Trong huyện Ninh Viễn có một truyền thuyết, các thế hệ trước đều biết truyền thuyết này.
Sau đó bởi vì trăm năm qua không có ai ở huyện Ninh Viễn muốn trồng tiểu mạch, nên truyền thuyết này cũng dần dần không ai nhắc lại, người trẻ tuổi cũng không biết, nhưng một số người già vẫn nghe được truyền thuyết này khi còn thơ bé.
Rất lâu trước kia, phương bắc bùng nổ dịch bệnh, có một hộ nông dân ở phương bắc chạy nạn đến huyện Ninh Viễn và ở lại nơi này, quê nhà của ông ấy là trồng tiểu mạch.
Ông ấy nói tiểu mạch chịu được rét, chắc là có thể trồng một vụ tiểu mạch trong thời tiết mùa đông của huyện Ninh Viễn, vậy nên ông ấy dùng một mẫu đất hoang trồng tiểu mạch trong mùa đông.
Kết quả là toàn bộ mùa đông và mua xuân năm đó đều không có mưa, lúa mì vụ đông không trồng được, tất cả đều bị chết khô!
Sau nạn hạn hán chính là lũ lụt, một năm đó toàn bộ huyện Ninh Viễn đều không có thu hoạch, mọi người đều nói là hộ nông dân chạy nạn đến đây làm hại!
Mùa đông là lúc ruộng đất nghỉ ngơi lấy lại sức, cả nhà bọn họ làm trái với lẽ thường, vi phạm quy định mà tổ tông lưu lại, quấy rầy giấc ngủ của thổ địa công công, cho nên thần linh muốn trừng phạt bá tánh huyện Ninh Viễn, một năm đó liên tục xảy ra thiên tai!
Sau đó vẫn là huyện lệnh của huyện Ninh Viễn ban chết cho người nọ, mang theo vạn dân tế trời, năm sau mới mưa thuận gió hoà.
Cho nên bá tánh huyện Ninh Viễn đều có thể trồng bất kỳ loại nào trong ngũ cốc, nhưng mọi người chưa bao giờ trồng tiểu mạch.
Đương nhiên Ôn Gia Thụy đã từng nghe kể về truyền thuyết này, đó là truyền thuyết của triều đại cũ, nhưng mà ông vẫn luôn không tin.
"Tứ thúc công, đó chỉ là một truyền thuyết mà thôi, không phải sự thật. Người nọ vừa lúc xui xẻo gặp gỡ năm đó huyện Ninh Viễn gặp thiên tai mà thôi."
Sau khi biết chuyện này, ông Ôn vội vàng chạy đến ngoài bờ, tức muốn hộc máu nói: "Bậy bạ, cho dù đó là truyền thuyết, là người kia xui xẻo vừa lúc gặp phải thiên tai, nhưng loại chuyện này thà tin là có chứ không thể không tin! Thổ địa là thần thánh không thể xâm phạm! Cày bừa vụ xuân, gieo trồng vụ hè, thu hoạch vụ thu, đông nghỉ ngơi, đây là quy luật mấy trăm ngàn năm qua! Thằng nhóc thối này, con muốn chết hả? Sao lại đi làm chuyện phá quy củ này!"
Vừa rồi nghe được chuyện này, Chu thị cũng lập tức chạy theo ông Ôn lại đây, đương nhiên bà ta không phải đến để khuyên nhủ, mà nói đến để bỏ đá xuống giếng!
Hai ngày trước Ôn Ngọc thành trò cười của toàn thôn, bà ta vẫn còn chưa quên chuyện Vương thị bỏ đá xuống giếng đâu!
Chu thị ở bên cạnh móc mỉa nói: "Lão tứ, cho dù ngươi muốn chết thì cũng đừng hại chết toàn bộ bá tánh của huyện Ninh Viễn chứ! Ngươi gánh vác được trạch nhiệm này không? Nhà các ngươi có một ôn thần cũng thôi đi, sẽ không phải là bởi vì trong lòng oán hận nên muốn toàn bộ thôn dân và toàn bộ người trong huyện bị các người liên lụy đấy chứ!"
"Còn có mấy người giúp hắn làm ruộng kia, đến lúc đó có xảy ra thiên tai nhân họa gì đó, các ngươi muốn gánh vác chung với hắn sao?" Chu thị chỉ mấy người làm công theo ngày mà Ôn Gia Thụy thuê.
Mấy người làm công theo ngày nghe vậy, sắc mắt khẽ thay đổi, hiển nhiên là đều sợ hãi.
Bọn họ không nghe kể về truyền thuyết này!
