủ, mười ba tri phủ!
Ông ta chỉ là một thương nhân nho nhỏ, làm sao có thể qua lại với người như vậy.
Trước mặt một quan huyện nhỏ, ông ta còn phải cúi đầu.
"Ngươi nói xem có phải trong thôn chúng ta có người họ hàng xa của tri phủ không?"
Nếu trong thôn có người thân của tri phủ, hoặc quen biết tri phủ, thì cho dù như thế nào cũng phải thiết lập quan hệ tốt!
Thím Vĩnh Phúc thì chắc chắn biết được, bởi vì bà ta vừa mới ra khỏi cửa đã thấy chiếc xe ngựa kia từ trước cửa sân của nhà Ôn Noãn rời đi.
Bà ta còn nhiều chuyện hỏi Ôn Noãn đó là ai.
Ôn Noãn chỉ nói một câu: "Đi ngang qua hỏi đường." Rồi đuổi bà ta đi.
Chu thị đem tin tức về nói cho mọi người biết.
Dáng vẻ Ôn Gia Phú vô cùng đau đớn, nói: "Tri phủ đại nhân hỏi đường nhà lão tứ, vậy mà lão tứ cũng không biết mời người ta vào nhà uống chén trà! Đây là cơ hội tốt để kết giao!"
Cơ hội để có thể làm quen với cả nhà tri phủ đại nhân cứ thế mà bị bỏ lỡ như vậy! Đúng là gỗ mục không thể khắc mà!
Ôn Bảo Trân nhấp miệng: "Có cơ hội cũng không biết nắm chặt, đúng là kẻ bất tài có dìu dắt cũng không lên được mặt bàn!"
Đây là loại người cả đời chỉ có thể trồng trọt.
Vĩnh viễn cũng không thể ngẩng được đầu lên!
Ôn Bảo Trân cảm thấy rất may mắn khi mình thân thiết với Chu thị ở đại phòng này, đúng là biết nhìn xa trông rộng!
Bọn họ cũng không để ý đến chuyện này nữa mà bắt đầu nói về chuyện lấy quặng lên.
Bởi vì quặng ngọc đã được huyện thừa đại nhân sắp xếp người đi khai thác, nhưng Ôn Gia Phú lo tất cả quặng đều do người của huyện thừa lấy, đến lúc đó lấy được bao nhiêu ngọc thạch cũng không biết, nên ông ta cũng muốn để Ôn Gia Tường đi khai thác phụ, thuận tiện nhớ kỹ cuối cùng có bao nhiêu.
Ôn Gia Tường không muốn đi: "Đệ đã đồng ý với tứ đệ sẽ giúp đệ ấy xây nhà ở rồi."
Chu thị đánh một cái lên đầu ông ấy: "Rốt cuộc thì ai mới là huynh đệ ruột của con hả! Con không giúp đại ca mình mà đi giúp loại ti tiện kia?"
"Tứ đệ không phải phải loại ti tiện!" Ôn Gia Tường bĩu môi, vì sao tứ đệ không phải huynh đệ ruột chứ? Dù nói như thế nào thì ông ấy từ nhỏ đến lớn cũng không có thân thiết gì với người đại ca này, vì đại ca rất giỏi tính kế.
Ông Ôn trừng mắt liếc Chu thị một cái, không đồng ý nói: "Bà nói gì vậy! Lão tứ cũng là huynh đệ ruột! Cái gì mà loại ti tiện, nó là con trai của tôi!"
Chu thị biết mình lanh mồm lẹ miệng đã nói sai, nên lập tức nói: "Tôi chỉ nhất thời bị tiểu tử thối này chọc cho giận nên mới nói sai thôi! Nhưng chuyện của Đại Lang không thể để người khác làm, chỉ có huynh đệ ruột mới có thể làm! Nhà thì ai xây mà không được! Tôi đi giúp cũng được."
Ông Ôn cũng không so đo, chuyện chính quan trọng hơn: "Mẹ con nói đúng, nhà của tứ đệ ai làm cũng được, nhưng chuyện của đại ca con thì chỉ có người thân mới có thể làm. Hơn nữa đây là chuyện làm lâu dài, một quặng ngọc khai thác cũng phải mất mấy năm, sau này con cũng không cần lên núi săn thú và đi làm công ở khắp nơi nữa. Còn nhà thì chỉ cần một tháng là xây xong! Chỗ ở của lão tứ cha sẽ đến giúp."
