Từ Đình Chi lại lần nữa dừng bước chân quay đầu lại: "Quá danh lợi, quá có mục đích, không có linh hồn, không có linh tính, mất đi bản tâm. Hơn nữa cũng chỉ là 150 lượng bạc mà thôi, bức tranh của đồ đệ tôi là được mua với giá ba ngàn lượng!"
Từ Đình Chi nói xong thì trực tiếp rời đi, để lại Ôn Ngọc với sắc mặt vô cùng khó coi và một đám người có sắc mặt khắc nhau.
Thôn dân: Một bức tranh giá ba ngàn lượng là cái khái niệm gì?
Có thể mua một cửa hàng trên con phố ở trấn trên!
Hít!
Thôn dân thở hốc vì kinh ngạc, con cháu nhà ai tài giỏi như vậy?
Lời nói của Từ đại sư thật sự không hề khách khí.
Sắc mặt của Ôn Ngọc đã không thể dùng từ tái mét để hình dung!
Trong sân sáng rực ánh nắng, đúng là thời gian nắng nóng nhất trong ngày, cả người nàng ta lại giống như rơi vào hố băng!
Khắp cả người lạnh lẽo!
Tất cả kiêu ngạo của nàng ta, tất cả tự tôn của nàng ta đều bị dập nát!
Tất cả những người có mặt ở hiện trường đều có suy nghĩ khác nhau, nhưng đều lặng ngắt như tờ.
Chỉ có Vương thị, bà ấy đi đến phía sau Chu thị, ngạc nhiên nói: "Chu thị, không phải bà nói bữa tiệc ngày hôm nay là để chúc mừng Ngọc nhi thành công bái Từ đại sư làm sư phụ sao? Người vừa rồi mới đúng là Từ đại sư sao?"
Tất cả mọi người: "..."
Tiếng nói này như phá vỡ tảng băng!
Ôn Ngọc "Lã chã" khóc lóc chạy ra ngoài!
Sau này nàng ta không còn mặt mũi nhìn người khác nữa!
Tiểu Chu thị vội chạy theo sau.
Chúc Trấn Hiên vô cùng đau lòng, muốn chạy theo nhưng ngại lễ tiết, không thể đuổi theo.
Chúc Trấn Hiên nhìn về phía Vương thị, tràn đầy tức giận! Thế mà bà nội còn nói bà Vương là người tốt, phải là bà già ác độc mới đúng!
Chu thị quay đầu oán hận trừng mắt nhìn Vương thị.
Tiện nhân này đúng là cái hay không nói, chỉ nói cái dở!
Vương thị bày ra vẻ mặt vô tội: "Bà nhìn tôi với ánh mắt hung ác như vậy làm gì? Chẳng lẽ lời nói của tôi không phải sự thật sao? Ôi, hiện tại còn chúc mừng không? Có thể ăn cơm chưa? Tôi đói bụng rồi!"
Luôn là bà ta làm mình khó chịu, cuối cùng hôm nay cũng đến lượt bà ấy sả hơi!
Chu thị giận không kiềm chế được: "Cút!"
"Ồ, vậy tôi đi đây! Sau này nếu có tiệc tùng như vậy thì nhớ mời tôi đó!"
Vương thị nói rồi lập tức bước chân rời đi, không cần phải nói tâm trạng tốt đến mức nào!
May mắn hôm nay bà ấy đến!
Sau khi Vương thị rời đi, tình cảnh có chút xấu hổ.
Phu nhân huyện thừa thấy vậy lập tức đi đến bên người huyện thừa, giữ chặt ông ấy rồi cũng nói lời từ biệt.
Những người khác cũng biết thời thế sôi nổi từ biệt.
Ôn Gia Phú và ông Ôn gượng cười tiễn mọi người rời đi.
Sau khi tất cả mọi người đều rời đi, Ôn Gia Phú nhìn mười bàn tiệc, trên mỗi bàn đều là thịt ngon, rau quả ngon, châm chọc cỡ nào!
Ông ta tức giận đến mức trực tiếp xốc cái bàn lên, một bàn thịt ngon rơi vãi đầy đất.
Hôm nay thật sự mất hết mặt mũi!
Trong lòng Chu thị khắc sâu oán hận với Vương thị!
——
Vương thị về đến nhà, trong nhà vừa mới bắt đầu dọn cơm.
Ôn Noãn thấy bà ấy trở về nhanh như vậy, tưởng bà ấy tức giận, nhưng mà rõ ràng vẻ mặt của Vương trông rất vui mừng, nàng có chút ngạc nhiên: "Bà nội, bà đã ăn chưa? Sao lại vui mừng như vậy?"
