Mười lăm phút trôi qua, Phan Thế Xương mang theo Ôn Noãn cùng Ôn Gia Thụy đi tới một gian cửa hàng trong huyện.

"Cửa hàng trong huyện hay cạnh tranh nhau, rất ít có người bán, còn cho thuê thì tương đối thường thấy hơn. Chỉ có phố này thường xuyên có cửa hàng bán ra, gian cửa hàng này có giá ba trăm lượng."

Ôn Noãn liếc mắt đánh giá cửa hàng một cái, không lớn, chỉ khoảng năm mươi mét vuông, không có hậu viện, nửa cũ nửa mới, vẫn còn có thể sử dụng.

Ôn Gia Thụy nhìn cửa hàng rất vừa lòng: "Giá cả này không khác gì giá cả ở trên trấn trên."

"Ta nói này, con phố này không hề thịnh vượng! Toàn bộ việc làm ăn của những cửa hàng trên phố này đều không phát triển! Cửa hàng này được rao bán đã một tháng cũng không có người mua, mọi người đều biết phố này không phát triển. Ta thấy các ngươi đừng nên mua! Nếu không thì rất nhanh lại tìm ta để bán nó."

Ôn Noãn nói muốn đến xem, hắn mới dẫn hai cha con bọn hắn đến xem.

Trong lòng Ôn Noãn lại nhìn thấy cửa hàng bên cạnh kia vô cùng lớn, cửa hàng có hai tầng, hai gian cửa hàng vừa lúc ở cạnh nhau.

"Phan thế bá, gian cửa hàng bên cạnh kia cũng bán sao?"

"Đúng vậy, cửa hàng kia là tửu lầu, đã rao bán hai tháng đều không bán được. Chủ tiệm chào giá 1. 500 lượng. Đừng nghĩ rằng như thế là rẻ, tửu lầu này mới xây dựng được ba năm, đã thay đổi bốn năm người chủ rồi, không có một người chủ nào có thể làm lâu dài. Tửu lâu kia ban đầu có giá bốn nghìn lượng, giá cả hiện tại là 1. 500 lượng, cháu nói có phải lỗ lớn hay không?"

"Chúng ta đi xem đi!" Ôn Noãn nghe xong càng muốn đi xem.

"Được." Vốn dĩ Phan Thế Xương không cho rằng bọn họ có 1. 500 lượng để mua tửu lầu lớn như vậy, loại tửu lâu này đều chỉ có đại phú thương trong thành mới có thể cân nhắc.

Chỉ là trong thành đã có vài phú thương đã mua qua, đều không kinh doanh được.

Nhưng dẫn bọn hắn đi xem thì không có vấn đề gì.

Bởi vì ở bên cạnh nên đi vài bước là đến, Phan Thế Xương lấy ra chìa khóa mở cửa, để cho bọn họ đi vào.

Bên trong tửu lầu được phủ kín, vừa thấy là biết đã để đó không dùng rất lâu rồi. Nhưng tất cả trang hoàng đều rất mới.

Phan Thế Xương mang theo hai người tham quan một chút, tửu lầu này là mang một tòa nhà có hai hậu viện, vô cùng lớn, một tầng phía dưới của cửa hàng rộng khoảng một ngàn mét vuông, hai tầng trên dưới có khoảng hai ngàn mét vuông, đấy là còn chưa tính hai mặt sân phía sau.

Tửu lầu này còn to hơn tửu lầu của đại phòng!

Có thể là bởi vì nó nằm ở con phố không tính phồn vinh của huyện thành, tới cửa hàng của phố này mua đồ đều là bá tánh bình thường, đồ ăn của tửu lâu này chắc là cũng không có gì đặc sắc, cho nên việc làm ăn của tửu lầu không phát triển,

Chào giá 1. 500 lượng, giá cả này ở huyện thành thì đúng thật là rất thấp, dù sao thì nơi này chính là huyện thành, không phải một ít trấn nhỏ có thể so sánh được. Ngày thường trứng gà còn bán hai văn một quả, đến chợ phiên thì trứng gà ít nhất cũng phải bán ba văn hai quả.