Nhưng có một số chuyện thà rằng tin là có chứ không thể không tin.
"Ôn huynh, chúng ta vẫn nên mang đám tiểu mạch này trở về đi! Đừng trồng! Loại việc xúc phạm thần linh như vậy, thà rằng tin là có chứ không thể không tin!"
"Đúng vậy, Gia Thụy huynh, chúng ta đừng trồng nữa!"
"Gia Thụy, thật sự xin lỗi, ruộng này tôi không trồng nữa, huynh thanh toán tiền công mấy ngày nay cho tôi đi, trả cho tôi đi!"
"Tôi cũng không dám trồng..."...
Có một số thôn dân nghe vậy, trong lòng đều hoảng sợ, đắc tội thổ địa công công, gây ra thiên tai nhân họa thì chính là sẽ chết người đó!
Tất cả những người ở xung quanh cũng sôi nổi kêu lên:
"Gia Thụy, thà rằng tin là có chứ không thể không tin, huynh đệ bọn tôi đều cầu xin huynh, tuyệt đối không được trồng! Hậu quả này huynh gánh vác không nổi, toàn thôn chúng ta cũng không gánh nổi, toàn bộ bá tánh trong huyện cũng đều không gánh vác nổi!"
"Gia Thụy, đừng trồng! Huynh đừng hại chúng tôi!"
"Nếu huynh còn dám trồng, tôi sẽ thả gà ra ăn hết sạch lúa mạch mà huynh trồng!"...
Ôn Gia Thụy nhíu mày, mấy chuyện giả dối hư ảo như vậy mà các hương thân phụ lão đều thà tin là có!
Vậy phải làm sao bây giờ?
Thật sự không trồng sao?
Ôn Noãn vừa lúc cùng Đại Hôi và Tiểu Hắc đi đưa chút nước trà và bánh cho những người làm công ngoài ruộng.
Nàng từ xa đã nghe thấy mọi người la hét, nàng nhăn mày: Muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do!
Nàng biết người cổ đại mê tín, nàng vô cùng tin tưởng việc này nếu như làm không tốt, mùa đông năm nay nếu như tuyết rơi nhiều, hoặc là năm sau mưa nhiều, những người cổ đại vô tri này đều sẽ đổ tội cho nhà bọn họ!
Chẳng lẽ thật sự không trồng sao?
Đương nhiên không, trong từ điển cuộc sống của nàng không có từ thỏa hiệp mà chỉ có dũng cảm đối mặt với khó khăn!
Nàng tin rằng mọi vấn đề đều có biện pháp giải quyết.
Ôn Noãn không tiến lên, nàng đang nghĩ cách.
Tiểu Hắc thấy Ôn Noãn đứng yên trên đồng ruộng, nó cho rằng mục đích đã đến nên từ trên trời bay xuống.
Thấy Tiểu Hắc, Ôn Noãn đột nhiên nghĩ tới một cách.
Nếu như bọn họ mê tín, vậy thì nàng liền gậy ông đập lưng ông!
Ôn Noãn vẫy tay với Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc lập tức đáp xuống lòng bàn tay của nàng.
Ôn Noãn nhỏ giọng nói vài câu với Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc nghe xong hơi nghiêng đầu, suy nghĩ một chút, giống như hiểu được ý tứ của nàng mới gật gật đầu, đưa nồi đồng ngậm trong miệng cho Ôn Noãn.
Sau khi Ôn Noãn nhận lấy, nó bay vút lên trời, lượn vòng trên bầu trời một lúc rồi bay về phía núi lớn.
Ôn Noãn lúc này mới nhấc chân đi đến chỗ Ôn Gia Thuỵ.
Đại Hôi treo hộp đồ ăn trên cổ chậm rãi đi theo sau Ôn Noãn.
Đôi mắt sói loé sáng khi nghe Ôn Noãn nói, nó giống như đang suy tư gì đó.
Mọi người còn đang kêu la làm Ôn Gia Thuỵ không cần tiếp tục trồng, mấy người làm công cũng thúc giục Ôn Gia Thuỵ kết toán tiền công, bọn họ không dám trồng tiếp.
Nếu như không biết thì thôi, nếu đã biết thì sao lại còn dám tiếp tục!
Bọn họ thậm chí nghĩ sau khi về đến nhà lấy chút vàng mã đi bái lạy thổ địa công công, cầu thổ địa công công đừng trách, ngàn vạn đừng trách.
Trong lòng Ôn Gia Thuỵ cũng đang nghĩ biện pháp, nếu như chính mình muốn trồng không phải không được, nhưng người trong thôn nhất định sẽ thật sự thả gà ra ăn hết tiểu mạch trong đất!
