Ôn Gia Thụy thở phào nhẹ nhõm, may mà Noãn nhi lanh trí!
Nhưng tại sao hỉ thước lại đến đây?
Ông liếc nhìn bầu trời trong xanh không một gợn mây, đây thực sự là ông trời đang giúp đỡ nhà họ sao?
Trưởng thôn đi tới trước mặt Ôn Noãn, vẻ mặt khó hiểu nói: "Noãn nhi, con nói cho trưởng thôn bá bá biết đi, con thật sự nằm mơ thấy Bồ Tát bảo con trồng lúa mì vụ đông à?"
"Đúng vậy! Hỉ thước không nói với bá bá sao?" Ôn Noãn mặt không đỏ tim không đập, nói.
Trưởng thôn nghe vật thì nhìn Ôn Noãn với vẻ mặt đầy ẩn ý. Trên đời này có nhiều ngươi như vậy, vì sao Bồ Tát lại chỉ vào trong giấc mộng của Ôn Noãn?
Nàng được mệnh danh là ôn thần, ốm yếu bệnh tật và chết sớm kia mà?
Làng trên xóm dưới đều biết nàng khiến người khác tốn sức tốn của!
Chẳng lẽ - ông trời muốn giao cho người này một trọng trách lớn, nên trước hết phải để nàng chịu khổ về tinh thần và gân cốt ư... ?
Bây giờ cực khổ của Noãn nhi đã qua, từ một tai tinh chuyển thành một phúc tinh?
Bất kể như thế nào, cả nhà Gia Thụy cũng đã có thay đổi lớn chỉ trong vòng mười ngày. Người khác thu hoạch rất nhiều lương thực vào vụ thu, nhưng nhà hắn thu hoạch vụ thu lại mua đất, mua ruộng, còn chuẩn bị xây nhà nữa!
"Được, trưởng thôn bá bá nghe theo lời của Noãn nhi. Ta cũng trồng lúa mì vụ đông! Bây giờ ta sẽ đi mua lúa mì ngay!"
"Trưởng thôn bá bá, trong nhà cháu còn một ít, để cháu đưa cho bá!"
Cả nhà họ đã mua hết tất cả lúa mì trong các cửa hàng ngũ cốc ở thị trấn, phần còn lại đã được nghiền thành bột.
Vì lúa mới đã đến nên lúa cũ không còn lại bao nhiêu.
Một mẫu đất cần 10 kg hạt giống lúa mì. Nhà bọn họ gieo 30 mẫu nên cần 600 cân, trong huyện mua không đủ, Ôn Gia Thụy đã đi lên trấn để mua.
Bởi vì mua hết rẻ hơn nên Ôn Gia Thụy đã mua tất cả.
Ôn Noãn gửi hai mươi cân cho nhà cô nhỏ, sáu mươi cân cho nhà ông ngoại, còn dư lại một ít.
"Được, vậy ta sẽ lấy! Bao nhiêu tiền? Ta trả."
"Sao có thể lấy tiền của trưởng thôn bá bá được? Trưởng thôn bá bá thường cho nhà cháu mượn xe bò, còn luôn giúp đỡ nhà cháu rất nhiều nữa."
Ôn Noãn đưa giỏ thức ăn và nồi đồng cho Ôn Gia Thụy. Lúc này mới phát hiện Đại Hôi đã bỏ lại giỏ thức ăn kia trên ruộng, không biết chạy đi đâu.
Nàng cũng không lo lắng cho nó. Chắc là đi vào trong núi với Tiểu Hắc rồi.
Ôn Noãn cùng trưởng thôn đi lấy hạt lúa mì về nhà.
Trưởng thôn thầm nghĩ, Noãn nhi thật ngoan, là một đứa trẻ biết đền ơn!
Cuối cùng thời thế cũng đã đến, hy vọng rằng sau khi trồng cây lúa mì này, cơ thể sẽ thực sự hồi phục. Chờ đến khi lúa mì trồng thành công, ông ấy sẽ giúp nàng cải chính danh tiếng, thoát khỏi danh hiệu ôn thần và tai tinh mới được.
Sau khi hai người rời đi, Ôn Gia Thụy hỏi những người làm công rằng họ có muốn gieo trồng không.