Ôn Noãn: "Tửu lầu này rất có lời."

"Tửu lầu này nhìn thấy có lời, nhưng mà phong thuỷ cửa hàng này không tốt, không Phát Tài! Tất cả các cửa hàng trong phố này phong thuỷ đều không tốt, không Phát Tài! Cho nên phố này có nhiều cửa hàng bán nhất, đã từng xuất hiện tình huống trong một tháng mà có mười lăm gian cửa hàng được rao bán. Ta đề nghị các ngươi không nên mua cửa hàng ở con phố này. Chờ đường phố khác có cửa hàng bán thì ta lại báo cho các ngươi." Phan Thế Xương nói hết những chuyện mà hắn biết.

Trong thành có rất nhiều gia đình phú quý, cửa hàng làm ăn rất tốt, người bình thường nếu không phải có nhu cầu gấp cần dùng tiền thì đều sẽ không bán.

Phan Thế Xương thấy Ôn Noãn cảm thấy có hứng thú, hắn mới dẫn bọn hắn đi vào nhìn xem, vốn dĩ không hề tin Ôn Noãn có bạc để mua.

Một 1. 500 lượng bạc đấy!

Gia đình nhà nông cả đời cũng không kiếm được từng ấy bạc!

"Không sao đâu, Phan thế bá, tửu lầu này cùng gian cửa hàng bên cạnh kia chúng cháu đều mua!" Ôn Noãn móc ra hai tấm ngân phiếu hai ngàn lượng.

Vừa lúc hậu viện của tửu lầu này hợp với gian cửa hàng bên cạnh kia, đến lúc đó cũng tiện đả thông.

Ôn Noãn tính toán gian nhỏ bên cạnh kia dùng để mở một cửa hàng điểm tâm.

Phan Thế Xương kinh ngạc, mồm há to tới nỗi có thể nhét một quả trứng vào!

——

Hôm nay tên chủ sở hữu trên công văn mua bán toàn bộ đều là tên Ôn Noãn, đây là do Ôn Gia Thụy kiên trì bảo vậy.

Sau khi công văn mua bán đã xong xuôi, cả người Phan Thế Xương đều ngơ ngẩn, vừa rồi khi thu ngân phiếu, ông ấy còn nghi ngờ hai tấm ngân phiếu kia là giả!

Thậm chí ông ấy còn nghi ngờ chính mình nằm mơ, mạnh mẽ cấu đùi mình một cái!

Ôn Noãn cất gọn công văn, nói với Phan Thế Xương: "Phan thế bá, chỉ cần phố này có cửa hàng bán ra, thì hãy cho cháu biết."

Nếu có thể, Ôn Noãn muốn mua hết cửa hàng ở con phố này!

Phan Thế Xương: "..."

Còn mua nữa sao? Điên rồi à!

――

Đồng ruộng cùng cửa hàng đều đã xong, những chuyện như đến quan phủ đăng ký sang tên đều giao cho Phan Thế Xương xử lý là được, đến lúc đó ông ấy sẽ cầm khế ước công văn của quan phủ đến cho bọn hắn.

Hai người cáo từ với Phan Thế Xương

Cả người Phan Thế Xương vẫn mơ màng như cũ!

Ông ấy suy nghĩ Ôn Gia Thụy có phải đào được mỏ vàng rồi hay không?

Khi Ôn Noãn bước ra cửa đã nói: "Cha, chúng ta đi mua một chiếc xe ngựa đi!"

Ôn Gia Thụy cũng bị sức mua của nữ nhi mình dọa rồi!

Hôm nay kiếm bạc, hơn hai ngàn lượng đều đã tiêu hết!

Xe ngựa cũng cần phải ít nhất 5-60 lượng mới có thể đặt mua, xe này còn phải chọn ngựa trưởng thành, ngựa tốt thành niên sức lực tốt cũng cần phải bảy tám chục lượng một con, những con như danh câu, thiên lý mã, có giá một trăm lượng đến mấy trăm lượng đều có!

Dù sao xe ngựa chính là phương tiện dành cho người phú quý.

