"Ông còn không biết loại người như tôi gả vào nhà nào cũng khắc chết tướng công sao, ai còn dám nữa! Lão bản, cửa tiệm của ông lớn như vậy mà ngay cả tổ yến cũng không có sao? Nghe nói tổ yếu có thể dưỡng nhan đó, ông không nghĩ cách mua một chút sao?"

Ôn Noãn nghe xong lời này, nàng cũng liếc mắt nhìn qua một cái, đây là người đàn bà góa chồng? Nhưng mà nhìn tư thế đi đường và khí sắc của người này thì có vẻ là đã có thai! Hẳn là đã được ba tháng, nhưng vẫn chưa lộ thai rõ.

"Tổ yến thì không có, nhưng vi cá lại có một chút, loại vi cá này rất bổ với phụ nữ, tôi chắc chắn ăn xong sắc mặt của cô cũng sẽ hồng hào, cô có muốn không?"

"Thật không? Có thật sự là tốt như ông nói chứ? Bán thế nào để tôi xem, ông đừng có mà lừa tôi!"

"Bạc thì dễ nói, tôi không có để ở trong cửa tiệm, cô theo tôi đến kho hàng xem đi!"

"Thứ quỷ ma, không để trong cửa hàng thì ông làm sao bán?"

"Ha ha, thứ này không bán cho người khác, chỉ bán cho cô." Hai người đi vào trong phòng.

Tiểu nhị của cửa tiệm đã nhìn mãi thành quen, còn xem như không thấy.

Lúc này Ôn Gia Thụy đã chất hết mọi thứ lên xe bò, ông ấy đứng bên ngoài cửa gọi Ôn Noãn: "Noãn nhi, xong rồi, chúng ta đi thôi!"

"Dạ." Ôn Noãn đi ra khỏi cửa tiệm, ngồi lên xe bò.

Cũng không để người phụ nữ kia trong lòng.

-

Hai người trở lại thôn nhà họ Ôn thì trời cũng đã chập tối.

Ôn Gia Thụy dừng xe bò ở bên ngoài sân, vừa lúc nhìn thấy Ôn Gia Phú dắt theo một ông già đang cõng một cái hộp gỗ từ trên núi đi xuống.

Ôn Gia Phú thấy bọn họ cũng đi đến, vui vẻ nói: "Tứ đệ, mới đi thị trấn về sao? Tứ đệ, đệ thật lợi hại! Nhặt được một khối ngọc thạch rồi cứ thế im lặng mà làm giàu, cũng không cho ai biết! Đại ca đang cần bạc dùng gấp, tứ đệ có thể cho huynh mượn chút bạc không?"

Dùng bạc của họ để mua quặng ngọc mà bọn họ đã phát hiện, chờ cho sau này bọn họ biết được, thì có lẽ cũng sẽ tức chết!

Ha ha.

Ôn Gia Thụy thản nhiên nói: "Đại ca thật biết nói đùa, nhà của đệ còn chưa xây! Làm gì có bạc để cho huynh mượn, đệ còn đang muốn đến hỏi mượn chút bạc của đại ca để làm vật dụng trong nhà đây."

Ôn Gia Phú nhìn thái độ này của ông cũng không có tức giận, chỉ cười ha ha nói: "Ha ha, đệ không cho mượn thì đừng hối hận nha, đây chính là cơ hội để làm giàu đó! Vốn còn đang muốn chia cho đệ một chút, hiện tại thì thôi quên đi! Ha ha, đại ca vẫn cảm ơn đệ! Không nói nữa, đại ca bây giờ còn muốn đi mượn bạc của bà cô đây!"

Ông ta sẽ lập tức có một quặng ngọc, sẽ phát tài, nên hiện tại không có chuyện gì có thể ảnh hưởng tâm tình tốt của ông ta.

Huyện Thừa đại nhân đã đồng ý với ông ta, chỉ cần ông ta có thể bỏ ra một vạn hai thì ông ta có thể mua được quặng ngọc, còn hai vạn hai còn lại thì Huyện Thừa đại nhân sẽ bỏ ra, hơn nữa còn sẽ mua quặng ngọc thạch đó dưới danh nghĩa Ôn Gia Phú của ông ta!