"Chưa ăn, nhưng mà vui mừng đến no rồi! Ha ha... Các cháu không biết hôm nay Chu thị khoe khoang như thế nào đâu, kết quả..." Vương thị sinh động như thật thuật lại tình hình lúc đó cho mọi người nghe.
Không phải bà ấy không muốn nhìn thấy con cháu gặp điều tốt lành, chỉ là bà ấy thật sự không thích đứa bé Ôn Ngọc này, tính tình không tốt, nhìn thấy bà ấy cũng bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng, đúng như lời nhận xét của Từ đại sư: Danh lợi!
Mọt người thường nói chữ giống như người, thì ra tranh vẽ cũng giống như người.
Còn tuổi nhỏ mà đã có đôi mắt danh lợi như vậy, hiện tại không chịu chút đau khổ, nhận chút dạy dỗ thì sau này trưởng thành sẽ càng ngày càng lệch lạc.
Ôn Noãn nghe vậy khẽ mỉm cười, lời nhận xét của Từ đại sư thật sự là một kiếm xuyên tim.
Thật ra vẽ tranh rất đơn thuần, nó là cái gì, ngươi vẽ cái đó là đủ rồi.
Ôn Ngọc theo đuổi quá nhiều thứ, quá có mục đích, tranh vẽ cũng là tốt mã dẻ cùi, không có linh hồn, không đúng, phải nói là linh hồn vặn vẹo.
Tất cả người trong nhà đều không để ý chuyện này, Ôn Gia Thụy cũng cảm thấy cháu gái Ôn Ngọc này cần được dạy dỗ một chút, có chút đau khổ, hiện tại gánh chịu, nhận được dạy dỗ thì có lẽ sau này sẽ trở nên tốt hơn.
Hơn nữa trong lòng Ôn Gia Thụy đang suy nghĩ, Từ đại sư tới tìm đồ đệ chính là con gái nhà mình sao?
"Noãn nhi, có thể Từ đại sư đang tìm con, ông ấy muốn nhận con làm đồ đệ đó! Con có muốn..."
Ôn Noãn: "Không muốn."
"À." Ôn Gia Thụy không hỏi nữa.
-
Huyện thành.
Từ Đình Chi trực tiếp đến nha môn, tìm Âu Dương Hoài An.
Ông là tính lật tung toàn bộ huyện thành lên cũng phải tìm xem rốt cuộc đồ đệ của ông ở nơi nào!
Trong nha môn, ngày hôm qua Âu Dương Hoài An trở về đã dặn dò nha sai, nếu Ôn Noãn lại đến mua ngọn núi đá kia thì sẽ bán với giá một vạn lượng.
Hôm nay nha sai vui mừng nói với hắn là tòa núi đá kia đã được bán đi, còn là bán với gia ba vạn lượng, là một người tên Ôn Gia Phú mua.
Đã qua mùa thu hoạch, đúng là tiết trời nông nhàn, huyện lệnh đại nhân đang phiền vì không biết tìm đâu ra tiền bạc sửa chữa đường sông, gã bán nhiều hơn hai vạn, chắc chắn huyện lệnh đại nhân sẽ rất vui mừng!
Huyện lệnh đại nhân vui mừng, nói không chừng sẽ thăng gã lên một cấp bậc.
Đáy lòng của Âu Dương Hoài An chợt dâng lên một dự cảm không tốt, hắn ta nhớ rõ cha của nha đầu kia tên là Ôn Gia Thụy, không phải Ôn Gia Phú!
Âu Dương Hoài An kiểm tra hộ khẩu một chút, thật sự sai rồi!
Đột nhiên nhiên cảm thấy sấm chớp rền vang!
Có khi nào Thập Thất sẽ giết hắn không?
Âu Dương Hoài An tức đến muốn hộc máu, trừng mắt nhìn nha sai kia: "Sao ngươi lại bán ngọn núi đá đó cho Ôn Gia Phú!"
Đây là lần đầu tiên nha sai thấy Âu Dương Hoài An lộ ra vẻ mặt nghiêm khắc như vậy!
Ngày thường đại nhân vẫn luôn nói chuyện rất hiền hòa.
Nha sai bị dọa đến mức nói chuyện không trôi chảy: "Đại, đại nhân, không phải ngài, ngài nói bán ngọn núi đá kia hay sao?"
Âu Dương Hoài An sắp tức chết rồi: "Ta là nói bán cho hai cha con kia, chứ không phải bán cho những người khác!"
