"Thập Thất, không phải là huynh coi trọng tiểu nha đầu kia đó chứ?" Âu Dương Hoài An nghi ngờ nói.

Nạp Lan Cẩn Niên đứng lên, nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn ta một cái: "Huynh suy nghĩ nhiều rồi, nàng ấy mới bao nhiêu tuổi?"

Âu Dương hoài an nghĩ đến dáng vẻ tiểu nha đầu kia đúng thật rất khó làm người ta nghĩ đến vấn đề kia, rõ ràng đã mười một tuổi rồi mà còn chưa dậy thì.

"Vậy vì sao huynh lại đối xử khác thường với nàng ấy như thế?"

"Bổn vương đối xử khác thường với ai cũng cần phải có lý do sao? Bổn vương thấy nàng thuận mắt, không được sao?"

Âu Dương Hoài An: "..."

Nói như vậy, Nạp Lan Cẩn Niên là muốn bồi dưỡng nha đầu kia thành thân tín trung thành của mình sao?

Người mà Nạp Lan Cẩn Niên nhìn thấy thuận mắt không phải thành huynh đệ tốt của hắn thì chính là thành thân tín của hắn!

Hơn nữa mỗi thân tín của người này đều là người vang danh một phương.

Nha đầu kia tuổi còn nhỏ mà đã có y thuật như vậy cũng là có bản lĩnh, Âu Dương Hoài An lập tức cảm thấy bản thân đã hiểu đúng rồi.

"Ta phải về kinh mấy ngày, động tĩnh bên này giao cho huynh".

Nói về chính sự, Âu Dương hoài an nhớ tới một chuyện: "Mấy ngày hôm trước có một người là đại tướng thân tín của Hoài Nam xuất hiện ở huyện Ninh Viễn, sau khi người của chúng ta phát hiện đã theo dõi hắn ta. Nhưng mà sau đó lại bị mất dấu ở trấn trên, phương hướng của hắn ta là đến Phùng gia thôn hoặc Ôn gia thôn. Có khi nào Hoài Nam vương biết huynh ở trên núi hay không?"

Nạp Lan Cẩn Niên híp híp mắt: "Không có khả năng."

Hắn nói ra lời này rồi rời đi.

Trong xe ngựa.

"Thập Nhị." Nạp Lan Cẩn Niên trống rỗng gọi một tiếng.

Rất nhanh có một thân ảnh dừng ở vị trí điều khiển xe ngựa, người này đeo mặt nạ màu xám bạc nên không thấy rõ dung mạo: "Chủ tử."

"Đi điều tra người bên cạnh Hoài Nam vương tên là Uy Viễn tướng quân."

"Tuân lệnh." Một bóng người bay ra khỏi xe ngựa, nháy mắt biến mất ở trên đường lớn bên trong rừng rậm.

Nạp Lan Cẩn Niên lười biếng dựa vào vách xe ngựa, khóe mắt nhìn về phía ánh vàng trong một góc, mắt lạnh hơi trầm xuống.

Mẫu hậu sẽ không vô duyên vô cớ tứ hôn.

Hắn duỗi tay ra, một quyền đánh vào không khí, quyển trục màu vàng nằm ở trong tay hắn, hắn cứ thế ném ra ngoài cửa sổ xe.

Trên xe ngựa chỗ bột phấn màu vàng theo gió bay đi rồi hoà vào trong thiên nhiên.

Hắn thu tay lại, tầm mắt vừa lúc dừng ở trên cái hộp nhỏ được làm bằng trúc ở trên bàn nhỏ.

Băng lạnh trong mắt yên lặng mà dịu đi.

Hắn vươn tay, ngón tay sạch sẽ thon dài nhẹ nhàng mở cái hộp ra.

Chỉ thấy bên trong có từng khối điểm tâm hình đóa hoa được xếp ngay ngắn chỉnh tề.

Dưới đáy hộp có một tầng là trúc mới mẻ mới ngắt xuống, trên lá cây xanh biếc, lẳng lặng nở rộ nhiều đóa hoa trắng, như thơ như tranh.

Hắn cầm lấy một khối điểm tâm bỏ vào trong miệng, mùi thơm ngọt của hoa quế nháy mắt tràn đầy trong khoang miệng.

Cứ thế buồn bực tan đi, tâm tình khẽ tốt lên.

