Ở cổng thôn, có một chiếc xe ngựa chạy vào thôn nhà họ Ôn.
Từ Đình Chi vén tấm mành của xe ngựa lên để nhìn phong cảnh nông thôn ở hai bên, quả nhiên là non xanh nước biếc, khó trách có thể nuôi ra một nha đầu có năng lực như vậy làm đồ đệ của ông!
Trên đường vào thôn vừa lúc có một người phụ nữ vội vàng đi qua, người phụ nữ kia vừa đi vừa quay đầu lại để đánh giá cỗ xe ngựa này.
Từ Đình Chi ra lệnh dừng xe ngựa, ông ấy đi xuống xe ngựa đuổi theo vài bước đi đến bên cạnh người phụ nữ.
"Thím này, xin hỏi nơi này có phải Ôn gia thôn không?"
Người phụ nữ này chính là thím Vĩnh Phúc.
Thím Vĩnh Phúc vốn không muốn trả lời Từ Đình Chi, nhưng nghĩ đến lần trước người cưỡi ngựa kia đã thưởng cho ôn thần một lượng bạc, bà ta lập tức thay đổi chủ ý, bà ta cười nói: "Đúng vậy, nơi này chính là Ôn gia thôn, vị lão gia này muốn tìm ai? Tôi chính là người của Ôn gia thôn, tôi biết hết người ở Ôn gia thôn! Hoàn cảnh của mỗi người như thế nào tôi cũng biết, nếu muốn tôi có thể dẫn đường cho."
"Ôn gia thôn của các người có phải có một nữ tử vẽ tranh rất đẹp?"
Tối hôm qua Từ Đình Chi đã cẩn thận nghiên cứu bức tranh kia, mỗi chi tiết nhỏ cũng không bỏ qua, bao gồm cả phần viết tay, có thể khẳng định bức tranh này được vẽ bởi nữ tử, vả lại phong cách còn tràn đầy sức sống, có một số chỗ còn xử lý nghịch ngợm, bừa bãi, có thể thấy được người vẽ tranh này không lớn tuổi, tâm tư chưa định.
"Ai ui, lão gia, ông làm sao biết vậy? Tôi còn đang chuẩn bị đến nhà đó ăn tiệc đây! Đi, tôi dẫn ông đi qua đó tìm nàng!"
Từ Đình Chi không ngờ vừa hỏi đã tìm được, nhưng nghĩ kĩ thì ông cũng hiểu được.
Bức tranh của đồ đệ ông đã vẽ đẹp như vậy, tài hoa hơn người, nhất định rất nổi tiếng ở quê, mà người cùng thôn sao có thể không biết được?
Ông cười nói cảm ơn: "Cảm ơn thím."
Thím Vĩnh Phúc có chút há hốc mồm, chỉ cảm ơn chứ không có phần thưởng sao?
Thím Vĩnh Phúc ho khan: "Lần trước có một vị đại gia hỏi đường tôi, còn thưởng cho tôi một lượng bạc đó."
Từ Đình Chi: "..."
Ông lặng lẽ lấy ra một lượng bạc đưa cho bà ta.
Thím Vĩnh Phúc nhận được bạc càng thêm nhiệt tình: "Tôi nói cho ông biết! Mấy đứa nhỏ ở nhà đó đều là Văn Khúc tinh chuyển thế, trưởng tử của nhà đó thì đi học ở thư viện Lộc Sơn, nghe nói quan lớn của nước Nạp Lan đều từ thư viện kia mà ra! Trưởng nữ thì chơi đàn rất giỏi, còn trúng cử Thiên Thu yến của Thái Hậu, nghe nói có thể được gặp Hoàng Thượng cùng Thái Hậu nương nương! Thứ nữ thì vẽ cứ như thật vậy, giá trị của một bức tranh đáng giá ngàn vàng, tôi cũng nghe nói chuẩn bị bái một nhân vật lớn làm thầy! Sau này sẽ càng giỏi!"
Từ Đình Chi nghe xong lời nay cũng có chút lo lắng, đồ đệ của ông đã bái người khác làm sư, vậy ông phải làm sao bây giờ?"
