Trong phòng.

Lão Lâm nghe xong lời này lại thấy rất tò mò: "Có thiên phú như thế nào?"

"Ông nhìn xem bức tranh này vẽ như thế nào?" Từ Đình Chi không trả lời, thật cẩn thận mở ra bức tranh mà ông ấy lấy được.

Lâm Hoằng Hạo nhìn thoáng qua rồi ngồi ngây ngẩn, ông ấy trừng lớn đôi mắt đến nỗi không thể lớn hơn, đầu lại tiến đến gần, tinh tế quan sát, sau một lúc lâu sau mới cảm thán nói: "Lão Từ, không nghĩ tới ông đã bước một bước chân vào quan tài rồi mà kỹ năng hội hoạ của ông lại còn có thể tiến bộ. Lão phu còn tưởng rằng ông chỉ biết vẽ hoa với chim thôi!"

Quả nhiên biển học là vô biên!

Từ lão: "..."

Sau một lúc lâu Từ lão tức giận đến thổi râu trừng mắt lên quát lão Lâm vẫn còn đang thưởng thức bức tranh: "Đây là bức tranh do đồ đệ của tôi vẽ!"

Lâm Hoằng Hạo nhìn bức tranh rồi lại nhìn ông ấy một cái, nghi ngờ nói: "Lão Từ, ông tìm sư phó hay là tìm đồ đệ thế?"

Từ Đình Chi: "..."

Tuyệt giao!!!

――

Nói trở về, trong huyện.

Ôn Ngọc cùng Chúc Trấn Hiên đuổi theo, ngăn cản ông lão đạo cốt tiên phong kia, lại phát hiện bản thân đã nhầm lẫn lớn, lão giả tiên phong đạo cốt kia không phải là Từ đại sư, chỉ là một hoạ thương, chuyên môn buôn bán tác phẩm hội hoạ.

Hai người lại vội vàng chạy về phòng đấu giá, lại không nghĩ rằng thiếu chút nữa va vào người Ôn Noãn.

Ôn Noãn phản ứng nhanh chóng né tránh.

Vốn dĩ Ôn Ngọc định xin lỗi, nhưng thấy là Ôn Noãn, nên một câu xin lỗi cũng không nói, mà liếc mắt một cái đánh giá Ôn Noãn từ trên xuống dưới, vẻ mặt kinh ngạc hỏi: "Noãn nhi, cô cũng tới huyện thành? Chẳng lẽ là bởi vì ngày đó khi ăn cơm, nghe thấy được ta nói ta cùng Trấn Hiên ca sẽ đến hội đấu giá trong huyện thành, cho nên cô cố ý đến đây, chính là muốn gặp Trấn Hiên ca sao?"

Chúc Trấn Hiên nghe thấy lời này, mày nhăn lại, người này lại còn dám có tâm tư không nên có với mình sao? Mặt hắn tối sầm lại: "Chúng ta đã từ hôn, cô đừng có dây dưa với tôi nữa!"

Mắt Ôn Noãn trợn trắng, thật muốn để Đại Hôi phun cho hắn ta một ít nước tiểu!

Dù chỉ một từ nàng cũng khinh thường nói với hai người, cứ thế vòng qua người bọn họ rồi rời đi.

Chúc Trấn Hiên bị thái độ kiêu ngạo không coi ai ra gì của Ôn Noãn làm cho tức giận: "Ai, muội nói người này đúng là không có giáo dục! Sao lại có thể không để ý đến người khác như thế?"

Ôn Ngọc lôi kéo ống tay áo hắn ta, dịu dàng nói: "Trấn Hiên ca đừng nóng giận, nàng ta chắc là đang chơi lạt mềm buộc chặt đấy?"

Lạt mềm buộc chặt? Chúc Trấn Hiên nghe xong, cũng cảm thấy đúng!

Xem ra trở về phải bảo mẫu thân nhanh chóng đến nhà Ôn Ngọc cầu hôn.