Một nơi khác, sau khi Ôn Noãn cùng Ôn Gia Thụy rời khỏi nha môn, lập tức đi tìm người môi giới, tìm được Phan Thế Xương.

Lần này có ruộng bán, hơn nữa là ruộng của Tiền tú tài ở Tiền gia thôn, tổng cộng hai mươi mẫu ruộng tốt thượng đẳng, năm mẫu ruộng cạn, ruộng tốt thượng đẳng năm lượng bạc một mẫu, ruộng cạn ba lượng một mẫu.

Hơn nữa những ruộng này không phải ở Tiền gia thôn, mà là ở Điền gia thôn, gần biên giới Phùng gia thôn, cách thôn bọn họ cũng không tính quá xa.

Phan Thế Xương: "Những ruộng tốt cùng ruộng cạn này là do quan phủ tịch thu, sáng nay mới mang ra bán. Quan phủ quy định giá chính là năm lượng, nhưng mà loại phiến ruộng tốt này những người môi giới chúng tôi đều phải bán được sáu đến bảy lượng bạc một mẫu. Tôi vẫn không nói ra ngoài, biết huynh muốn, cho nên định hỏi qua huynh muốn bao nhiêu, sau đó mới nói ra ngoài. Tin tức này nói ra ngoài, lập tức sẽ có người mua."

Bởi vì Phan Thế Xương có quen biết với Ôn Gia Thụy, hơn nữa cho rằng ông ấy muốn vài mẫu, đúng thật không định kiếm bạc từ ông ấy, vì vậy đã đưa ra giá thấp nhất nói cho ông ấy.

Đồng ruộng của nhà Tiền tú tài sao? Ôn Gia Thụy có chút do dự.

Ôn Noãn lôi kéo ông: "Cha, ruộng tốt cùng ruộng cạn đều mua. Khó có được."

Ôn Gia Thụy nghe xong cũng không bối rối nữa: "Được, vậy thì mua đi!"

Đã rẻ, lại là ở cùng một chỗ, đúng thật là khó có được.

Phan Thế Xương kinh ngạc, chẳng lẽ người làm chủ vẫn là tiểu nữ oa này?

"Mua bao nhiêu mẫu? Năm mẫu sao?"

Ôn Noãn: "Toàn bộ. Còn có đồng ruộng khác hay không, cháu muốn mua nhiều một chút, đất hoang cũng được."

Ruộng của nhà Tiền tú tài có khả năng về sau sẽ có chút phiền phức, nhưng mà có một số việc không thể bởi vì sợ phiền phức mà lại không đi làm, có phiền phức thì càng phải giải quyết.

Rất ít có nhà bán ra một mảnh lớn ruộng tốt như vậy, trừ khi có nhà nào là tham quan bị xét nhà, hoặc là địa chủ nào đó sinh ra đứa con phá nhà phá của, trong một đêm bán sạch tài sản, nếu không đa số đồng ruộng bán ra đều là rải rác, nhiều nhất chính là hai ba mẫu liền thành một khối.

Nếu đông mua một khối, tây mua một khối, thì quản lý sẽ không thuận tiện.

Quan trọng nhất chính là ruộng này vẫn là ở bên cạnh Phùng gia thôn, cách thôn bọn họ không tính là xa, đi đường nhỏ trên đồng ruộng ba mươi phút là đến, chính là khi vận chuyển lương thực trở về có chút phiền phức, phải đi đường lớn mất nửa canh giờ.

Hơn nữa đây chính là ruộng của nhà Tiền tú tài!

Quả thật là thiên thời, địa lợi, hết giận!

Cho dù xa cũng phải mua!

Ôn Gia Thụy gật gật đầu: "Phan đại ca, ruộng của Tiền tú tài này chúng tôi đều mua, gần với Ôn gia thôn chúng tôi còn có đồng ruộng khác không?"

Phan Thế Xương thật sự quá kinh ngạc rồi, Ôn Gia Thụy phát tài lớn sao? Ruộng hơn một trăm lượng mà nói mua là mua, mua xong còn muốn mua nữa.

Ra tay hào phóng như vậy thông thường chỉ có những đại địa chủ mới có!

Những thôn dân tích được chút bạc mà muốn mua đồng ruộng đều là mua một mẫu hai mẫu như vậy thôi.

"Có. Nhị Lại Tử thôn các huynh có bán một mẫu ruộng tốt nhưng mà muốn bảy lượng bạc một mẫu." Phan Thế Xương lấy ra một quyển đăng ký ùng một chồng bản đồ, ông ấy lấy ra bản đồ phân bố đồng ruộng trấn Thăng Bình.