Sau đó ông ta lấy ba phần, Huyện Thừa đại nhân lấy bảy phần.

Một quặng ngọc lớn như vậy, cho dù bản thân ông ta chỉ được chia có ba phần, thì cũng đã có được hơn mười vạn lượng!

Nhưng mà, hiện tại ông ta không có một vạn hai, cho nên ông ta dự định trong đêm nay sẽ đến phủ thành tìm bà cô mượn bạc hoặc cũng có thể nói bọn họ cùng hợp tác, ba phần này có thể chia một nửa cho nhà của bà cô.

Hơn mười vạn lượng chia đôi ra cũng có thể kiếm được mấy vạn, đây là số bạc mà tửu lâu của ông ta mở cả đời cũng không kiếm được!

Ôn Gia Phú nghĩ đến đây lại vung roi ngựa, hận không thể lập tức đến ngay phủ thành lấy được bạc, mua được quặng ngọc kia.

Ôn Noãn nhìn bùn đất trên người của cả hai, nàng có chút suy tư.

Về nhà, Ôn Gia Thụy bê mười cái lu bự cùng hạt giống của Ôn Noãn mua dỡ từ trên xe bò xuống, sau đó vội vàng chạy đến nhà trưởng thôn để trả xe bò.

Ôn Noãn thấy một đống gạch trong sân hỏi: "Đại cữu và nhị cữu đi rồi ạ?"

"Đã đi lâu rồi, hai cha con sao về muộn vậy?" Ngô thị rót một chén nước cho Ôn Noãn.

"Cha và con đi đến trạm giao dịch buôn bán để mua chút đất vườn, mẹ, đây là công văn mua bán, mẹ bỏ vào trong tủ khóa kỹ lại." Ôn Noãn lấy ra một chồng khế ước công văn đưa cho Ngô thị, khẽ nói.

"Tất cả?" Ngô thị nhận lấy kinh ngạc nói.

Sau khi được gả về đây thì Ôn Gia Thụy đã dạy bà ấy biết đọc chữ, mà khi tụi nhỏ đi học thì bà cũng đi học theo, cho nên bà biết đọc chữ, khi lật công văn mua bán ra xem, tay của Ngô thị run lên.

"Mẹ, mẹ xem đi!" Ngô thị kích động cầm công văn trong tay đưa cho Vương thị.

Vương thị bình tĩnh nhận lấy, bà ấy biết là một mảnh ruộng thường có diện tích nhỏ, một hai mẫu ruộng thì sẽ có một hai tờ giấy khế đất, có bao nhiêu mẫu ruộng thì có từng đấy tờ khế đất.

Nhà họ đông con nên cũng vừa lúc mua mấy mẫu đất.

Nhưng mà, khi Vương thị nhận lấy vừa liếc xem đã không còn bình tĩnh nổi!

Đêm đó, cả nhà đều không ngủ được vì đống công văn này.

Ôn Hậu cuối cùng cũng tin lời Ôn Noãn nói là mình biết rất nhiều cách kiếm tiền, căn bản không cần suy nghĩ!

Ôn Noãn cũng không ngủ được, thế nhưng không phải vì nàng hưng phấn không ngủ được, mà nàng còn có việc phải làm, nàng ở trong phòng dùng mây tía để cải tiến hạt giống.

Hạt giống được cải tiến đầu tiên là hạt thóc, cải tiến một trăm cân lúa nước cũng không dễ dàng, nàng dùng mây tía ôn dưỡng một lần, cảm thấy không thay đổi gì.

Một lần không được thì hai lần, Ôn Noãn quyết định chờ mây tía hồi phục sẽ tiếp tục cải tiến.

Sau đó, nàng lấy giấy và bút ra bắt đầu vẽ tranh.

-

Ngày hôm sau, từ sáng sớm Ôn Noãn đã dùng mây tía cải tiến hạt giống một chút, lần này hạt lúa rõ ràng đã cứng cáp hơn một chút, đợi tới buổi tối lại cải tiến một lần nữa thì chắc là có thể thử trồng trong mùa đông.