"Nếu không trước tiên mua chiếc xe bò đi, trâu có thể khai hoang, đúng lúc nhà lão Vương ở thôn bên cạnh có một con trâu nhỏ đã nuôi nửa năm!"

Khuê nữ tiêu bạc như vậy, ông lo lắng phòng ở còn chưa xây xong thì đã hết bạc mất rồi.

"Vậy mua xe bò trước đã, lần sau lại mua xe ngựa, xe ngựa khá nhanh, về sau để mấy người đại ca dùng."

"Được!" Giọng nói không tình nguyện. Trước kia ông đây đi học cũng phải ngồi xe bò đấy!

Nhưng mà bạc là do khuê nữ kiếm được, nàng muốn mua cái gì thì mua cái đó, những cửa hàng và đồng ruộng này về sau đều cho nàng làm của hồi môn.

"Cha, chúng ta đi dạo tiệm tạp hóa cùng những cửa hàng khác đi, con muốn mua chút đồ trở về."

"Được."

"..."

Phan Thế Xương chết lặng!

Có bạc thì tùy hứng!

Thật lâu sau, Phan Thế Xương mới hồi phục được tinh thần lại và tin sự thật này, sau đó mừng rỡ phấn chấn nhanh chóng chạy tới nha môn làm khế đất cho bọn họ.

Một năm không khai trương, khi khai trương thì ăn một năm! Phan Thế Xương không nhịn được than thở.

Hôm nay chỉ trong vòng một ngày ông ấy đã kiếm được hai mươi lượng, còn nhiều hơn cả số lượng ông ấy kiếm được trong quá khứ!

Chỉ là ông ấy không biết việc này của ông ấy khiến những người môi giới khác đố kỵ, có người nói một vài lời nói bậy trước mặt chủ nhân, nói Phan Thế Xương cố ý để giá thấp để bán được những đồng ruộng cùng cửa hàng đó, hại chủ nhân không kiếm được bạc. Vốn dĩ ít nhất có thể để cho chủ nhân kiếm được thêm hơn 1. 000 lượng nữa mới phải, thế là sau đó chủ nhân kia liền cho Phan Thế Xương nghỉ việc!

Sau đó, Ôn Noãn không dự tính sẽ về nhà, Ôn Gia Thụy cũng không tức giận mà dẫn nàng đi đến cửa hàng mua hạt giống.

Hiện tại đã có đất, có ruộng, Ôn Noãn dự định thử sử dụng mây tía để sửa đổi hạt giống lương thực, xem có thể trồng ra được lương thực vào mùa đông không.

Hai người đi đến một cửa hàng lớn nhất trong thành.

Cửa hàng rất lớn, mọi thứ đều được sắp xếp ngăn nắp theo từng loại.

Hai người đi vào.

Ôn Noãn hỏi: "Lão bản, có bán giống lúa mới không? Tốt nhất là hạt giống lúa nếp".

Nàng đã từng xem tin tức về khoa học công nghệ nông nghiệp ở trên trang mạng có nói về nghiên cứu lúa nước qua mùa đông, nàng nhớ rõ trên đó có ghi lúa nếp là loại có thể chịu đựng được rét.

Cho nên Ôn Noãn dự tính dùng mây tía để biến đổi lúa nếp thử một lần, để xem mây tía có thể mạnh đến mức để lúa nước sống qua được mùa đông không!

Tuy sản lượng lúa nếp so với sản lượng lúa nước bình thường thấp hơn một chút, nhưng gạo nếp có lợi cho sức khỏe đó!

Ông chủ của cửa hàng liếc nhìn hai cha con Ôn Gia Thụy như nhìn thấy quái vật: "Huynh đệ, hiện tại chỉ mới vào vụ mùa, còn cách thời gian gieo trồng vụ xuân rất xa! Hạt giống lúa vẫn chưa được chọn nên không có! Hạt lúa mới thu hoạch thì vẫn có."

Ôn Gia Thụy đối với chuyện này cũng không biết làm sao, vì phải tới sau tết nguyên đán thì mọi người mới đi mua hạt giống lúa.