Mấy người làm công vẻ mặt ngượng ngùng: "Đương nhiên là gieo trồng! Vừa rồi thật xin lỗi, bọn tôi không biết Bồ Tát bảo cháu gieo trồng! Có thể nghe Bồ Tát chỉ điểm là phúc của bọn tôi. Bây giờ bọn tôi sẽ trồng trọt ngay!"
"Đúng vậy, Gia Thụy huynh, vừa rồi thực sự xin lỗi, bây giờ bọn tôi sẽ đi gieo trồng ngay đây."...
Ôn Gia Thụy không thèm tính toán với những người đó. Mấy mẫu đất này ngày mai còn phải gieo trồng, nếu thuê người khác cũng lãng phí nửa ngày, mất nhiều hơn được.
Sắp xây nhà rồi, sao nỡ chậm trễ thời gian chứ!
Khi Vương thị và Ngô thị nghe tin thôn dân ngăn cản họ trồng lúa mì vụ đông, họ vội vã chạy đến.
"Tứ Lang có sao không?" Vương thị lo lắng hỏi.
Nhìn thấy những người làm công đang làm việc, Ngô thị biết rằng mọi chuyện đã được giải quyết, tò mò hỏi: "Giải quyết như thế nào vậy?"
Ôn Gia Thụy lập tức giải thích ngắn gọn.
Vương thị nói một câu: "Bồ Tát phù hộ."
Ông cụ Ôn bị cảnh tượng vừa rồi làm cho kinh hãi! Lúc này mới sực tỉnh, ông ta đi đến bên cạnh Vương thị: "Noãn nhi thật sự có giấc mơ như vậy sao?"
"Ừm." Vương thị nhàn nhạt nói.
"Mơ thấy khi nào? Sao trước kia bà không nói với tôi?"
"Nói hay không nói có gì khác nhau?"
Ông cụ mở miệng, vừa định nói: Nếu là nằm mơ trước khi dọn ra ngoài, nói ra thì sẽ không cần dọn ra ngoài nữa!
Chỉ là ông ta còn chưa kịp nói, Vương thị đã nói tiếp: "Chẳng lẽ lại đi nói về một giấc mơ ở khắp nơi sao? Nói thì có ai tin không? Hay là mơ thấy ốc xào, rồi nói ra công thức, để lão đại bán trong tửu lầu, kiếm thêm tiền cho Lượng nhi ăn học?"
Ông cụ mở miệng, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ: "Tôi không có ý đó."
"Không có thì tốt!"
Ông cụ Ôn: "..."
Vương thị còn đang khai khẩn đất hoang, sau khi nói với Ôn Gia Thụy một tiếng, bà cùng Ngô thị rời đi.
Mặc kệ ông cụ Ôn.
Ông cụ Ôn cũng thở dài rồi rời đi. Ông cảm thấy Quế Chi càng ngày càng khó dỗ.
Trên con đường nhỏ cách đó không xa, có hai người đang đứng nhìn cảnh tượng vừa rồi.
"Đại nhân, chẳng lẽ là Bồ Tát báo mộng là thật sao? Huyền bí quá đi!"
Lương Hoán Chương lắc đầu: "Đây chỉ là lấy cớ thôi! Nhưng tiểu cô nương kia thật thông minh."
"Vậy thì ngài giải thích thế nào về việc hỉ thước đến giúp trồng lúa mì?"
Lương Hóan Chương không nói gì, ông ấy cũng muốn biết.
Sau khi mọi người rời đi, ông ấy mới đi đến bên cạnh Ôn Gia Thụy.
-
Khi ông cụ Ôn về đến nhà, Chu thị vừa gội đầu sạch sẽ, đang ngồi trong sân lau mái tóc ướt bằng khăn vải.
Thấy ông cụ Ôn về, bà ta hỏi:
"Sao rồi? Lão tứ không tiếp tục trồng lúa mì nữa, đúng không?"
"Không, vẫn đang gieo trồng. Bà nghĩ chúng ta có nên trồng lúa mì trên ruộng của mình hay không?"
Chu thị nghe đến đây thì trợn to mắt: "Ông điên rồi hả! Ông muốn cả nhà chúng ta chôn cùng bọn họ à! Nếu ông dám trồng, tôi sẽ để Đại Lang, Nhị Lang và Tam Lang cắt đứt quan hệ cha con với ông! Ông đừng hại con cháu của tôi chứ! Con cháu của tôi có tiền đồ như vậy, tương lai xán lạn, tuyệt đối không thể bị hủy hoại trong tay ông được!"
