Nhà bà ta thì không giống vậy! Cháu trai cháu gái có tiền đồ, huyện thừa đại nhân cũng không quên cho bọn họ chỗ tốt, cố ý nịnh bợ.

Ai bảo Vương thị này trước kia ỷ vào cửa hàng của mình, có tiền, cướp mất biểu ca của bà ta!

Đây là báo ứng của Vương thị!

Bà ta muốn cướp đi tất cả đồ vật của Vương thị, dẫm đạp Vương thị và con cháu của Vương thị dưới chân cả đời.

Đây là Vương thị nợ bà ta!

Ôn Bảo Trân lại không vui, Vương thị đây mắng bà ta là chó đây mà!

Năm đó của hồi môn cũng không phải bà ta xin Vương thị cho mình, hiện tại Vương thị lại bày ra vẻ mặt ban ơn là chuyện như thế nào đây!

Vừa định mắng trở về, lúc này thím Vĩnh Phúc chạy vào, lớn tiếng nói: "Ngọc nhi, có một vị Từ đại lão gia tìm cháu đó!"

Giọng của vợ Vĩnh Phúc rất lớn, rất nhiều người đều nghe thấy.

Bên phía khách nam, Quách phu tử đứng lên đầu tiên: "Lão gia họ Từ, chẳng lẽ là Từ đại sư tìm tới? Gia Phú, mau, mau đi nghênh đón! Ngọc nhi đâu? Bảo Ngọc nhi đi nghênh đón sư phụ!"

Đám người Tiểu Chu thị, Ôn Ngọc và Ôn Uyển đang nói chuyện phiếm với phu nhân huyện thừa và nữ quyến của Quách phu tử, nghe được lời này thì đều sôi nổi đứng lên!

Tiểu Chu thị kích động giúp Ôn Ngọc sửa sang lại trâm hoa mai trên đầu một chút, vén sợi tóc trên trán ra sau tai: "Ngọc nhi, mau đi nghênh đón Từ đại sư!"

Ôn Ngọc không kìm nén được sự kích động: "Dạ!"

Vốn dĩ nàng ta muốn tự mình đi thư viện Lộc Sơn tìm người, nhưng mà Quách phu tử nói nếu Từ đại sư biết nàng ta họ Ôn thì nhất định có thể tìm được nàng ta, nàng ta tự mình tới cửa tìm Từ đại sư, nói không chừng Từ đại sư sẽ nghi ngờ, biết chuyện Quách phu tử nghe lén lời nói của Từ đại sư.

Nàng ta còn lo sợ Từ đại sư tìm không thấy mình, không ngờ Từ đại sư lại tìm tới nhanh như vậy, có thể thấy được Từ đại sư coi trọng đồ đệ là nàng ta đến mức nào.

Đám người Ôn Ngọc, tiểu Chu thị, Ôn Uyển đi đầu, vội vàng đi ra ngoài nghênh đón.

Mấy người ông Ôn, Ôn Gia Phú, Ôn Lượng, Quách phu tử, huyện thừa vội sửa sang lại quần áo, nhanh chóng chạy ra ngoài nghênh đón.

Ông Ôn kích động đến tay run lên.

Từ đại sư thế mà lại đến đúng lúc cả nhà mình mời khách, chuyện này thật nở mày nở mặt!

Bên này Chu thị và bà cô cũng vội vàng đuổi theo chạy ra ngoài.

Bà ta đi được vài bước, quay đầu lại cười nhìn Vương thị: "Đại tỷ, tỷ không đi xem sư phụ của Ngọc nhi sao?"

Vương thị không nhúc nhích: "Không đi, có gì đẹp chứ?!"

Chu thị cười càng xán lạn hơn: "Cũng đúng, lại không phải cháu gái của tỷ bái sư!"

Nói xong bà ta không để ý tới Vương thị nữa, cảm thấy mỹ mãn đi ra ngoài!

Làm Vương thị tự mình ngồi ở chỗ kia đố kỵ đi!

Một sân người nhìn thấy bọn họ trịnh trọng như vậy, cũng không nói chuyện, trong lòng mọi người đều có chút tò mò, mơ hồ có chút kích động.

Bọn họ thế mà lại có thể gặp người cao quý không thể trèo cao như Từ đại sư?

Thấy một đám người ra đón, Từ Đình Chi rất bất ngờ, mày nhăn lại, gương mặt nghiêm túc kia càng nghiêm túc hơn.

Nhà của đồ đệ ông đang có tiệc mừng ư? Có phải ông đến không đúng lúc rồi không?