Ông tin loại lúa mạch này có thể sống sót qua mùa đông.
Ôn Gia Thuỵ nói: "Tôi đã thấy qua ghi chép về việc trồng lúa này ở trong sách, nó thật sự có thể trồng qua mùa đông. Truyền thuyết kia chỉ là trùng hợp, người nọ vừa lúc gặp phải thiên tai thôi. Nhưng tôi nhất định phải làm! Nếu như ông trời thật sự trách tội, một mình tôi sẽ gánh chịu tất cả!"
Ông Ôn bị chọc tức chết: "Câm miệng! Ngươi gánh vác cái rắm!"
Chu thị cười nhạo một tiếng: "Lão tứ, một mình cậu gánh chịu sao? Cậu lấy cái gì để gánh chịu? Cậu có núi vàng núi bạc hay vẫn là có quặng? Ta còn tưởng rằng cậu tốt xấu cũng là người đọc sách thánh hiền, hẳn là biết hiếu đạo như thế nào! Đại nghĩa như thế nào! Cậu làm vậy thì đặt cha mẹ ở chỗ nào? Đặt toàn bộ hương thân ở chỗ nào? Toàn bộ bá tánh trong huyện ở chỗ nào? Câuj đây là đẩy tất cả chúng ta tiến vào địa ngục vạn kiếp bất phục!"
"Đúng vậy, nếu như ông trời trách tội thì toàn bộ người trong huyện đều sẽ gặp phải xui rủi, huynh đền nổi sao?"
"Huynh đền nổi ư? Huynh lấy cái gì để đền?"
"Huynh lấy cái gì tới đền, huynh nói đi!"
Thôn dân từng bước từng bước ép hỏi ông.
Bị mọi người bức bách, sắc mặt của Ôn Gia Thuỵ lạnh lùng nói: "Đất này đã trồng, nên đắc tội cũng đã đắc tội, nếu thật sự có thiên tai, tôi sẽ lấy cái chết tạ tội! Tôi lấy mạng của mình tới đền! Truyền thuyết kia không phải nói là sau khi huyện lệnh ban chết cho người kia thì thiên tai liền biến mất sao? Nếu như thật sự có thiên tai, tôi sẽ lập tức lấy chết chuộc tội, sẽ không tai hoạ cho mọi người, được chưa!"
Đúng lúc này, Ôn Noãn đi tới, nàng cất cao giọng nói: "Không sai, lúa mì vụ đông là do cháu nói muốn trồng, nếu như thật sự bởi vì trồng lúa mạch mà thiên tai liên tục thì cháu cũng lấy cái chết tạ tội! Dùng mạng của mình tới đền!"
Ôn Gia Thuỵ thấy Noãn nhi đi tới, sắc mặt thay đổi, một mình ông lấy chết tạ tội là đủ rồi! Noãn nhi lấy chết tạ cái gì tội chứ!
Ôn Gia Thuỵ có thể đánh cược mạng sống của mình, nhưng tính mạng của con gái thì tuyệt đối không thể được!
Những người trong thôn đều bị sốc trước lời nói lấy chết tạ tội của hai người, nhất thời không ai nói cái gì.
Người ta có chết đều phải trồng!
Ông Ôn suýt chút nữa hộc máu: "Đền cái đầu ngươi! Không được trồng! Hiện tại chỉ vừa mới trồng, không có quan hệ, nhanh dừng tay, không được tiếp tục trồng!"
Tức chết ông ta! Lão tứ là kẻ điên! Lấy chết tạ tội! Mạng của hắn là mạng của hắn sao!
Mạng của hắn là ông đây cho hắn!
Thế mà lại dám lấy mạng sống của chính mình ra đùa giỡn!
Thôn trưởng cũng nói với Ôn Gia Thuỵ: "Gia Thụy, chỉ vừa bắt đầu trồng, không có quan hệ, hiện tại cậu nhanh thu hồi lúa trong đất là được. Sao phải dùng cái chết tạ tội nghiêm trọng như vậy!"
Ôn Noãn biết những người này là vì muốn tốt cho họ, nhưng loại lúa này thật sự có thể trồng! Nàng sẽ không bởi vì một truyền thuyết giả dối mà nhượng bộ.
Nàng kiên quyết lắc đầu: "Thôn trưởng bá bá, không phải bản thân chúng cháu muốn trồng, là Bồ Tát bảo chúng cháu trồng! Cho nên chúng cháu nhất định phải trồng!"