"Bà vội vàng cái gì, nghe tôi nói một chút đi!" Ông cụ Ôn nói ra những chuyện vừa rồi.
Chu thị nghe vậy thì mở to mắt: "Thần kỳ vậy à?"
Sau đó bà ta nghĩ đến việc thu hút hỉ thước, có lẽ đó là một mánh khóe của cả nhà tiện nhân đó!
Nằm mơ thấy Bồ Tát?
Cái loại ôn thần chết sớm như nàng ta lại có phúc khí như vậy sao?
Bà ta không tin đâu!
"Không trồng. Sao ông có thể tin một giấc mơ được? Nếu truyền thuyết trở thành sự thật, cả nhà sẽ bị diệt đó! Ôn gia nhà ông sẽ đoạn tử tuyệt tôn! Để tôi nói cho ông biết, nếu năm sau có bất kỳ dấu hiệu nào của thiên tai, ông phải lập tức cắt đứt quan hệ với nhà lão tứ! Đừng liên lụy đến đám người Đại Lang, nếu không cả nhà đều không còn, ông làm sao xứng với tổ tiên của Ôn gia hả?"
Ông cụ Ôn sau khi nghe vậy cũng có chút sợ hãi, nhưng ông vẫn nói: "Sao có thể chứ! Làm gì đến mức đó?"
"Ông đừng không tin! Tôi chỉ là muốn bảo toàn huyết thống của Ôn Gia, tôi nhắc nhở ông..."
-
Ôn Noãn đưa số lượng hạt giống đủ gieo trồng hai mẫu lúa mạch cho thôn trưởng, vừa mới đưa thôn trưởng đi, ngoài cửa viện đã có một chiếc xe ngựa dừng lại.
Một cô nương nhảy xuống xe, cô nương đó nhìn thấy Ôn Noãn, vui mừng nói: "Phu nhân, tiểu thư, tôi đã thấy Ôn Noãn cô nương rồi! Đây thực sự là nhà của họ!"
Lương Tử Vận xuống xe ngựa với sự giúp đỡ của nha hoàn.
Ôn Noãn kinh ngạc nói: "Lương cô nương, sao các người lại tới đây?"
"Sức khỏe của mẫu thân ta đã khá hơn rồi, bà ấy nóng lòng muốn đến cảm ơn cô."
Sau khi Lương Tử Vân xuống xe ngựa, nàng ấy quay lại đỡ mẫu thân của mình.
Từ trong xe ngựa, một vị phu nhân bước xuống, trang điểm tinh xảo, khuôn mặt dịu dàng, nhìn qua có vẻ dịu dàng yêu kiều.
Bà ấy cài một cây trâm ngọc trai nhỏ tinh xảo trên đầu, ngoài ra không có phụ kiện nào khác. Bà ấy mặc một chiếc váy màu đỏ hoa hồng, cả người quý khí mà không thô tục. Bà ấy là Thường Hiểu Tâm, Thường thị, người bị đau tim và được Ôn Noãn cứu vào ngày hôm đó.
Sau khi Thường thị đi xuống đã mỉm cười nói với Ôn Noãn: "Đột ngột đến thăm thật sự thất lễ quá, mong Ôn cô nương không trách, thật sự ơn cứu mạng của cô ngày đó vẫn luôn được tôi đặt ở trong lòng, không gặp mặt để cảm ơn thì tôi khó mà yên tâm."
Với nụ cười này khuôn mặt của bà ấy càng thêm xinh đẹp.
"Phu nhân quá khen, chỉ là một việc nhỏ mà thôi, bà không cần phải để trong lòng, mời bà vào!" Ôn Noãn mời mọi người vào trong nhà.
Phu xe cùng tiểu Tình dỡ một đống quà từ trên xe ngựa xuống.
Vương thị và Ngô thị đã dẫn theo mấy tỷ muội Ôn Nhu đi khai hoang đất, trong nhà chỉ có tam huynh đệ đang ở trong phòng đọc sách, nghe thấy có tiếng người đến cũng đi ra.