Quách phu tử liếc mắt một cái đã nhận ra Từ Đình Chi, ông ta đi đến trước mặt Từ Đình Chi, ôm quyền chắp tay thi lễ, cung kính nói: "Từ đại sư."

Ôn gia phú cũng vội hành lễ: "Không biết Từ đại sư đại giá quang lâm, không có tiếp đón từ xa, thất kính, thất kính!"

Trong lòng Ôn Gia Phú vô cùng kích động!

Hôm nay Từ đại sư nhận Ngọc nhi làm đồ đệ, vậy thì về sau huyện thừa cũng sẽ phải khách khí ba phần với ông ta!

Đám người Huyện thừa cũng sôi nổi hành lễ chào hỏi.

Huyện thừa không ngờ, Từ đại sư sẽ tự mình vào trong thôn, có thể thấy được ông ấy vô cùng coi trọng Ôn Ngọc!

Vậy có phải nên chia thêm nửa phần lợi nhuận của quặng ngọc kia cho Ôn Gia Phú không?

Bên nữ quyến cũng sôi nổi hành lễ.

Chỉ có một người là Ôn Ngọc, nhìn Từ đại sư với vẻ mặt ngơ ngác.

Trong đáy lòng của nàng ta mơ hồ toát ra một dự cảm không lành.

Ông ấy là Từ đại sư?!

Người ngày hôm qua nàng ta tưởng quỷ nghèo, bảo ông ấy phải nhường chỗ ngồi, thế mà lại là Từ đại sư!

Sao ông ấy lại có thể là Từ đại sư!

Ông ấy sẽ không nhận ra mình chứ?

Ngày đó trong phòng đấu giá nhiều người như vậy, ông ấy quên mất rồi đúng không?

Hôm nay Chúc Trấn Hiên cũng tới đây, hắn ta cũng muốn bái nhập môn hạ của Từ đại sư.

Chỉ là khi nhìn thấy ông ấy, hắn ta lập tức hóa đá!

Cho nên ngày hôm qua hắn ta đã ngồi vị trí mà Từ đại sư nhường ra?!!

Huyện thừa đại nhân nhiệt tình tiến lên: "Từ đại sư, ngài đến tìm Ôn cô nương sao? Mời ngài vào!"

Ôn Gia Phú cũng nhiệt tình nói: "Từ đại sư, mời vào, Từ đại sư muốn nhận Ngọc nhi làm đồ đệ, đáng lẽ chúng tôi phải tự mình đưa Ngọc nhi tới cửa thăm hỏi mới đúng, sao có thể làm phiền ngài tự tới cửa chứ!"

Quách phu tử: "Từ đại sư, mời vào."

Từ Đình Chi có chút kinh ngạc không biết vì sao những người này lại biết ông muốn tìm đồ đệ, nhưng ông không nghĩ nhiều, tìm đồ đệ quan trọng hơn!

Vẻ mặt nghiêm túc của ông hơi dịu xuống, đừng dọa đồ đệ sợ.

Trong sự nghênh đón của mọi người, ông đi vào, được đi vào vị trí bên trên.

Hôm nay Từ Đình Chi tới gặp đồ đệ, cố ý thay đổi một bộ quần áo mới, áo gấm màu đen dưới ánh mặt trời ngẫu nhiên lập loè chút ánh sáng màu vàng, trên quần áo thêu hoa văn chìm, như ẩn như hiện một ít hoa văn tường vân thụy thú, điệu thấp lại sang quý.

Cho dù là người trong thôn không có kiến thức cũng biết nguyên liệu này chắc chắn không bình thường.

Ông bày ra vẻ mặt nghiêm túc trời sinh ngồi ở vị trí chủ vị, liếc mắt quan sát hết nữ tử này đến nữ tử khác, mày nhăn lại: Không có đồ đệ của ông!

Từ Đình Chi nhìn về phía thím Vĩnh Phúc: "Thím, nữ tử vẽ tranh rất đẹp mà thím nói ở đâu?"

"Chính là nàng đó!" Thím Vĩnh Phúc chỉ tay về hướng Ôn Ngọc.

Ánh mắt của Từ Đình Chi nhìn về phía Ôn Ngọc, gương mặt nghiêm túc kia lại nghiêm túc hơn ba phần: "Nàng ta?"

Đùa cái gì vậy!

"Đúng vậy!" Thím Vĩnh Phúc gật đầu.

Ôn Gia Phú: "Ngọc nhi, mau đến bái bái kiến sư phụ đi!"