Ăn xong bữa sáng, Ôn Gia Thụy đã đi đến nhà ông Vương ở thôn bên cạnh mua bò, ông dự tính sau khi mua bò xong sẽ thuận tiện đi lên trấn mua xe bò, sau đó thuê một ít người làm công nhật đến xới đất giùm, hơn hai mươi mẫu đất phải xới nhanh một chút, trồng lúa mì mà chỉ dựa vào vài người trong gia đình ông thì không thể nhanh được.

Sau khi Ôn Gia Thụy rời đi, Vương thị cùng Ngô thị cũng dẫn Ôn Nhu, Ôn Hinh cùng Ôn Nhiên đi khai hoang, nhà đã sắp xây mà năm mẫu đất hoang kia của nhà họ vẫn chưa mở ra hết.

Ôn Noãn muốn ở lại nhà để vẽ cho nên không đi cùng.

Nàng còn có rất nhiều kế hoạch, thật sự rất bận.

Mà tam huynh đệ Ôn Thuần sẽ phải đọc sách trong một canh giờ vào mỗi buổi sáng, sau đó mới có thể đi đến ruộng giúp đỡ.

Vào lúc giữa trưa, Ôn Gia Tường đến mời cả nhà Ôn Noãn quay về nhà cũ ăn cơm!

Lần này Ôn Gia Phú mời người dân toàn thôn đến nhà cũ ăn cơm.

Nghe nói bởi vì Ôn Ngọc đã bái được một vị tiên sinh giỏi làm sư phụ, Ôn Lượng thì đã thi đậu vào thư viện Lộc Sơn, Ôn Gia Phú đã làm được một chuyện mua bán lớn nên cả nhà bọn họ đều rất vui mừng, vì vậy mới cố ý mời tất cả người dân ở thôn đến cùng nhau chúc mừng một chút.

Vương thị mới từ đất hoang trở về, vừa nghe đã trực tiếp từ chối: "Không đi!"

Đi để nghe Chu thị khoe khoang sao?

Với sức lực đó thì bà ấy thà giữ để dùng khai hoang, bắt đầu xây nhà trước khi mùa đông đến để Chu thị phải kêu mình là tổ tông còn hơn!

Ôn Gia Tường còn muốn khuyên: "Đại nương, lần này cả thôn đều đi, trong sân cũng đặt mười cái bàn, đủ chỗ ngồi, cha nói nhất định phải mời đại nương cùng tứ đệ và tụi nhỏ qua đó!"

Ý tứ là lần này sẽ không để bọn họ ngồi một góc nữa.

Người trong thôn đều đi, chỉ có cả nhà đại nương không đi sẽ bị người trong thôn nói cả nhà bọn họ ghen tị với nhà đại ca, nói bọn họ không giữ thể diện cho lão đại, chút tình huynh đệ cũng không có, tóm lại người trong thôn sẽ nói ra nói vào những lời khó nghe, ông ta không biết rõ, nhưng chỉ biết sẽ không tốt đối với thanh danh cả nhà tứ đệ.

"Không đi, Tam Lang, con về nói với ông ấy là ta không thích ăn cơm của Chu thị!"

Vẻ mặt Ôn Gia Tường khó xử, nhưng ông ấy biết tuy đại nương ngoài miệng nói lời khó nghe nhưng trong lòng luôn rất lương thiện.

Ôn Noãn thấy vậy cũng tiện thể nói: "Tam bá, tam bá trở về cứ nói cháu bị cảm lạnh, không thoải mái, nên nhà của cháu sẽ không qua đó được, tránh đem xui xẻo đến cho mọi người. Hơn nữa, cha và mẹ của cháu vẫn còn chưa về."

Bởi vì Vương thị đã lớn tuổi nên Ngô thị mới bảo bà ấy sớm về nhà nghỉ ngơi một chút.

Ôn Gia Tường nghe xong thì quan sát Ôn Noãn với vẻ mặt lo lắng: "Noãn nhi, thân thể cháu không thoải mái sao? Có cần đại phu không? Tam bá dẫn cháu đi lên trấn trên để đại phu khám nhé?"