Hiện tại hắn phải báo cáo thế nào đây?
May mắn là bán với giá ba vạn lượng, không lỗ, nếu không chắc chắn Thập Thất sẽ bắt hắn phải bồi thường 30 vạn lượng!
Không đúng, một quặng ngọc, sau khi khai thác xong rất có khả năng kiếm lời hơn 30 vạn lượng đấy!
Nha đầu kia nhặt được một tảng đá, khui ra chính là đế vương lục thượng hạng! Một khối đã có giá trị vạn lượng!
Bán ra với giá ba vạn lượng là quá thua lỗ!
Nếu Thập Thất bắt hắn phải bồi thường thì...
A!! đây là muốn ép hắn ta làm tham quan à!
Nha lại: "..."
Bán đồ vật cũng có quy định bán cho ai sao?
Gã còn cho rằng ai ra giá cao thì được chứ!
Nhìn gương mặt tuấn tú lại mưa gió âm u của huyện lệnh đại nhân, trong lòng nha sai càng thêm luống cuống: "Là, là huyện huyện thừa đại nhân, lúc đó ngài ấy cũng có mặt, là ngài ấy bảo thuộc hạ bán!"
Âu Dương Hoài An nghe được lời này thì chợt cứng đờ: "Sao lại như vậy? Chuyện này liên quan gì đến Lý Hoài Ân? Ngươi một năm một mười kề lại mọi chuyện cho ta! Thiếu một chữ, ta muốn ngươi bồi thường cho ta 30 vạn lượng!"
Chuyện này dính dáng gì đến Lý Hoài Ân kia?
Sao ông ta lại xen vào chuyện này chứ?
30 vạn lượng? Suýt chút nữa nha sai quỳ xuống!
Gã gập ghềnh kể lại đầu đuôi chuyện xảy ra hôm qua, một năm một mười nói ra.
Âu Dương Hoài An nghe vậy, như suy điều gì đó.
Sau đó hắn đưa ra kết luận, con cáo già Lý Hoài Ân kia dựa vào lời nói của hắn, đoán được núi đá kia là quặng ngọc, sau đó tìm người nhanh chân giành trước!
Mặc kệ như thế nào, kết quả đều là hắn làm hại quặng ngọc của tên ma đầu máu lạnh vô tình Thập Thất kia rơi vào tay của huyện thừa!
Có quặng ngọc, sau này huyện thừa sẽ có cái cớ hay để tham ô tiền bạc.
Ngọc bích là vô giá mà! Ai biết rốt cuộc ông ta thật sự kiếm được bao nhiêu ngân lượng!
Đau đầu!
Hắn cũng muốn chết cho rồi!
Ông trời ơi! Hãy cứu lấy con đi!!
Ngọc thạch này đã bán đi, cho dù hắn là huyện lệnh cũng không thể cưỡng ép cướp trở về.
Hơn nữa việc này còn có huyện thừa nhúng tay vào, Âu Dương Hoài An càng nghĩ đến nhiều vấn đề hơn nữa.
Hắn trực tiếp trở về thư phòng, cầm bút liền bắt đầu viết thư cho Nạp Lan Cẩn Niên:
Thập Thất ơi, huynh đệ ơi, ông của tôi ơi, tổ tông của tôi ơi, tôi xin lỗi huynh...
Hắn vừa viết thư xong, Từ Đình Chi lập tức tới đây.
Âu Dương Hoài Nam nhìn dáng vẻ tức giận muốn hộc máu của ông ấy thì ngạc nhiên nói: "Từ lão, ngài gặp chuyện gì sao?"
"Lão phu muốn tìm một người, đào ba thước đất, cậu cũng phải tìm được cho tôi!"
Âu Dương Hoài Nam nghe vậy, tò mò hỏi: "Là ai đắc tội Từ lão à? Chắc chắn tôi sẽ giúp ngài tìm ra hắn ta, dạy dỗ hắn ta một trận nhớ đời!"
"Không có ai đắc tội tôi, là tôi muốn tìm đồ đệ của tôi! Nàng họ Ôn, là một cô nhóc khoảng mười tuổi."
Từ lão tìm được đồ đệ?
Lại là nha đầu họ Ôn, sao mình và nha đầu họ Ôn lại có duyên vậy chứ?
Hơn nữa Từ lão vừa nói như vậy, Âu Dương Hoài An lập tức nghĩ tới nha đầu Ôn Noãn kia.
Hắn ta biết cô nhóc kia biết y thuật, chưa nghe nói nàng còn biết vẽ tranh!