"Phu nhân, phiền bà nhanh chóng đưa tôi đi gặp nàng!" Từ Đình Chi lại lấy ra một lượng bạc.
"Ai u... Được, được, được!" Lại có thêm một lượng bạc, thím Vĩnh Phúc thích thú đến cười toe toét: "Phía trước là đến rồi, lão gia, ông là ai vậy? Tìm Ngọc nhi có chuyện gì sao?"
Hơn một lượng bạc, thím Vĩnh Phúc càng thêm nhiệt tình, lòng nhiều chuyện của bà ta cũng hừng hực như lửa đốt.
-
Nhà cũ của nhà họ Ôn vô cùng náo nhiệt!
Mười cái bàn đều ngồi đủ người.
Ông Ôn cùng Ôn Gia Phú được mọi người vây quanh ca ngợi, khiến cho vui vẻ mà uống nhiều hơn hai chén, mặt cũng đều đỏ.
Thầy Quách vốn không quá hài lòng với cuộc hôn nhân của con gái mình, nhưng mấy đứa con của Ôn Gia Phú đều thật sự có tiền đồ, một đứa thế mà có thể tranh cử được Thiên Thu yến, một đứa thì có thể nhận được sự khen ngợi từ Từ đại sư, về phần học tập của Ôn Lượng cũng không tệ, nói không chừng sau này thật sự có thể làm được chuyện lớn!
Giờ phút này, ông ta rất hài lòng!
Cả nhà Huyện Thừa đại nhân cũng được Ôn Gia Phú mời đến, trước khi ra ngoài hắn ta còn dặn dò phu nhân của mình, sau này đối xử với cả nhà của Ôn Gia Phú khách sáo một chút.
Quặng ngọc kia sở dĩ ông ta tìm tới Ôn Gia Phú để dùng danh nghĩa của Ôn Gia Phú mua, cũng là có ý xây dựng mối quan hệ thân thiết.
Sau này nếu Ôn Uyển có thể bay lên cành cây thì Ôn Lượng cũng sẽ không hề thua kém!
Hiện tại ngay cả Ôn Ngọc cũng được Từ đại sư nhìn trúng, nên ông ta càng thấy suy nghĩ của mình là đúng.
Bức tranh của Từ đại sư ngay cả Hoàng Thượng cũng khen ngợi.
Nhà của Từ đại sư là một gia tộc lớn ở trong kinh thành, người nhà họ Từ có rất nhiều đệ tử làm quan trong triều, mỗi một người đều có chức lớn hơn cái chức quan huyện nho nhỏ này của hắn ta.
Cũng không phải là người mà biểu ca làm ở Vĩnh Nhạc thự trong kinh thành của hắn ta có thể so sánh được.
Đó là dòng dõi mà những người như bọn họ không thể trèo cao đến!
Có thể trở thành đồ đệ của Từ đại sư là đã chạm được vòng bên ngoài của sự cao quý nhất ở Nạp Lan quốc.
Mà Ôn Uyển nếu có thể được Hoàng Thượng hay Hoàng Tử hoặc Vương gia nhìn trúng, thì nàng ta đã thật sự bước vào nơi cao quý đó.
Huyện Thừa cảm thấy hắn ta đầu tư lên người Ôn Gia Phú rất đúng.
Phía nữ quyến.
Cô nương trong thôn đều cố gắng đến gần Ôn Uyển và Ôn Ngọc.
Ôn Uyển ngồi ở một chỗ rụt rè mỉm cười lễ phép với các nàng, đôi lúc sẽ nói một hai câu.
Còn Ôn Ngọc thì đang cùng thiên kim của Huyện Thừa, nữ nhi của thầy Quách, và cháu gái Tống Cẩm Tú của bà cô nói chuyện.
Họ đều xem thường sự nịnh bợ lấy lòng của những cô gái thôn quê ấy.
Có người hỏi một câu: "Mấy tỷ muội Ôn Nhu, Ôn Noãn sao lại không đến?"
Con gái của bà cô là Tống Ngọc Đình vừa nghe xong lời này cũng nhếch miệng, phần thịt béo dồn lại trên mặt, giọng điệu xem thường, nói: "Các nàng đều dốt đặc cán mai(2), chỉ biết qua lại với bùn đất, còn không biết xấu hổ mà đến sao?