Thôn trưởng nghe xong lời này có hơi kinh ngạc: "Bồ Tát bảo cháu trồng? Đây là có chuyện gì?"
Chu thị nghe được lời này cười nhạo một tiếng, chua ngoa nói: "Bồ Tát bảo ngươi trồng ư? Bồ Tát bảo ngươi trồng như thế nào? Nói nghe một chút! Ta cho ngươi biết, đừng tùy tiện đem Bồ Tát ra nói giỡn, sẽ gặp báo ứng!"
Ôn Noãn nhàn nhạt liếc nhìn bà ta một cái: "Báo ứng chỉ biết dừng ở trên những người âm hiểm tiểu nhân mà thôi."
Ôn Noãn dứt lời, vừa lúc trên đỉnh đầu trời xanh có một đám chim di trú bay qua, sau đó xả một đống phân chim xuống đầu Chu thị.
Chu thị cảm thấy có thứ gì đó rơi xuống đầu mình, bà ta đưa tay lau, nhìn thì phát hiện đó là phân chim, dạ dày một trận quay cuồng.
Ôn Noãn không khỏi cười lớn: "Ha ha, xem ra báo ứng tới! Hơn nữa là báo ngay lập tức!"
Có người không nhịn được cười: Chu thị cũng quá xui xẻo!
Chu thị tức giận đến mức suýt phun ra một ngụm máu và cặn bã trong dạ dày, không thèm tranh cãi với Ôn Noãn, bà ta nhanh chóng xoay người về nhà gội đầu.
Quá ghê tởm!
Thôn trưởng không để ý đến những chuyện vặt vãnh như vậy, thôn của bọn họ ở gần núi, mỗi cuối thu, rất nhiều chim di trú từ phương bắc sẽ bay về núi trú đông ở đây.
Có đôi khi thôn dân đang thu hoạch ở ngoài ruộng thường xuyên sẽ trúng "Giải nhất".
Chuyện này cũng không hiếm lạ, chỉ là trùng hợp mà thôi.
Thật ra ông ấy cũng cảm thấy người trồng lúa trong truyền thuyết kia chỉ là xui xẻo gặp phải thiên tai, toàn bộ chỉ là trùng hợp mà thôi.
"Noãn nhi, tại sao cháu nói loại lúa này là Bồ Tát bảo cháu trồng?"
Mọi người đều nhìn về phía Ôn Noãn, chờ nàng giải thích.
"Lần trước cháu mơ một giấc mơ, trong mơ có một vị Quan âm nương nương xinh đẹp mặc áo dài trắng, trên đầu phát sáng nói với cháu sau khi thu hoạch vụ thu hãy trồng một vụ lúa, tạo phúc cho hương thân, như vậy thân thể của cháu sẽ tốt, về sau sẽ khỏe mạnh.
Cháu nói nhà cháu bởi vì cháu bị bệnh, đồng ruộng không có, phải trồng như thế nào? Bồ tát liền dạy cháu bán ốc nước ngọt xào kiếm bạc. Ngày hôm sau, cháu liền nói việc này với cha, sau đó nhà chúng cháu thật sự dựa vào việc bán ốc nước ngọt xào kiếm được bạc mua đất. Lúa mì vụ đông cũng là Bồ Tát dạy chúng cháu làm, cháu đã đồng ý, cho nên chúng cháu nhất định phải trồng nó!"
Thôn trưởng cũng kinh ngạc: "Thì ra bán ốc nước ngọt xào là Bồ Tát dạy cho cháu?"
"Đương nhiên, nếu không thì cả nhà chúng cháu sao có thể nghĩ ra cách bán ốc nước ngọt xào được!"
"Ai biết ngươi có phải cố ý bịa chuyện lừa gạt chúng ta không?" Thím Vĩnh Phúc không khỏi nghi ngờ nói.
Ôn Noãn đã sớm đoán được sẽ có nghi vấn như vậy, nàng bình tĩnh nói: "Thân thể của cháu hiện tại tốt lên đều là nhờ Bồ Tát phù hộ! Nếu không thím nói xem tại sao cháu lại có thể đột nhiên tốt lên như bây giờ?"
Thím Vĩnh Phúc: "..."
Vợ Nhị Lại Tử: "Nha đầu này uống thuốc nhiều năm như vậy, tốt lên thì có cái gì kỳ quái? Dù sao thì cũng không thể trồng loại lúa này, ai mà biết giấc mơ của nha đầu này có phải sự thật hay không? Nếu trồng, lỡ như thật sự có thiên tai, cả nhà ngươi cho dù chết hết đền tội thì cũng đã quá muộn!"