Trong tay ông ấy có một bản đồ phân bố một dãy đồng ruộng lớn, trên bản đồ phân bố vẽ đồng ruộng cùng thuỷ lợi của các huyện các thị trấn.

Những đồng ruộng đang bán ra đều dùng chu sa chấm vào một cái điểm đỏ.

"Không sao đâu, tuy rằng chỉ có một mẫu, nhưng trước tiên cứ mua đi! Dù sao thì gần nhà." Tầm mắt Ôn Noãn không nhịn được dừng ở mấy chấm trên bản đồ.

"Phan thế bá, cháu có thể nhìn xem còn có những đồng ruộng nào đang bán ra không?" Ôn Noãn không nhịn được hỏi.

"Đương nhiên có thể, đều là cho khách nhìn xem vị trí cụ thể của mảnh ruộng muốn mua."

Ôn Noãn nghe xong lập tức không khách khí mở ra xem.

Bản đồ vẽ thật sự kỹ càng tỉ mỉ, các thôn đều dùng đường cong phẩm chất bất đồng tách ra, làm người vừa xem hiểu ngay.

Nhưng tính chuẩn xác chắc là không cao, chỉ ghi chú trạng thái đồng ruộng, mỗi thị trấn là một cái.

Ôn Gia Thụy cũng ghé sát vào xem.

"Phan thế bá, ruộng này cũng đang bán ra sao?" Ôn Noãn chỉ vào một điểm nhỏ khối bầu trời ở Phùng gia thôn.

"Đây là phùng địa chủ ở cạnh thôn các cháu đang bán ra năm mẫu ruộng hạ đẳng, bốn lượng bạc một mẫu. Nhưng ruộng này không tốt!"

"Năm mẫu ruộng hạ đẳng này có sản lượng sản xuất lương thực mỗi năm quá thấp, không có lãi, các cháu cũng đừng mua. Đến Phùng địa chủ còn phải từ bỏ là biết không phải ruộng tốt, tuy nói là ruộng hạ đẳng, nhưng sản lượng không khác gì đất hoang. Vì thế tốt nhất là đừng mua!"

Ôn Noãn không thèm để ý: "Không sao đâu, nếu không trồng được lương thực thì không trồng lương thực nữa là được."

Phan Thế Xương lắc lắc đầu, không trồng lương thực thì mua đất làm gì, như thế không phải lãng phí bạc sao?

Ôn Noãn lại chỉ một ngọn núi ở Phùng gia thôn: "Đỉnh núi này cũng là bán sao, bán thế nào?"

"Cái này tốt nhất không nên mua! Đây cũng là của nhà Phùng địa chủ, giá cả giống với đất hoang, một lượng bạc một mẫu, nhưng mà đỉnh núi này đã khai hoang được bốn năm, đã dưỡng bốn năm đều không trồng ra được cái gì, trồng cái gì cũng không sống, mua đất, khai hoang phải trả cho người ta tiền công, hạt giống cũng mất tiền, Phùng địa chủ cũng đã đầu tư hơn hai trăm lượng bạc, thế mà bốn năm một văn cũng không kiếm được trở về!

"Hơn nữa vùng núi này năm nay bắt đầu phải giao thuế má, hơn một trăm văn cho một mẫu đất, thuế má cũng đã mất vài lượng bạc, chi phí quá lớn, tốt nhất không nên mua! Cứ để đó hai ba năm không ai mua, lại thành đất hoang thôi, khi đó lại mua còn có thể được miễn thuế ba năm."

Năm đó Phùng địa chủ đi ra ngoài kinh doanh được mấy năm, kiếm lời rất nhiều vàng bạc châu báu trở về, đã mua rất nhiều đồng ruộng không quan tâm tốt xấu, cứ thế mà trở thành địa chủ. Mấy năm gần đây thả ra đồng ruộng không tốt, người mua đều hối hận. Hắn mới khuyên bọn họ như vậy.

Khóe miệng Ôn Noãn co rút, người này là đang thật sự bán ruộng sao?

Cái này cũng tốt nhất không nên mua, cái kia cũng tốt nhất không nên mua! Thúc ấy thành thật như vậy, chắc là cũng kiếm không được bao nhiêu bạc!

Nhưng mà loại nhân phẩm này thật ra khó có được.