Làm sao dám đến? Không sợ mất mặt sao? Đây là yến tiệc gì chứ?"
Yến tiệc này chính là để chúc mừng Ngọc nhi bái được Từ đại sư!
Mấy cô nương trong thôn phút chốc cũng không dám nói tiếp vì các nàng cũng dốt đặc cán mai.
Ôn Ngọc chỉ cười không nói gì.
Ở bên kia, mấy bà tử trong thôn cũng đang vây quanh Chu thị:
"Mẹ Gia Phú, trong thôn của chúng ta thì chỉ có Gia Phú nhà bà là có tiền đồ nhất! Ngày thường nhà bình thường nào mà có thể mời hết tất cả mọi người trong thôn chứ? Mẹ Gia Phú, bà đã dạy dỗ tụi nhỏ như thế nào vậy? Quá lợi hại rồi!"
"Bà sai rồi, là Gia Phú có tiền đồ, còn mấy đứa nhỏ của hắn chính là rất có tiền đồ! Một cái có khả năng hơn một cái, tẩu tử, sau này Lượng nhi có trở thành quan thì cũng đừng quên dìu dắt mấy cụ già này nha!"
"Uyển Nhi cũng rất giỏi, mười tám đời tổ tông của chúng tôi cũng không có cơ hội nhìn thấy Thái Hậu hay Hoàng Thượng, thế mà Uyển nhi có thể nhìn thấy! Đây chính là phần mộ tổ tiên của Ôn gia đã bốc khói nhẹ!"
"Ngọc nhi cũng rất tài giỏi, Từ đại sư đã nhận nàng làm đồ đệ, chẳng phải Gia Phú nói chỉ có bức tranh của Từ đại sư mới được Hoàng Thượng treo trong ngự thư phòng để thưởng thức sao! Một bức tranh có giá trị đến vạn kim! Sau này bà chỉ cần ngồi hưởng phúc là được! Về sau cũng đừng quên tỷ muội chúng tôi đó nha!"
Những lời khen ngợi của thôn dân như không cần tiền mà nói ra một đống.
Hôm nay Chu thị mặc một một bộ lễ phục mới có hoa văn là vạn thọ, một bộ cẩm phục không phải nói có bao nhiêu quý phái!
Chu thị nghe lời khen ngợi của từng người, nhìn thấy sự ghen tị của họ đối với mình, càng khỏi phải bàn bà ta vui vẻ đến thế nào, còn cười đến không khép dược miệng.
Bà ta liếc mắt nhìn Vương thị ngồi thẳng lưng bên cạnh bị người ta bỏ lơ: "Đại tỷ, tỷ nói xem có phải Ngọc nhi của tôi rất lợi hại đúng không, tỷ có biết bức tranh đó bán được bao nhiêu lượng bạc không?"
Vương thị là được ông Ôn van xin hết lời còn nhỏ giọng mềm mại mời đến.
Nửa đường ông ấy còn kéo theo lão thôn trưởng cùng đến.
Lão thôn trưởng là đường huynh của ông Ôn.
Vương thị cũng không thể làm mất mặt của ông Ôn ở trước mặt lão thôn trưởng được, nên mới đến đây một mình.
Còn mấy người Ôn Noãn thì không đến đây.
Vương thị liếc mắt xem thường Chu thị: "Không phải là 150 lượng sao!"
Bức tranh của Noãn nhi bán đấu giá được 3. 200 lượng.
Bức tranh của Ngọc nhi thì sao?
A- còn không bằng tiền hoa hồng của Noãn nhi cho người ta, thật kém xa!
Nghĩ đến đây lưng của bà ấy càng thẳng, nhìn Chu thị ra vẻ ở trong này chỉ cười như không cười.
Xem như bà ấy đang xem con khỉ làm trò là được!
Vương thị nhận ra cảm giác này cũng không tệ.
Đương nhiên Vương thị sẽ không nói chuyện Noãn nhi ra, chỉ vì tranh giành lòng hư vinh nhất thời.
Một là bởi vì phòng ở hiện tại của bọn họ không chắc chắn, lo lắng bị trộm nhớ thương, thứ hai là bà mê tín.