"Đại đa số người họ Ôn ở huyện Ninh Viễn đều ở trong Ôn gia thôn, tôi biết trong Ôn gia thôn có một cô nương."
"Không phải người của Ôn gia thôn, Ôn gia thôn không có nàng! Ta đi tìm rồi." Từ Đình Chi cho rằng người hắn nói cũng chính là Ôn Ngọc, lập tức ngắt lời của hắn: "Cậu tra ghi chép hộ tịch trong nha môn, nhìn xem ngoài Ôn gia thôn ra thì những người họ Ôn khác còn sống ở nơi nào."
"À, Được rồi! Ngài yên tâm, nhất định tôi sẽ giúp ngài tìm ra nàng!"
Kết quả: Trong mấy ngày kế tiếp, Từ lão tìm tất cả người họ Ôn trên khắp huyện thành, thậm chí là toàn bộ châu phủ nhưng vẫn không tìm được đồ đệ nhỏ của ông.
Ông bắt đầu tìm kiếm sang các huyện khác.
Đương nhiên Ôn Noãn không hề hay biết những việc này.
Nàng đang vội vàng cải tiến hạt giống, vội vàng xới đất ươm mạ, vội vàng trồng tiểu mạch, còn vội vàng vẽ bản thiết kế gia cụ và chuẩn bị việc khai trương cửa hàng.
Người một nhà đều bận tối tăm mặt mày, hận không thể phân thân.
Dù sao mấy ngày nữa là đến ngày phải xây nhà rồi, nhưng muốn trồng thêm một vụ lương thực thì không thể chậm trễ việc này, phải trồng trước lúc xây nhà.
Nếu không đợi đến lúc xây nhà sẽ không lo liệu hết, hơn nữa trồng quá trễ còn làm chậm trễ vụ gieo trồng lương thực đầu xuân.
Hai mươi mẫu ruộng đó, ngày nào Ôn Gia Thụy cũng đều mang theo hai mươi người làm công theo ngày đi trồng tiểu mạch.
Ôn Noãn không dám dùng hai mươi mẫu ruộng tốt trồng lúa nước, dù sao nàng cũng không quá tin tưởng lúa nước sẽ vượt qua được mùa đông, nhưng tiểu mạch thì thật sự có thể vượt qua mùa đông.
Nàng không biết mây tía này có đủ mạnh mẽ đến mức có thể thay đổi gien không chịu lạnh của lúa nước hay không.
Vậy nên nàng đào một vũng đất trên đất hoang để trồng lúa nước, dự định dùng một mẫu ruộng tốt của nhà Nhị Lại Tử kia trồng thí nghiệm lúa nước.
Hai mươi người mất ba ngày mới trồng xong hai mươi mẫu ruộng tốt nhà họ Điền kia và năm mẫu ruộng cạn.
Sau đó trở lại trong thôn trồng năm mẫu ruộng cấp thấp lúc trước của Phùng địa chủ, cũng là trồng tiểu mạch.
Ngọn núi kia tạm thời bỏ đó, chờ sang đầu xuân mới quyết định.
Bởi vì năm mẫu ruộng cấp thấp của thôn họ Phùng nối liền với đồng ruộng của thôn họ Ôn, vậy nên tất cả mọi người trong thôn đều biết Ôn Gia Thụy mua năm mẫu ruộng cấp thấp của Phùng địa chủ, nhưng vẫn chưa biết là ông trồng gì trên đó.
Năm mẫu ruộng ít nhất cũng cần hai mươi lượng đấy!
Mọi người lại hâm mộ một hồi.
Nhưng mà năm mẫu ruộng kia cũng không phải ruộng tốt, giống như cũng không có thu hoạch được gì.
Thôn dân đều tò mò đi qua tìm hiểu tin tức.
Sau đó bọn họ thấy nhà Ôn Gia Thụy đều trồng tiểu mạch thì đều cười bảo bọn họ ngốc.
Đương nhiên đây đều là lời trêu đùa của mấu người trẻ tuổi, việc này truyền tới tai những thế hệ trước lại trở thành vấn đề khác.
Có một ông lão trong thôn sốt chạy lại đây: "Gia Thụy, ngươi là đang trồng tiểu mạch sao? Nơi này của chúng ta làm sao có thể trồng tiểu mạch được chứ? Có phải ngươi không biết truyền thuyết tổ tiên truyền lại không? Mau chóng dừng lại, đừng trồng nữa! Trồng là xảy ra chuyến lớn đó!"