Ôn Noãn nghe xong cũng thuận tiện hỏi: "Vậy tôi mua một trăm cân thóc mới. Chúng tôi là ở vùng núi, hiếm khi đến thị trấn một chuyến, nghe nói gạo trong thành rất ngon nên muốn đến mua thử một lần. Vậy ông chủ có bán hạt lúa mì không?"

Thì ra là thế, ông còn tưởng hai người này tính trồng lúa nước mùa đông nữa chứ!

Loại chyện ngốc này trước kia không phải là chưa ai thử qua, nhưng đều thất bại.

Cách làm ruộng được ông cha ta lưu truyền từ mấy trăm năm, chẳng lẽ còn sẽ sai!

"Không có mới, chỉ có một ít loại cũ. Huyện chúng ta không trồng lúa mì cho nên phải vận chuyển từ các huyện phía Bắc đến, hai người cũng biết hiện tại vừa mới thu hoạch xong, tôi đã cho người đi thu lương thực ở các huyện phía Bắc nhưng vẫn chưa trở về, cho nên chắc cũng mười ngày nửa tháng mới có."

Mười ngày nửa tháng là quá muộn, hạt giống cũ cũng không sao, dù sao nàng cũng sẽ dùng mây tía thay đổi rồi trồng.

"Cũ cũng không sao, cho tôi hai trăm cân đi!"

Cuối cùng Ôn Noãn mua hết ngũ cốc của thời đại này: Thóc, hạt kê vàng), gạo kê, hạt lúa mì, đậu nành đều mua hết! Thậm chí còn mua hạt cao lương, đậu phộng, vừng, và các loại hạt giống khác mỗi thứ đều mua một ít.

Ôn Gia Thụy nhìn Ôn Noãn cái gì cũng mua, nhịn không được nhỏ giọng hỏi: "Noãn nhi, có thể trồng được sao?"

Ôn Noãn: "Con cũng không biết nữa, dù sao mỗi loại đều thử một chút, cho dù có loại nào không ra cũng không sao, đúng không ạ?"

Ôn Gia Thụy hoàn toàn không còn cách nào khác!

Mua đi! Dù sao đất trong nhà cũng nhiều!

Sau khi mua hạt giống, Ôn Gia Thụy chất từng túi hạt lên xe bò, ông ấy cũng không cho Ôn Noãn phụ giúp.

Ôn Noãn còn đi xem một ít chén dĩa cùng bộ đồ ăn ở cửa tiệm hàng nhập khẩu, nàng phải biết được trình độ đồ sứ của triều đại này thế nào, thì mới có thể giúp cả nhà ông ngoại từng bước làm giàu được.

Ôn Noãn nhìn thoáng qua đồ sứ với từng mức giá khác nhau, rồi nhớ đến bộ đồ ăn mà Nạp Lan Cẩn Niên đã tặng cho gia đình họ, cũng đã hiểu rõ trong lòng.

Sau khi xem xong, nàng đặt cái chén trong tay xuống, vừa muốn đi ra ngoài thì lúc này một người phụ nữ trạc hai mươi tuổi, làn da rất trắng dáng vẻ thanh tú đi đến.

Người phụ nữ trẻ tuổi đi vào cửa tiệm, vẫy cái khăn tay thơm ngát nói với lão bản của tiệm: "Ông chủ, ở đây có bán tổ yến không?"

"Tổ yến, là cái loại quý giá chỉ có người giàu mới ăn đó hả, cửa tiệm chúng tôi không có? Sao vậy? Con dâu của Dương Tử hay là cô tái giá? Ăn mặc xinh đẹp như vậy, chậc chậc, chất vải này của quần áo tôi cũng chưa từng nhìn thấy ở tiệm vải Bình An đấy! Có phải cô đã vào được ngôi nhà giàu nào rồi không Thiếu phu nhân?" Lão bản của cửa tiệm ngửi mùi hương trên chiếc khăn tay lòng cũng ngứa ngáy, nhưng nếu quả phụ này đã tái giá đến nhà người khác, thì ông ta cũng không dám động chạm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play