Nghĩ đến kẻ ôn thần kia lại muốn quấn lấy mình, hắn ta lập tức cảm thấy kinh khủng.

"Ngọc Nhi, chúng ta mau đi tìm Từ đại sư đi!"

"Được!" Hai người lại chạy vào hội đấu giá tìm hiểu tin tức, nhưng đành bất lực trở về. Không có người nào để lộ cho bọn họ biết, cuối cùng người nào là Từ đại sư.

Hỏi những người trong hội đấu giá đó Từ đại sư có tới hay không, họ cũng đều nói không biết!

Thật là tức chết người!

Một chút tin tức cũng đều không có.

Chúc Trấn Hiên thấy vẻ mặt nàng ta mất mát, nên đưa nàng ta đến cửa hàng trang sức lớn nhất trong huyện, chọn một bộ đồ trang sức tinh xảo đưa cho nàng ta, lại đưa nàng ta đến Thiên Hương Lâu ăn món thịt bồ câu non kho tàu nổi tiếng nhất, khiến một trăm lượng bạc hắn ta kiếm được từ bức tranh đều tiêu hết.

Cuối cùng trên mặt Ôn Ngọc cũng có tươi cười, hai người mới vô cùng vui vẻ trở về trấn trên.

――

Còn Ôn Noãn bên này.

Ôn Noãn đi đến cửa thành để gặp Ôn Gia Thụy.

Lần này Ôn Gia Thụy đánh hẳn xe bò vào thành, để cho Ôn Noãn thuận tiện mua đồ.

Ôn Gia Thụy đánh xe bò đưa Ôn Noãn đến nha môn huyện thành.

Ôn Noãn tìm hiểu một chút giá cả của tòa sơn mạch kia, được trả lời lại là tòa sơn mạch kia yêu cầu ba vạn lượng.

Ba vạn lượng, toàn bộ nhà mình chỉ có hơn ba nghìn lượng, vẫn còn thiếu gấp mười lần!

Vẫn là phải nỗ lực kiếm bạc!

Mua quặng ngọc thạch không đủ bạc, đành trước tiên mua phiến đất hoang kia, đầu xuân năm sau trồng dược liệu kiếm bạc.

Ôn Noãn lại hỏi một mảnh đất hoang kia, phát hiện số đất hoang còn lại đều đã bị người ta mua.

Hai người xám xịt ra khỏi nha môn.

Ôn Gia Thụy rất là hối hận: "Miếng đất hoang kia mấy năm nay đều không có người mua, tại sao đột nhiên đã bị người mua? Sớm biết thế thì ngày đó cha nên mua thêm vài mẫu."

Ôn Noãn cũng có chút thất vọng, nàng đã quy hoạch tốt tất cả miếng đất hoang ấy.

Nhưng chuyện này đã trở thành sự thật, cũng không có cách nào, nàng lắc lắc đầu: "Thôi quên đi, khi đó cũng không có nhiều bạc như vậy. Chúng ta đi tìm người môi giới nhìn xem có ai bán ruộng cùng cửa hàng không!"

Nàng muốn nhanh chóng mua cửa hàng, mở xưởng rồi kiếm bạc! Mục tiêu là ba vạn lượng!

"Được." Ôn Gia Thụy gật gật đầu.

Nạp Lan quốc có pháp luật, dưới bầu trời này, đất nào không phải là đất của Thiên tử, dù là đất hoang không chủ cùng đỉnh núi cũng đều do nha môn địa phương bán cho dân một cái quyền sử dụng.

Có quyền sử dụng rồi thì dân chỉ cần giao thuế má được quy định mỗi năm cho triều đình, như vậy là có thể dùng cả đời, thậm chí truyền lại cho đời đời.

Nhưng mà cũng có người không thích gặp gỡ người nha môn, mà là đi tìm người trung gian người môi giới tới mua.