Nhà tứ đệ còn chưa tốt được bao nhiêu ngày, Noãn nhi đã tái phát lại bệnh cũ rồi sao?

"Tam bá, cháu không sao, đây chỉ là cái cớ thôi ạ, mọi người vừa nghe thân thể cháu không khỏe thì chắc chắn sẽ không trông mong cả nhà của cháu qua đó! Bá nói xem có đúng không ạ?"

Ôn Gia Tường nhìn Ôn Noãn với vẻ mặt không biết nói gì, ông ấy chỉ xoa xoa đầu của nàng: "Không được lấy thân thể của mình ra đùa giỡn, cháu biết chưa?"

"Phi phi phi..." Vương thị liên tiếp phun vài tiếng: "Tiểu hài tử không hiểu chuyện, nói chuyện không biết cẩn thận, xin Bồ Tát chớ trách! Thân thể khỏe mạnh, tính mệnh có thể sống dài đến trăm tuổi!"

Ôn Noãn nhìn thấy bọn họ căng thẳng như vậy, vẻ mặt cũng đành chịu: "... Cháu đã biết, lần sau sẽ không dám nữa."

Vương thị: "Cháu không được nói lung tung, biết chưa!"

Ôn Noãn le lưỡi gật đầu.

"Lão Tam, con trở về đi! Cả nhà chúng ta không đi đâu."

Thấy cả nhà đại nương không đi, Ôn Gia Tường cũng không khuyên nữa, ông ấy trở về.

Ông Ôn thấy Ôn Gia Tường không mời Vương thị đến được, trong lòng thở dài một hơi.

Huyện Thừa đại nhân cũng đến đây nên ông mới để cho lão Tam mời cả nhà họ đến, chính là muốn cho Quế Chi có thể diện, nhưng bà ấy luôn nổi nóng.

Chu thị cũng không nguyện ý bỏ qua cơ hội tốt để khoe khoang như vậy, con cháu của bà ta có tiền đồ, còn con cháu của Vương thị đều là phế vật, bà ta nhất định phải khoe khoang với Vương thị một chút.

Bà ta đẩy ông Ôn một cái: "Ông nó, hôm nay là ngày trọng đại của nhà họ Ôn chúng ta, là ngày làm rạng rỡ tổ tông, đại tỷ là chính thê vì sao lại không đến! Ai không biết còn tưởng nhà chúng ta không có cấp bậc lễ nghĩa, ảnh hưởng đến danh tiếng của Lượng nhi và mấy đứa nhỏ, ông đi mời đại tỷ đến đây đi! Noãn nhi không đến cũng không sao nhưng đại tỷ không thể không đến! Huyện Thừa cùng cả nhà thầy Quách đều đã ở đây còn đang nhìn đó!"

Ông Ôn suy nghĩ một lúc, người nhà giàu rất chú trọng cấp bậc lễ nghĩa, cũng không thể ở trước mặt khách quý mà đánh mất cấp bậc lễ nghĩa được, quên đi, ông sẽ tự mình đi mời Quế Chi đến đây.

Ông Ôn cũng biết chỉ có bản thân ông mới có thể mời được Vương thị tới đây.

Ông quay về phòng cầm lấy một lọ thuốc dán trị phong thấp chỉ có bán ở phủ thành để đưa cho lão thê, đây là lão nhị đã trộm đưa đến đây để ông đưa cho Quế Chi.

Quế Chi có bệnh phong thấp, nguyên nhân là trước đây lúc ở cữ không được nghỉ ngơi tốt.

Vì trước kia mẫu thân của ông không thích bà ấy, nên không chăm sóc cho bà ấy khi bà ấy ở cữ, hại bà ấy mắc bệnh phong thấp, mỗi khi đến ngày mưa đều phát bệnh đau đến mức không thể ngủ.

Chỉ có thuốc dán phong thấp của Hoài Nhơn đường ở phủ thành mới có thể khiến cho cơn đau giảm bớt một chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play