Cổ ngữ có câu tuệ cực tất thương, đa trí gần yêu, thiên đố anh tài!
Trong huyện từng có một thần đồng năm tuổi là có thể làm thơ nhưng sau một lần sốt cao liền mất, mọi người đều nói là thiên đố anh tài, cho nên đứa bé kia bị ông trời mang đi sớm.
Bà không muốn Noãn nhi bị bất cứ tổn thương gì.
Chu thị bị nghẹn một chút.
Còn không phải là 150 lượng? Nói nhẹ nhàng cứ như một văn nửa văn vậy!
Chu thị thấy bộ dáng khinh thường như xem ngu ngốc của Vương thị, thầm mắng bà ấy một tiếng là giỏi giả bộ.
Nhưng mà điều này cũng chứng minh trong lòng Vương thị đố kỵ, cho nên Chu thị càng thêm đắc ý.
Bà ta không biết Vương thị là thật sự xem bà ta như vai hề.
"Xem ra đại tỷ đã phát tài lớn nên 150 lượng cũng không bỏ ở trong mắt."
"A, giả vờ giỏi ghê! Còn không phải là có một khối ngọc thạch sao? Cho rằng người khác không biết chắc? Tẩu tử, tẩu còn có một cái quặng ngọc nữa đó!" Lần này Ôn Bảo Trân trở về, mang lễ cũng dày hơn vài phần, không có nguyên nhân gì khác, Ôn Gia Phú nói chuyện ngọc quặng cho nhà bọn họ, hợp tác với nhà bọn họ để mua.
Lần này nhà mẹ đẻ giúp ích, làm cho địa vị của bà ta ở Tống gia nước lên thì thuyền lên, người Tống gia đối với bà ta có ai mà không cung cung kính kính?
Bởi vậy bà ta không ngại giúp Chu thị châm chọc Vương thị:
"Có nhà có một đồ quỷ chết sớm, tai tinh, ba ngày hai bữa liền tìm đại phu, không nghe khuyên bảo lại còn chiều chuộng như châu báu bảo bối, liền tính trong nhà có một khối ngọc thạch thì cũng chẳng đủ tiền để tiêu! Nói không chừng ngày đó cũng tiêu hết! Lại không phải có một tòa núi ngọc!"
Âm dương quái khí nói xong lời này, bà ta lại thân thiết ôm lấy cánh tay Chu thị: "Tẩu tử, lần này may mà được Gia Phú tiến cử, chúng ta hợp tác mua một cái quặng ngọc, về sau mỗi ngày chờ thu bạc đi!"
"Đều là huyện thừa đại nhân để mắt, phải cảm ơn huyện thừa đại nhân và phu nhân mới đúng. Nhưng mà cũng phải cảm ơn người nhặt được nguyên thạch nhưng lại không có bạc mua quặng ngọc kia. Nếu không thì sao chúng ta có thể mua được một cái quặng ngọc có giá trị cao hơn cả núi vàng núi bạc, mấy đời cũng ăn không hết chứ?"
Ôn Bảo Trân đắc ý nhìn Vương thị, lớn tiếng nói: "Đúng vậy!"
Vương thị mặt đen, phi một tiếng: "Năm đó của hồi môn của tôi đúng thật là cho chó ăn rồi mà!"
Tối hôm qua nói đến chuyện số đất hoang còn thừa bị người khác mua, tứ lang hỏi Noãn nhi vì sao lại muốn mua núi đá phía sau, Noãn nhi nói con bé hoài nghi đó là quặng ngọc, đáng tiếc giá quặng ngọc là ba vạn lượng nên không đủ bạc mua.
Hiện tại hiển nhiên là quặng ngọc đã bị đại phòng mua được, cố ý nói ra để chọc bà ấy tức giận đậy mà!
Nhưng nhà bà ấy không có bạc mua là sự thật, để bọn họ chiếm lợi.
Chu thị thấy Vương thị đen mặt, bà ta cười: Cho tiện nhân bà tức chết!
Cho rằng bán một công thức món ăn, nhặt một tảng đá ngọc thì ghê gớm, si tâm vọng tưởng muốn mua cả quặng ngọc!
Có nhiều bạc như vậy sao?