Ôn Noãn đoán đúng rồi, Phan Thế Xương là người môi giới kiếm được ít nhất trong toàn bộ người môi giới, những người tìm tới ông đều là người quen, chỉ là không có mấy người quen thường xuyên có bạc mua ruộng!

Mà Phan Thế Xương cũng không nghĩ tới, chính là bởi vì hiện tại ông thành thật, có lòng tốt nhắc nhở, nên lúc ông ấy bị mất công việc người môi giới này lại được Ôn Noãn trợ giúp, từ đây viết lại cả đời.

Ôn Noãn lại nói: "Phan thế bá, cháu biết bá là có lòng tốt nhắc nhở, nhưng mà đỉnh núi này cùng những mảng ruộng hạ đẳng đó cháu đều có tính toán của riêng mình, cho nên chúng cháu đều sẽ mua."

Phan Thế Xương nhìn về phía Ôn Gia Thụy: "Lão đệ Gia Thụy, đều mua sao? Sẽ lỗ đấy! Tốt nhất đệ đừng để cho một oa nhi đưa ra chủ ý! Cái này không phải là chuyện hơn một trăm văn, mà đây là chuyện hơn một trăm lượng bạc! Cứ cho là không biết đệ dẫm phải vận cứt chó gì mà phát tài lớn, nhưng cũng không thể ném bạc vào sông như vậy! Cứ giữ lại khi nào có ruộng tốt thì ta lại nói cho đệ! Những mảng đất này tốt nhất không nên mua!"

Ôn Gia Thụy tin tưởng Ôn Noãn, hắn lắc đầu: "Phan ca, đệ biết huynh là có ý tốt, nhưng nữ nhi của đệ sẽ không sai, chúng tôi đều mua."

Noãn nhi nhất định là đã biết biện pháp đem đất hoang biến thành ruộng tốt ở trong mộng.

Phan Thế Xương: "..."

Phan Thế Xương không nhịn được duỗi tay sờ sờ trán Ôn Gia Thụy: "Hay là sốt đến choáng váng rồi? Ngày thường cũng không có ngớ ngẩn như vậy! Lão đệ ngươi không nên trêu đùa huynh, vì muốn huynh vui vẻ mà cố ý giúp đỡ huynh?"

Đương nhiên là ông ấy muốn bán ruộng đi, dù sao thì bản thân ông cũng có thể nhận được tiền hoa hồng, năm mẫu ruộng hạ đẳng cũng được hai trăm văn tiền hoa hồng.

Ôn Gia Thụy dở khóc dở cười, ông lấy ra ba tấm ngân phiếu một trăm lượng: "Phan đại ca, huynh tính bạc đi!"

Phan Thế Xương nhìn ba tấm ngân phiếu thì hết chỗ nói rồi! Bảo người này đừng mua, thì hắn lại cố tình muốn mua!

Hay là Noãn nhi nhà hắn là thần toán tử không thành, nên lời nói của Noãn nhi nhà hắn sẽ không sai!

Không nghe lời cụ già, thì có hại ở trước mắt!

Đồ Đá cứng! Nô dịch của nữ nhi!

Trước kia không thấy, không nghĩ tới Ôn Gia Thụy vẫn là người như vậy!

Đây là hắn lấy ra tự tin từ đâu.

Ôn Gia Thụy lấy đâu ra tự tin? Nữ nhi ở trong mộng đến luyện công phu cũng học xong, so với mình còn có thể lợi hại hơn, ông ấy còn có cái gì không tự tin?

Ôn Noãn cũng gật gật đầu: "Tin tưởng cháu."

Hắn tin nàng cái đầu quỷ!

Phan Thế Xương lắc lắc đầu, nhận lấy ngân phiếu rồi viết công văn mua bán cho bọn hắn.

Ôn Noãn: "Phan thế bá, có cửa hàng hoặc là xưởng nào đang được rao bán không?"

Ba vạn lượng!

Nàng cần phải nhanh chóng kiếm đủ ba vạn lượng mua quặng ngọc, cũng không thể mỗi ngày đều vẽ tranh bán được, mà mua cửa hàng làm buôn bán, để bạc sinh bạc là nhanh nhất, đây cũng là một việc lâu dài.

Tay Phan Thế Xương run run, một giọt mực nước rơi nhỏ giọt ở trên công văn, công văn đã viết được hơn nửa đành hỏng mất!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play