Nhưng nếu muốn mua tảng lớn thổ địa vẫn là nên đi tới nha môn mua trực tiếp sẽ có lãi hơn, chỉ mất chút phí công việc.

Người chủ phải trả cho người môi giới tiền thuê, ở triều đại tiền thuê đều rất đắt, mỗi một cuộc giao dịch phải rút ra từ một đến hai thành. Cứ xem bức họa vừa rồi của nàng bị trừ mất 700 lượng tiền phí là biết.

Nhưng mà nha môn không bán cửa hàng, mà đều là đất hoang cùng đỉnh núi không có chủ.

Cho nên nếu bá tánh muốn lén mua bán đồng ruộng, cửa hàng đều sẽ giao dịch với người môi giới.

Hai người rời khỏi nha môn, lại thay đổi tuyến đường đi tìm người môi giới.

Âu Dương Hoài An đang đi ra từ bên trong, thấy một bóng dáng quen thuộc rời đi, hắn ta dừng lại một chút, xác định bản thân không hề nhìn lầm, sau đó đi hỏi cấp dưới ở nha môn: "Hai cha con vừa rồi tới nơi này là có chuyện gì?"

Quan sai lại không nghĩ tới huyện lệnh đại nhân sẽ hỏi chuyện này, kinh ngạc một chút vội nói: "Bọn họ là đến mua đất hoang cùng đỉnh núi."

"Ồ? Mua được chưa? Bọn họ muốn mua đất hoang cùng đỉnh núi nào?" Âu Dương Hoài An tùy ý hỏi.

"Không mua được, bọn họ muốn mua chính là..."

Âu Dương Hoàn An nghe xong lời này vẻ mặt có chút không rõ ràng, nàng lại muốn mua chút đất hoang cùng tòa núi kia?

"Đại nhân quen biết hai người kia sao?"

"À, lần trước hai người bọn họ bị tiểu nhị Trân Bảo Các tìm người cướp đồ, đúng lúc bị ta gặp phải." Âu Dương Hoài An nói xong thì đi.

Sau khi Âu Dương Hoài An đi rồi, huyện thừa lại đi tới: "Đại nhân vừa hỏi ngươi cái gì?"

Quan sai lại trả lời.

Huyện thừa thấy có chút kỳ lạ: "Đại nhân quen biết hai người kia?"

Hai người kia muốn mua tòa sơn mạch kia? Kia không phải là núi đá sao? Bọn họ mua để làm gì?

Huyện thừa có quen biết với Ôn Gia Phú, biết Ôn Gia Thụy chính là tứ đệ của Ôn Gia Phú, mà ông ta nhận ra được Ôn Gia Thụy, bởi vì trên mặt Ôn Gia Thụy có vết sẹo khiến người khác có ấn tượng khắc sâu.

Vấn đề này quan sai cũng không lắm miệng hỏi, dù sao thì huyện lệnh đại nhân ở trong lòng bọn họ vẫn rất là bình dị gần gũi, hơn nữa lại trẻ tuổi, không hề kiêu ngạo một chút nào .

Âu Dương Hoài An vì mau chóng hiểu biết toàn bộ huyện, hắn ta còn không hề kiêu ngạo, mà quan hệ thân thiết với mọi người trong nha môn, ngay cả bà tử quét tước đều có thể nói chuyện vài câu, biết heo nhà bà ta lần trước sinh được tám con heo nhỏ.

"Huyện lệnh đại nhân nói, lần trước Lôi đại nhân bắt về mấy tên du côn chính là cướp của hai cha con nhà kia."

Lôi đại nhân, chính là Lôi Lập, hộ vệ đắc lực của Âu Dương Hoài An có võ nghệ cao cường.

Lần trước hắn ta bắt được mấy tên du côn cùng tiểu nhị Trân Bảo Các cướp bóc ngọc thạch nguyên thạch của người khác, việc này ông ta có biết đến.

Huyện thừa đại nhân hỏi vài câu, phát hiện không phải hỏi về mình nên không hỏi lại nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play