Huyện thừa đại nhân cười nói: "Ôn cô nương thấy Từ đại sư tự mình tìm tới nên vui mừng đến ngẩn ngơ rồi."

Tiểu Chu thị vội vàng lôi kéo con gái út đang ngây người như phỗng : "Ngọc nhi, còn không đi bái kiến Từ đại sư đi."

Ôn Ngọc phục hồi tinh thần trở lại, đáy lòng dâng lên một chút hân hoan nhảy nhót, nàng ta vội chạy đến trước mặt Từ đại sư, vén áo thi lễ: "Ngọc Nhi gặp mặt sư phụ."

Vẻ mặt của Từ Đình Chi vô cùng nghiêm túc, mày nhíu chặt: "Khoan đã!"

Cơ thể Ôn Ngọc cứng đờ.

Gương mặt Từ đại sư lộ ra mười hai phần nghiêm túc: "Không đảm đương nổi!"

Ôn Ngọc thi lễ được một nửa, uốn gối nửa ngồi xổm ở nơi đó, nghe được lời này thì gương mặt lập tức trắng bệch!

Cơ thể của nàng ta run run.

Mọi người đều không rõ nguyên do.

Không đảm đương nổi là có ý gì?

Từ Đình Chi đứng lên, đi đến bên người thím Vĩnh Phúc: "Cô nương vẽ tranh đẹp nhất Ôn gia thôn mà thím nói chính là nàng ta?"

"Đúng vậy!" Thím Vĩnh Phúc gật đầu.

"Không phải nàng ta!" Gương mặt Từ Đình Chi lộ ra hai mươi phần nghiêm túc.

Quách phu tử há hốc mồm: Không phải nàng ta?!

Lời này có ý tứ gì?

Huyện thừa đại nhân cũng ngây ngẩn cả người: Không phải nàng ta?

Gương mặt Ôn Gia Phú cứng đờ: Từ đại sư nói cái gì? Không phải Ngọc nhi?

Mọi người đều im lặng.

Nhìn Từ đại sư.

Ôn Ngọc nắm chặt chiếc khăn trong tay, sắc mặt trắng bệch, thân thể lại run run, mồ hôi lạnh ứa ra: Xong rồi!

"Không phải Ngọc nhi thì có thể là ai?" Thím Vĩnh Phúc hỏi ra nghi hoặc trong lòng mọi người.

"Tôi không biết tên nàng ấy, dù sao đồ đệ của tôi không phải nàng ta, Ôn gia thôn này không còn cô nương nào khác vẽ tranh đẹp sao?"

"Không có! Trong thôn chúng tôi ngoài hai con gái của Ôn Gia Phú ra, cô nương khác đừng nói là vẽ tranh, ngay cả bút cũng không biết cầm ấy chứ? Ngọc nhi là cô nương vẽ tranh đẹp nhất thôn chúng tôi rồi, thậm chí là toàn bộ trấn này! Ông không tin thì hỏi những người khác đi."

Người trong thôn vội vàng phụ họa: "Đúng vậy, toàn bộ thôn cũng chỉ có Ngọc nhi biết vẽ tranh."

Bọn họ đều là chân đất, sinh con gái trồng rau bắt sâu, giặt quần áo nấu cơm thì biết, vẽ tranh sao, đừng nói giỡn!

"Không phải nàng ta! Có phải là thím không biết không?"

"Sao có thể là tôi không biết! Hôm nay nhà bọn họ mời cả thôn đến ăn tiệc. Chính là bởi vì Ngọc nhi vẽ tranh đẹp được Hứa đại sư gì đó nhìn trúng, muốn nhận Ngọc nhi làm đồ đệ! Ông không tin thì hỏi các cô nương khác một chút đi, xem bọn họ có biết vẽ tranh không? Tất cả cô nương trong toàn thôn đều ở chỗ này."

Đến nỗi ba tỷ muội Ôn Noãn, thím Vĩnh Phúc trực tiếp bỏ qua, gia đình sa cơ thất thế nhất trong thôn, một người mỗi ngày ốm đau năm trên giường, hai người khác chơi bùn thì nhiều, bút lông chỉ sợ con chưa từng được cầm, chuyện cao lớn như vẽ tranh như vậy, sao các nàng có thể biết!

"Không phải là Hứa đại sư gì đó, là Từ đại sư!" Trong thôn có người sửa đúng lời nói của thím Vĩnh Phúc.

Mọi người đều mơ hồ.

Không phải nói Ôn Ngọc đã bái Từ đại sư làm sư phụ, đặc biệt chúc mừng một chút sao?