Chu thị tàn nhẫn nói: "Mẹ nói cho con biết, nếu con dám đi giúp lão tứ xây nhà ở mà không giúp đại ca của con, thì con cũng tự xây một bức tường tách ra luôn đi!"
Ôn Gia Tường biết Chu thị nói được là làm được, bà ta thật sự sẽ đi làm ầm ĩ, nên ông ấy chỉ có thể nghiêm mặt đứng dậy đi ra ngoài.
"Con đi đâu? Con đang có thái độ gì vậy hả?! Con quay trở lại cho mẹ!" Chu thị thấy ông ấy bước đi không nói một lời, bà ta tức giận đến mức máu dồn vào tim muốn tắc nghẽn.
Bà ta vì sao có thể sinh ra một đứa tạo phản như vậy.
"Lão tam, đệ đi đâu vậy? Đệ xem đệ đã khiến mẹ tức giận rồi kìa!" Ôn Gia Phú lớn tiếng nói.
"Tôi đi tìm lão tứ để từ chối!" Ôn Gia Tường tức giận nói.
Không phải ông ấy muốn giúp Ôn Gia Phú! Ông ấy chỉ sợ Chu thị đi làm ồn ào.
Xây nhà là niềm vui lớn, không nên xảy ra chuyện tranh cãi!
-
Sau khi Ôn Noãn tiễn hai mẹ con Lương Tử Vận rời đi thì lại có một Âu Dương Hoài An đến.
"Âu Dương công tử vì sao lại đến đây vậy?" Ôn Noãn bất ngờ nói.
Âu Dương Hoài An nhảy xuống ngựa, lấy năm tờ ngân phiếu từ trong lồng ngực ra: "Đây là Thập Thất nhờ tôi đưa cho cô, nói là ngân lượng đã bán được từ cục đá ngọc thạch kia".
Ôn Noãn nhận lấy cũng không mở ra xem bao nhiêu bạc, dùng thân phận của người nọ cũng sẽ không lừa kẻ đáng thương như nàng.
"Tiểu nha đầu, tôi xin lỗi cô nhé!" Âu Dương Hoài An suy nghĩ cẩn thận, quyết định vẫn là đến nơi này nhận tội trước.
Ôn Noãn: "?"
Hắn ta đã làm chuyện gì để phải xin lỗi mình?
Âu Dương Hoài An liền đem chuyện quặng ngọc nói ra.
"Thập Thất vốn muốn để tôi bán cho cô, đều do tôi, thật sự xin lỗi! Hiện tại tôi đã bán nó rồi, tôi cũng không thể lật lọng."
Ôn Noãn nghe xong lời này cũng bất ngờ.
Ôn Gia Phú mua quặng ngọc kia Ôn Noãn cũng không quá bất ngờ, ngày đó nàng đã mơ hồ đoán được, mà sau đó Vương thị trở về cũng nói vậy.
Còn điều khiến Ôn Noãn bất ngờ không phải vì đằng sau chuyện này lại có bước ngoặt như vậy, mà là chuyện này có liên quan đến Nạp Lan Cẩn Niên.
"Không sao, bán thì cứ bán đi! Hiện tại tôi cũng không có nhiều ngân lượng như vậy để mua."
Họa phúc khôn lường, biết đâu sẽ là phúc.
Cho dù nàng mua thì hiện tại cũng không có khả năng để khai thác, nàng chỉ có thể chiếm để cho bản thân thôi. Không quyền không thế, ngồi giữ một quặng ngọc sẽ dễ rước lấy tai họa.
Cứ vậy đi-
Cũng rất tốt rồi!
Có người giúp mình đem ngọc thạch khai thác ra.
Trong đôi mắt Ôn Noãn lóe lên một tia sáng, bên trong có chút lạnh lùng nào đó.
Âu Dương Hoài An nghe xong lời này thì trong lòng càng thêm áy náy, hắn nhìn thoáng qua ngân phiếu trong tay của Ôn Noãn, cảm thấy rất muốn chết.
Thập Thất đã thay nàng chuẩn bị tốt ngân phiếu để mua quặng ngọc!