Ôn Thuần đi đến, nhìn thấy Lương Tử Vận đang quan sát căn nhà trúc ở trước mặt, hắn không thể không ngẩn ra.
Cô nương này thật xinh đẹp, giống như bước ra từ trong bức tranh.
Lương Tử Vận mỉm cười với Ôn Thuần, sau đó chào một cái: "Ôn công tử."
Ôn Thuần phút chốc đã đỏ mặt, may mắn làn da của hắn đen nên nhìn không ra, hắn cũng nhanh chóng đáp lại.
Ôn Hậu cùng Ôn Lạc ở phía sau cũng kinh ngạc nhìn người mới đến, khí chất cao quý của hai người này thật không giống như người mà gia đình mình sẽ quen.
Ôn Noãn giới thiệu mọi người với nhau: "Đây là đại ca, nhị ca cùng đệ đệ của tôi. Đại ca, nhị ca, Lạc nhi đây là phu nhân cùng tiểu thư mà ngày đó muội đã gặp được ở Đại Phật tự."
Ba huynh đệ nhanh chóng hành lễ.
Sau khi chào hỏi lẫn nhau, ba huynh đệ Ôn Thuần đã quay về phòng đọc sách để tị hiềm.
Ôn Noãn rót trà cho cả hai.
Thường thị nhìn tách trà tinh xảo, còn có màu trà kia, hương trà nhẹ nhàng phả vào mũi của bà, trong lòng hơi kinh ngạc nhưng không thể hiện ra trên mặt.
Tách trà này, lá trà này.
Ở phòng trúc uống một tách trà có giá trị trăm lượng bạc?
Nhà họ Ôn này thật sự chỉ là một ngôi nhà nông bình thường?
Bọn họ có thể tìm đến nơi này, hiển nhiên là đã tìm hiểu rõ ràng tình huống nhà họ Ôn.
Nhưng mà bà ấy cũng không có truy đến cùng, mặc kệ là có phải gia đình làm nông bình thường hay không thì nàng vẫn là ân nhân cứu mạng của con gái và bà ấy, như vậy là đủ rồi.
Ôn Noãn dường như nhìn ra được sự kinh ngạc của bà ấy: "Lá trà này là của người khác tặng cho."
Thường thị vừa nghe xong cũng hiểu ra, đứa nhỏ này có y thuật lợi hại như vậy, có tâm thiện, còn làm nhiều việc thiện nên sẽ nhận được nhiều phúc báo, có thể quen biết với quý nhân và được tặng trà ngon cũng không kỳ lạ.
Chẳng phải hôm nay bà ấy cũng chuẩn bị quà đáp lễ sao?
Lương Tử Vận nhìn cái sân nhỏ của nhà Ôn Noãn, nàng ấy đánh giá một chút rồi mới nói: "Ôn Noãn muội muội, nhà của muội ở trong phòng trúc gió không thổi vào à? Buổi tối ngủ không thấy lạnh sao?"
"Đây chỉ là chỗ ở tạm thời thôi, bây giờ vẫn tốt, bên trong đều có gắn một lớp cỏ tranh, mùa đông thì không dùng được, nhưng mà nhà của muội đã tìm được ngày để xây nhà rồi".
Lương Tử Vân nghe xong cũng thở dài một hơi: "Vậy là tốt rồi! Khi nào thì xong? Đến lúc mừng nhà mới nhớ nói cho tỷ biết với nha, tỷ sẽ đến chúc mừng muội!"
Ôn Noãn mỉm cười đồng ý.
Thường thị lại hỏi Ôn Noãn một ít chuyện nhà, Ôn Noãn đều trả lời đầy lễ phép, không kiêu ngạo hay nịnh bợ, tiến lùi đều có chừng mực vô cùng chân thành.
Điều này khiến cho Thường thị rất thích Ôn Noãn.
"Sắc mặt của phu nhân nhìn đã thấy tốt hơn chút rồi, gần đây thân thể phu nhân như thế nào?" Ôn Noãn hỏi.
Thường thị nghe xong thở dài một hơi: "Vẫn như vậy."
Gia đình ở trong kinh thành có nhiều chuyện buồn phiền, nên cả nhà bọn họ đều rời khỏi kinh thành, nhưng những người đó vẫn không buông tha cho nhà bà ấy.