Nhưng mà hiện tại Từ đại sư tới, vì sao ông ấy lại giống như không quen biết Ôn Ngọc, mà là đang tìm một cô nương biết vẽ tranh khác?

Tất cả cô nương trong thôn đều ở đây? Từ Đình Chi nhìn xung quanh một vòng, mày nhíu chặt, gương mặt nghiêm túc một trăm phần!

Không có!

Nơi này không có đồ đệ nhỏ của ông.

Chẳng lẽ đồ đệ của ông không ở Ôn gia thôn?

Vậy phiền toái rồi!

Toàn bộ huyện Ninh Viễn lớn như vậy.

Từ Đình Chi lộ vẻ mặt mất mát: "Xin lỗi, quấy rầy! Tôi tìm lầm địa chỉ."

Từ Đình Chi nói xong lậo tức xoay người rời đi.

Quách phu tử nóng nảy, cho rằng Từ Đình Chi không nhận ra Ôn Ngọc, vội vàng nhắc nhở nói: "Từ đại sư, tranh của Ôn Ngọc ở buổi bán đấu giá đã bán ra với giá cao 150 lượng. Từ đại sư, lão nhân gia ngài không phải tìm đồ đệ sao? Ôn Ngọc cô nương rất có thiên phú trong lĩnh vực hội họa! Không phải ngài muốn nhận nàng làm đồ đệ sao? Ôn Ngọc cô nương là một đứa bé rất có thiên phú."

Từ Đình Chi nghe được lời này, quay đầu lại nhìn thoáng qua Ôn Ngọc: "Nàng ta? Nàng ta không được."

Từ Đình Chi nói rồi quay đầu rời đi.

"Nàng ta không được", Ôn Ngọc nghe được ba chữ này, một cảm xúc không biết tên xông thẳng lên đầu óc, nàng ta không chút nghĩ ngợi nói: "Từ đại sư, ngài là bởi vì ngày đó tôi làm ngài nhường chỗ ngồi nên tức giận sao? Tôi có thể xin lỗi."

Từ Đình Chi đi được hai bước lại dừng bước chân, quay đầu lại nhìn nàng ta một cái: "Không phải, là cô vẽ không được."

Vẽ, chữ này chứa đầy kiêu ngạo của Ôn Ngọc, đây là thứ mà nàng ta tự nhận cao hơn người khác một bậc!

Đây là vốn liếng để sau này nàng ta bay lên cành cao!

Nhưng mà!

Từ đại sư ở trước mặt tất cả mọi người trong thôn nói nàng ta vẽ không được!

Điều này làm nàng ta biết giấu mặt đi đâu?

Hơn nữa, hôm nay là vì chúc mừng nàng ta trở thành đồ đệ của Từ đại sư, cho nên mới mời khách!

Mời tất cả mọi người trong thôn!

Còn mời huyện thừa, một số phú hộ trên trấn!

Không ngờ Từ đại sư thật sự đến đây, nhưng mà lại không phải tới nhận nàng ta làm đồ đệ, mà là tới nói nàng ta không được!

Nàng ta vẽ không được!

Nàng ta không làm nổi đồ đệ của ông ấy!

Chuyện mất mặt như vậy, loại nhục nhã này, từ trước đến nay, người luôn có lòng tự trọng rất cao lại hiếu thắng như nàng ta làm sao có thể chịu được!

Nhưng Ôn Ngọc cũng không phải là người nào cũng dám nổi giận, nói lời hung ác. Nàng ta đè nén cơn giận trong lòng, hỏi: "Từ đại sư, tranh vẽ của tôi bán đấu giá được 150 lượng, ngoài tác phẩm của ngài ra, không có ai cao hơn tôi, tôi cả gan hỏi một câu, tôi vẽ không được chỗ nào?"

Tất cả mọi người trong thôn đều gật gật đầu.

Một bức tranh giá 150 lượng đó! Một bức tranh chẳng khác nào một căn nhà lớn!

Bức tranh như vậy còn không được, không được chỗ nào?

Quách phu tử và huyện thừa đại nhân cũng nhìn về phía Từ đại sư.

Một bức có thể bán với giá 150 lượng, tuyệt đối không thể nói là không được!

Mặc dù không thể so với tác phẩm của các họa sư nổi tiếng, nhưng cũng tuyệt đối không kém!

Hơn nữa Ôn Ngọc mới mười hai tuổi!

Mười hai tuổi đã có thể vẽ ra bức tranh giá trị 150 lượng, không được chỗ nào?

Từ Đình Chi lại lần nữa dừng bước chân, quay đầu lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play